Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 239 - Chương 1218: Tiếp Dẫn Các Ngươi Vào Tiên Phủ

Unknown

 

Chương 1218: Tiếp dẫn các ngươi vào tiên phủ

 

 

 

Không biết có phải là bởi vì vừa hóa giải nguy cơ Thần Đình tiểu thánh ngấp nghé thần vật, lập được công lao, cho nên bia đá có linh, miễn cho chư vị Thiên Nguyên thiên kiêu phải vất vả phá giải Tru Tiên trận, hay là thực sự trong cõi minh minh đã có định số, tất cả sở tác sở vi của bọn họ đã sớm được tấm bia đá ghi lại, chỉ chờ bọn họ tới trước tấm bia liền có thể được tiên đái tiếp dẫn, bước vào cầu đá, tiến vào tiên phủ kế thừa tạo hóa, nói tóm lại, phần tạo hóa còn lớn hơn trời này cứ vậy rơi xuống đầu đám người Phụng Thiên Minh tiểu thánh, theo thần niệm của bọn họ được tung ra, từng đạo tiên đái từ trên mặt bia bay ra, giống như từng đạo ráng màu, buộc lên người các tiểu thánh.

 

Quả thật là là tạo hóa như trời!

 

Thiên hoa ẩn hiện, tiên nhạc vang vọng, bên trong Tru Tiên kiếm trận, từng đạo Hoàng Cân lực sĩ được hiển hóa, kiếm trận tách sang hai bên, để lộ ra thông đạo nối tới cầu đá ở phía sau kiếm trận, mà bên trong tiên phủ, lại tỏa ra tiên khí, cho dù từ xa hít vào, tu vi cũng có dấu hiệu đề thăng, càng khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, nếu đi vào thì sẽ như thế nào...

 

Đây quả thực chính là Thiên Môn trong truyền thuyết!

 

Vừa bước ra, chính là tồn tại có thể thành tiên, khiến cho người ta trong nháy mắt cơ hồ điên cuồng hét lên như mất đi lý trí.

 

- Ôi, tạo hóa lớn cỡ này sao có thể thiếu một phần của Kim gia ta được.

 

Kim Ô hưng trí bừng bừng xông tới, có được sự tiếp dẫn của tiên đái.

 

- Chẳng lẽ, cầu này chính là cầu dẫn tiên trong truyền thuyết, là đi thông tới cổ giới?

 

Ngay cả Thần Tú tiểu hòa thượng lúc này cũng lộ ra vẻ kích động, nhưng vẻ mặt vẫn ngưng trọng, rõ ràng là rõ ràng không kiềm chế được:

 

- Ghi chép cổ xưa nhất trong có viết, thông qua cầu dẫn tiên, liền có hy vọng tìm được Tây Thiên giới đã mất.

 

Trong Vẻ mặt kinh nghi bất định, một đạo tiên đái cũng tự bay ra, buộc vào hông hắn.

 

Tiên đái đó vắt ngang hư không, giống như đang tiếp dẫn, cũng giống như là đang mời bọn họ.

 

Tiến vào cầu đá này, bước vào tiên phủ đó, không ngờ dễ dàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, thông tin được ghi lại trên tấm bia đá đó cũng nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, không ngờ ngay cả Đạo Vô Phương Hồ Tiên Cơ và Đạo Vô Phương cũng được viết vào bảng đó, từng sợi tiên đái bay ra, buộc lên hông họ, sau đó hóa thành từng đạo lực lượng dẫn dắt họ thông qua Tru Tiên kiếm trận, bay tới cầu đá.

 

Ầm.

 

Cũng vào lúc khắp chốn vui mừng này, có áp lực có từ xa ập tới.

 

Đó là sự áp cảnh của thần thức, giống như, bỗng nhiên khiến bọn họ mất đi năng lực suy nghĩ.

 

- Áp lực cỡ này... Chẳng lẽ là Thần Chủ tới?

 

Lúc này, Tiêu Tuyết đứng bên cạnh Phương Hành, lẳng lặng quan khán tất cả cũng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía đông, mà Phương Hành cũng ngẩng đầu nhìn, kỳ thật vừa rồi hắn đã cảm giác được khí tức mạnh mẽ đến cực điểm từ phía đông ập tới, chỉ là bị người ta cản lại, mà hiện giờ, hiển nhiên càng đáng sợ hơn, một đạo khí tức đó hư vô mờ mịt, lại khiến hắn và Tiêu Tuyết đồng thời cảm giác được sự áp bức trong tâm hồn, rõ ràng chính là có một tồn tại tu vi cao đến không thể tưởng tượng được đang tỏa định bọn họ!

 

- Tiến vào tiên phủ!

 

Phương Hành quyết định thật nhanh:

 

- Nếu thực sự là Thần Chủ xuất thủ, chỉ sợ Tịnh Thổ không ai có thể bảo vệ được chúng ta, chỉ có tiến vào tiên phủ mới có thể giữ mạng!

 

Trong những người ở đây, chỉ có hắn là từng bái kiến Thần Chủ, hơn nữa biết rõ về sự khủng bố của Thần Chủ.

