Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 240 - Chương 1219: Cố Nhân Phùng Thiên Nguyên

Unknown

 

Chương 1219: Cố nhân phùng Thiên Nguyên

 

 

 

- Tên của ta dã bị người ta gạch đi rồi.

 

Ngay cả Phương Hành cũng rất khó nói rõ được tâm tình của mình lúc nghe thấy câu nói đó!

 

Ủy khuất? Phẫn nộ? Bi thương? Tuyệt vọng?

 

Bất kể là bảng gì, chỉ cần là có liên quan tới Thiên Nguyên, mình đều nên có tên!

 

Phương Hành vô cùng xác định điểm này, luận về thiên tư, thế nào là thiên tư? Tiềm lực cực lớn, có thể trên đường tu hành đi được xa hơn chính là thiên tư, như vậy mình cho dù lúc vừa bước vào con đường tu hành, thiên tư không được người ta xem trọng, nhưng tu vi và địa vị hiện giờ của mình cũng đã chứng minh được thiên tư của mình là vô song. Mà nói tới công huân đối với Thiên Nguyên. Ngay cả thần vật phương này cũng được mình xá sinh vong tử bảo vệ, luận về công huân thì há có thể là không có một phần của mình? Nói tóm lại, mình nên có tên trên bảng, nếu người nổi danh trên Phong Thần bảng mới có thể tiến vào tiên phủ, vậy mình tuyệt đối là có thể đi vào, cho dù là phân biệt đối xử thì cũng vẫn có lượt mình.

 

Nhưng sự thật là cầu đá dẫn tiên đối với người khác mà nói là rất dễ bước vào lại cự tuyệt mình ba lượt!

 

Hắn đã lười chẳng muốn suy nghĩ, rốt cuộc là ai gạch tên mình khỏi Phong Thần bảng, và gạch như thế nào.

 

Hắn chỉ biết là, mình bị chối bỏ!

 

Vào đúng lúc Thần Chủ hàng lâm, tai vạ đến nơi, mình lại bị chối bỏ.

 

- Giết giết giết. . .

 

Lúc này ở biên giới Tịnh Thổ, vẫn đang là cảnh tượng giết chóc thảm thiết, Bạch Thiên Trượng, Đại Bằng Tà Vương cùng với một đám người tu chân lánh đời bị bọn họ kích thích, vì một mảng lãnh địa cuối cùng của Thiên Nguyên mà rời quan đánh trận, ác chiến với tam đại Thần Vương quả thực chính là thảm thiết khó có thể tả xiết, chỉ trong thời gian nén hương đã có không biết người tu chân lánh đời bị tàn sát, chết thảm dưới tay Thần Vương, bị đánh cho bay cả hồn phách, nhưng người còn sống vẫn cắn răng mà chiến, đón đỡ sự xuất thủ vô cùng khủng bố của tam đại Thần Vương.

 

Mà tam đại Thần Vương cho dù lực lượng vô song, nhưng bị một đám cường giả không tầm thường này cầm chân, vẫn không thể trong nhất thời bán hội xông qua được, liền dứt khoát phát tiết sự tức giận lên người họ, một lòng muốn đồ sát hết bọn họ.

 

- Nhất định phải ngăn họ lại, thiên địa có tâm, chết trận không hối tiếc!

 

Người tu hành tâm chí đều vô cùng kiên định, đã làm ra lựa chọn thì thường thường sẽ giữ vững bổn ý.

 

Cho dù ba vị Thần Vương xuất thủ cuồng bạo như vậy, giết chóc hung tàn như vậy, nhưng các cường giả lánh đời vẫn thủ vững.

 

Dọc theo biên giới Tịnh Thổ, một mảng hải vực kéo dài trăm vạn dặm bị nhuộm thành đỏ như máu, không biết có bao nhiêu sinh linh trong biển bị dư ba của đại chiến này liên lụy, chết oan chết uổng, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh trong biển vô ý nuốt vào tinh huyết của những người tu hành cường đại này, hoặc là nổ tan xác mà chết, hoặc là nhanh chóng tiến hóa, đề cao yêu khí!

 

Bước chân của Tam đại Thần Vương đã bị ngăn trở!

 

Đây là một tia hy vọng duy nhất người ta nhìn thấy được trong tuyệt vọng vô tận.

 

Nhưng khi bọn họ đang liều mạng ngăn cản bước chân của Thần Vương, ở phương hướng Thần Châu xa xa, một đạo khí tức truyền đến, lại khiến bọn họ tuyệt vọng, trong bọn họ có người đã nhìn thấy, một đạo lưu tinh màu đen từ Thần Châu bay lên cửu thiên, sau đó xuyên qua hư không, bay về phía Tịnh Thổ, cơ hồ trong nháy mắt, mang theo một cỗ uy thế khó có thể hình dung, khí tức cuồn cuộn ập tới, cơ hồ khiến tất cả tu sĩ lánh đời cùng cao thủ Phụng Thiên Minh đang ngăn căn ở biên giới Tịnh Thổ đều tâm như tro tàn!