 

Với tu vi hiện tại của bọn họ, cho dù đụng phải Thần Vương cũng dám chống lại, nhưng nếu là Thần Chủ thì vẫn trực tiếp tránh đi là tốt hơn, thực lực của người đó bọn họ hiện tại không thể tưởng tượng được, không chỉ muốn giết mình không hề khó khăn, chắc cho dù là tất cả các lão gia hỏa lánh đời của Thiên Nguyên hiện tại xuất thủ cũng chưa chắc đã có thể cứu được mạng nhỏ của mình.

 

- Ta đã tu ma công, cũng không biết tiên phủ có tiếp nhận ta hay không.

 

Tiêu Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn thở dài một tiếng, một đạo thần niệm bay ra, tiến vào Tru Tiên kiếm trận.

 

Nằm ngoài dự kiến của nàng ta, cơ hồ ngay khi thần niệm của nàng ta được tung ra, trên tấm bia đá, liền có tiên đái bay ra, một dòng chữ hiển hóa trên tấm bia đá:

 

- Thần Châu Sở vực Tiêu Tuyết, thiên tư quan thế, nhận hết đau khổ, nhưng vẫn không mất đi linh tính, có thể nói là nhân trung long phượng, vạn kiếp tiên miêu, cho phép vào tiên phủ, bái Lưu Ly Tiên Điện.

 

Ầm!

 

Sau đó một dòng chữ được hiển hóa, dĩ nhiên có một đạo thần quang vươn ra, không ngờ tiếp dẫn ở dưới chân Tiêu Tuyết.

 

- Trên Phong Thần bảng không ngờ có tên của ta.

 

Tiêu Tuyết hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, trên mặt lại không có vẻ mừng rỡ, chỉ cúi đầu thở dài rồi bước lên trên đạo thần quang đó.

 

- Phương sư đệ, mau lên.

 

- Tiểu thổ phỉ, nhanh lên.

 

- Sư huynh đi nhanh đi, theo ta đi thăm dò Tây Thiên giới đã mất.

 

- ...

 

Hiện giờ trong vực sâu quả thực chính là một hồi cuồng hoan, cho dù họ đều hạng người có tu vi, có thân phận, bình thường hỉ giận không lộ ra mặt, nhưng hiện giờ vẫn không khỏi bị tạo hóa này khiến cho chấn kinh, vô cùng hưng phấn, không chỉ nhao nhao bay về phía tiên kiều, còn tranh nhau gọi Phương Hành.

 

- May quá, Tiêu sư tỷ của vào rồi.

 

Phương Hành cũng cảm thấy thở phào, lúc trước còn lo lắng, sợ Tiêu Tuyết không thể bước vào cầu này, nhưng hiện giờ thấy vậy, lo lắng cũng dần mất đi, cười ha ha nói:

 

- Ta tới đây, ở bên trong mà thấy thứ gì tốt thì đừng trách ta không khách khí nhé.

 

Vù một tiếng, thần niệm ngưng luyện thành sợi, bắn thẳng tới Tru Tiên trận.

 

Trên tấm bia đá, ánh sáng chiếu ra, quả thực so với phản ứng dẫn phát của Tiêu Tuyết còn cường liệt hơn, từng đạo thần quang chéo mắt bắn ra.

 

- Mẹ nó, tên vương bát đản này rốt cuộc có khí vận lớn cỡ nào vậy.

 

Trong nhất thời, các tu sĩ trong Phụng Thiên Minh, thậm chí là đám người Tiêu Tuyết, Lữ Phụng Tiên cũng không nhịn được mà sợ hãi.

 

Bọn họ đều là hạng người tâm tư kín đáo, trong khoảng thời gian ngắn liền phát hiện có một số quy củ, phản ứng trên tấm bia đá dường như tương quan tới khí vận của mỗi người, ví dụ như thực lực thấp chút, thanh danh yếu chút như Hồ Tiên Cơ, Đạo Vô Phương, thần quang từ trên tấm bia đá chiếu ra sẽ ảm đạm hơn, mà thanh danh vang dội, thực lực cường đại như Kim Ô, Lữ Phụng Tiên, Tiêu Tuyết, phản ứng của tấm bia đá sẽ mãnh liệt hơn, tiên đái bay ra cũng nồng đậm bất phàm hơn, nhất là Tiêu Tuyết, cơ hồ thành một tiên lộ.

 

Nhưng hiện giờ nhìn phản ứng của tấm bia đá phải Phương Hành dẫn phát, dường như so với bọn họ còn cường liệt hơn.

 

Phần khí vận này thật sự là quá dọa người rồi!

 

- Nể mặt vậy à?

 

Ngay cả Phương Hành cũng có chút chấn kinh, hai mắt tỏa sáng.

 

Chỉ là tiên đái khiến hắn chờ mong không xuất hiện, cũng không xuất hiện lời bình trên bia, thần quang chói mắt đến cực điểm đó sau khi hiện lên không ngờ cứ như vậy biến mất, bên ngoài tấm bia đá khôi phục nguyên trạng, không có nửa phần hào quang.