 

Thần Chủ xuất thủ rồi sao?

 

Nếu hắn xuất thủ, người nào còn có khả năng ngăn được hắn?

 

Hiện tại bọn tiểu bối này đã lấy được truyền thừa nên chưa?

 

...

 

- Sao thế? Là ai gạch tên của hắn? Là ai làm ra loại chuyện này?

 

Mà vào lúc này ở Nam Chiêm Bột Hải quốc, khi tất cả mọi người đã vượt qua qua Tru Tiên kiếm trận, lại chỉ có một mình Phương Hành bị ngăn cản ở bên ngoài, không ngờ có một thanh âm phẫn nộ đến cực điểm vang lên, một đạo tiên quang bắn thẳng lên trời, không ngờ chính là một nữ tử thoạt nhìn thì tuổi tác không lớn, mi tâm lạc ấn dấu hoa sen, váy dài phiêu đãng trong mây, không ngờ khiến nàng ta có một loại vị đạo cao hơn cả cửu thiên, nhưng lúc này, nàng ta rõ ràng là đang tức giận, đó là một loại tức giận ngoài ý liệu.

 

Trong đó còn kèm theo vẻ thương tiếc nồng đậm, nhìn về phương hướng Tịnh Thổ!

 

- Hắn đã làm được tất cả, hắn làm tốt hơn bất kỳ ai trong số các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà gạch tên hắn?

 

Trong tiếng quở trách cực kỳ phẫn nộ của nàng ta, hư không lặng yên, phương hướng nàng ta nhìn tới thủy chung không có ai trả lời.

 

- Hắn không thể chết được, các ngươi muốn hại hắn, ta đây sẽ cứu hắn!

 

Nữ tử có dấu hoa sen ở mi tâm bởi vì không có được câu trả lời, lại phẫn nộ, thân hình bay lên trời.

 

Mà ở trên chín tầng trời, một thân ảnh màu đen đã lao về phía Tịnh Thổ, trên Thiên Nguyên, không ai có thể ngăn được thân ảnh của hắn, ngay cả thiên địa tinh thần đều phải ngoan ngoãn tách ra hai bên, tất cả sinh linh hiện giờ lưu tại Thiên Nguyên đều không có ai dám tiến lên ngăn cản hắn, mắt thấy hắn đã bay tới vùng trời của Tịnh Thổ, sắp hàng lâm xuống, mà chỗ mục tiêu của hắn, tất cả mọi người đã bước lên cầu đá, chỉ còn một tiểu quỷ vẫn đang ở ngoài Tru Tiên kiếm trận.

 

Thân hình từ xa bay tới đã sắp hàng lâm!

 

Nhưng lúc này, mây trôi ở phía trước tan ra, để lộ một nữ tử váy dài.

 

Nữ tử thân hình đơn bạc, khí tức phiêu miễu, cản trước mặt người áo đen, vẻ mặt bình tĩnh.

 

- Tránh ra cho ta!

 

Thần Chủ áo đen nhìn thấy nữ tử này, tay áo phất một cái, lười chẳng muốn nói nhiều.

 

Nhưng nữ tử này chỉ hai tay vạch một cái, trước người liền hiện lên một đoàn ngũ thải quang hoa, nhẹ nhàng đẩy tay áo trở lại.

 

- Niệm Nô Nhi, ngươi thật sự muốn phá hỏng kế hoạch của chúng ta sao?

 

Nữ tử không tiếp tục xuất thủ, đỡ lấy một kích này của Thần Chủ, liền nhẹ nhàng nói.

 

- Ngươi có biết ta là ai không?

 

Thần Chủ lại giống như đột nhiên giật mình, hai ánh mắt giống như lợi kiếm, đâm xuyên qua cự ly hơn trăm dặm giữa hai người bọn họ, hung hăng chiếu lên người nữ tử, sau khi quan sát một thoáng, cuối cùng ánh mắt dần dần biến đổi, dường như có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm thán, thanh âm nặng nề vang lên:

 

- Thì ra là ngươi, ngươi chưa chết trong một kiếp đó à!

 

- Kỳ thật coi như là đã chết, chỉ là phụ vươngcủa ta giúp ta giữ mạng mà thôi!

 

Liên nữ giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, sau khi trầm mặc sau một thoáng, thấp giọng nói:

 

- Trở về đi, ngươi hiện tại. . .

 

- Ta hiện tại như thế nào không cần ngươi chỉ trỏ, chớ có cản đường ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi gặp một lần kiếp nữa.

 

Thanh âm của Thần Chủ bỗng nhiên trở nên cay nghiệt, mang theo sát khí khó có thể hình dung.

 

- Ngươi...

 

Liên nữ bị cắt lời, nhưng vẫn trầm mặc một lúc, sau đó bỗng nhiên lạnh giọng nói:

 

- Ngươi thực sự cứ khư khư cố chấp như vậy sao?

 

- Thế thì sao?

 

Trong thanh âm của Thần Chủ ẩn chứa vẻ khốc liệt khó có thể hình dung:

 

- Ta muốn báo thù, Đại Tiên giới phải bị hủy diệt! Ta chưa từng che giấu mục đích của ta, cũng chưa bao giờ sợ các ngươi đắc tội với ta, tiểu nha đầu, cho dù ngươi là nữ nhi của Tiên Vương, nhưng há có tư cách chỉ trỏ ở trước mặt ta? Ta cho dù chỉ là một dòng thần hồn tới Thiên Nguyên, nhưng vẫn có ba thành thực lực, mà ngươi thì sao? Chỉ là một đạo hóa thân, còn lại được mấy phần thực lực chứ? Nếu ngươi dám ngăn cản ta, có tin ta hiện tại khiến ngươi tan thành mây khói không?

 

- Một tỳ nữ, hiện giờ cũng dám uy hiếp ta như vậy à?

 

Liên nữ nghe thấy vậy, không ngờ cũng có chút căm tức, trực tiếp trách cứ?

 

- Niệm Nô Nhi, ngươi rốt cuộc có phải là điên rồi không, vẫn tưởng rằng chỉ huy được mấy tốp nô tài thì thật sự có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất à? Chuyện đã tới nước này, ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, ngươi hiện giờ cứ khư khư cố chấp, căn bản chính là tự tìm đường chết, chỉ bằng vào việc ngươi dẫn Thần tộc xâm phạm Thiên Nguyên tổ địa, các Thánh Đường đã không thể buông tha cho ngươi rồi, mà ngươi dã tâm bừng bừng, Vĩnh Hằng Tiên Cung sớm muộn gì cũng sẽ dồn ngươi vào chỗ chết.

 

- Điên à?

 

Thanh âm của Thần Chủ rất thản nhiên:

 

- Ta tất nhiên là điên rồi, sớm đã điên từ lâu rồi, việc gì cần ngươi nhắc nhở ta? Một bàn cờ này, chúng ta đều muốn ném tất cả của bản thân vào, ta là người không phải lo lắng nhất, bởi vì ta vốn chẳng có gì cả, cho dù là thua, ta cũng không có gì để mất, mà ngươi thì ngoan ngoãn tránh ra cho ta!

 

Ầm!

 

Hắn. . . Hoặc là nàng ta, không ngờ đã không cho phép được nói thêm gì nữa, trực tiếp xuất thủ.

 

Từng đạo hắc mang trực tiếp từ ngón tay nàng ta bay ra, hóa thành kiếm khí sắc bén kinh người, đâm thẳng về phía Liên nữ, mà Liên nữ cũng biến sắc, quả thật biết một dòng hóa thân của mình không phải là đối thủ của nàng, thân hình quay vào trong hư không, không ngờ tế ra một đóa hoa sen, lặng lẽ không một tiếng động sinh trưởng ở phía sau Thần Chủ, sau đó cánh hoa sen đều hóa thành kiếm khí ngập trời, dày đặc chém tới lưng Thần Chủ, thần thông đạo pháp vận dụng cực kỳ tinh diệu.

 

Nhưng một thức này của nàng ta vốn là muốn bức Thần Chủ phải quay lại tự cứu, cầm chân nàng ta một đoạn thời gian, nhưng không ngờ được rằng, lúc này Thần Chủ áo đen đột nhiên như là cảm ứng được gì đó, biến sắc, không ngờ chẳng buồn để ý tới kiếm khí ở sau lưng, đột nhiên cúi người lao xuống dưới, để mặc cho từng đạo kiếm quang chém vào lưng nàng ta, phát ra tiếng boong boong.

 

Thần Chủ thì lập tức lại lao xuống dưới.

 

- Không ổn rồi! Chỉ vì giết tiểu tử đó mà ngay cả mạng cũng không cần sao? Nữ nhân này quả nhiên là người điên.

 

Liên nữ thấy một màn này, cũng kinh hãi, vội vàng đuổi theo.

 

Chỉ từ tốc độ của hai người bọn họ cho thấy, khoảng cách ngắn như vậy, nàng ta đã hoàn toàn không thể đuổi kịp Thần Chủ!

 

 

Bình Luận (0)
Comment