 

- Hả?

 

Phương Hành từ đáy lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

 

- Sao lại thế này?

 

Các tu sĩ Phụng Thiên Minh đang được tiên đái tiếp dẫn cũng giật nảy mình, vô số ánh mắt nhìn tới.

 

Xa xa, một đạo khí tức cường đại đến mức cơ hồ khó có thể tưởng tượng đó đã hàng lâm, Phương Hành cũng cảm thấy thần niệm càng lúc càng khó có thể chuyển động, hắn sau khi ngây người một thoáng, đột nhiên lao về phía Tru Tiên kiếm trận, Thần Chủ sắp hàng lâm, mình không có bao nhiêu thời gian để tiêu hao ở đây nữa, phải mau chóng tiến vào tiên phủ. . .

 

Lúc Phương Hành đang tới gần Tru Tiên kiếm trận, đột nhiên kiếm khí nổ vang, không biết bao nhiêu tiên kiếm hiển hóa ,nhắm thẳng về phía hắn.

 

Phản ứng Phương Hành cực nhanh, lộn ngược một vòng, nếu chậm một chút, chỉ sợ đã bị tiên kiếm đâm xuyên tim.

 

Mà sự áp bức của Tru Tiên kiếm trận cũng đã chứng minh một vấn đề trong lòng hắn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

 

Mình không ngờ không vào được.

 

Cầu đá này không phải bởi vì Thần Đình Tiểu Thánh Quân đã chết cho nên mới hạ thấp yêu cầu, có thể thoải mái thả bọn họ vào, mà người nổi danh trên tấm bia đá, đều có thể thoải mái bước vào trong đó, nhưng rất cổ quái là, mình không ngờ không vào được, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cầu đá, cùng với về sau lại có một lần tiếp cận Tru Tiên kiếm trận, lại bị bài xích ra ngoài, hiện giờ hắn đã là lần thứ ba có ý đồ xông vào Tru Tiên kiếm trận, vẫn ngăn ở ngăn lại ở bên ngoài, mình... Mình không ngờ căn bản chính là bị thần vật này bài xích!

 

- Xảy ra chuyện gì thế? Tiểu thổ phỉ sao lại không vào được?

 

- Phương sư đệ mau tới đây, ngươi còn chờ gì nữa?

 

Lúc này trên cầu đá, các tu sĩ của Phụng Thiên Minh hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này, vội vàng kêu to.

 

- Vì sao? Vì sao ta không vào được?

 

Phương Hành Phát hiện ra vấn đề này, theo bản năng mặt đỏ bừng.

 

Mà hắn lúc này, cũng thật sự đã tức giận.

 

Thần Chủ sắp hàng lâm, nhưng mình không ngờ không thể tiến vào cầu đá này?

 

- Cầu đá dẫn tiên, chỉ độ người hữu tâm có duyên có công! Người thiên tư xuất chúng, có hi vọng tu thành đại đạo, được vào tiên phủ! Người lòng mang thương sinh, lập được công lớn cho Thiên Nguyên, có thể vào tiên phủ! Người phúc trạch thâm hậu, thân ở vị trí quan trọng, ảnh hưởng tới đại cục, có thể vào tiên phủ.

 

Chỉ là Phương Hành gầm lên giận dữ, không ngờ, thực sự dẫn tới một đạo thần niệm cực kỳ hùng hồn, truyền tới từ sâu trong tiên phủ, mang theo một loại tiên uẩn thương mang, mà ở ngoài cầu đá, không biết từ khi nào có thêm một tấm bia đá, mỗi một chữ của thanh âm đó liền được hiển hóa ra trên tấm bia đá này:

 

- Người không phải ba loại này, không thể xông loạn vào tiên phủ, sẽ thần hồn đều vong dưới Tru Tiên kiếm!

 

- Cái này.

 

Khi thanh âm già nua đó rơi vào trong thức hải, cả người Phương Hành như muốn nổ tung, một loại tức giận khó có thể kìm nén xộc lên, cơ hồ dùng hết lực lượng toàn thân rống to:

 

- Vậy ngươi dựa vào gì mà ngăn cản ta? Ta không có thiên tư sao? Không phải là tu hành đến cảnh giới hiện giờ, ta chưa lập công cho Thiên Nguyên sao? Nếu không phải nhờ ta thì ta ngay cả tiên phủ này cũng rơi vào trong tay Thần Đình rồi.

 

Hắn nghĩ không thông, mình vì sao lại không thể vào tiên phủ này!

 

Bất kể là từ phương diện nào, mình đều nên tư cách vào nơi này mới đúng chứ.

 

Chỉ là, nghi vấn trong lòng hắn lại bị thanh âm ở sâu trong tiên phủ kia giải đáp rõ ràng.

 

- Muốn vào tiên phủ, phải có tên trên Phong Thần bảng.

 

Phương Hành tức giận rít gào:

 

- Bất kể là bảng gì, chỉ cần là của Thiên Nguyên thì đều nên có ta.

 

- Ngươi vốn là có, nhưng đã. . . Bị người gạch đi rồi!

 

 

Bình Luận (0)
Comment