Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 246 - Chương 1226: Chấp Niệm Thành Tiên

Unknown

 

Chương 1226: Chấp niệm thành tiên

 

 

 

- Cơ hội thành tiên cuối cùng?

 

Một câu không đầu không đuôi này của Thần Chủ khiến Phương Hành ngây đơ, một lúc sau vẫn chưa hồi thần, có điều Thần Chủ hiển nhiên không có ý định giải thích kỹ, chỉ nhắc qua mà thôi, nhân tiện nói:

 

- Chắc ngươi rất nhanh sẽ hiểu, giờ ta nói cũng vô ích.

 

Phương Hành lúc này cũng không có tâm tư nghĩ tới những điều này, cũng thông qua những lời này của Thần Chủ, hắn cuối cùng mới biết được mục đích của Cửu Đầu Trùng, Nó không ngờ chính là người một lòng cầu tiên. Từ lúc Thông Thiên lộ đoạn tuyệt, thành tiên đã trở thành một loại hy vọng xa vời đối với giới tu hành, mà người tu hành vượt qua được thời đại "Vô tiên" này cũng thường thường đều đưa ra các loại lựa chọn bất đồng, người nổi bật trong đó không thể áp chế tu vi của mình, dưới tình huống không có tiên lộ, đột phá thực lực bản thân tới trên cửu kiếp, có điều bọn họ không phải là tiên, mà là lựa chọn trở thành thánh nhân, chiêu số bất đồng với tiên!

 

Tuy Thiên Nguyên Cửu thánh rốt cuộc có phải là đồng dạng với lộ số của thái cổ chư thánh hay không, vẫn không thể xác định, nhưng chung quy là có cách xưng hô này!

 

Mà cũng có một nhóm người, lại lựa chọn lánh đời!

 

Bọn họ khô thủ bản tâm, bế quan chờ đợi, chờ ngày thiên lộ mở lại!

 

Hiện giờ, theo thần vật xuất hiện ở Táng Tiên Pha, phản ứng mạnh nhất không nghi ngờ gì nữa chính là nhóm người này, những người này ngay cả đại sự như các thánh rời khỏi Thiên Nguyên, Thần tộc hàng lâm Thiên Nguyên cũng không có biểu hiện quá kích gì, nhưng sau khi thần vật xuất hiện, lại cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, có một bộ phận, lựa chọn thủ hộ Thiên Nguyên, đứng chung một chỗ với Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương, cũng có một bộ phận, lại lựa chọn tới tranh đoạt tạo hóa với bọn tiểu bối Phụng Thiên Minh, nhưng đại bộ phận đã chết ở trong tay Thần Chủ, một bộ phận thì đào tẩu!

 

Bọn họ cũng đại biểu cho một bộ phận người của Thiên Nguyên, hơn nữa là một bộ phận người không thể bỏ qua!

 

Bởi vì tuy bọn họ rời xa hạch tâm quyền thế, nhưng dù sao cũng có tu vi cường đại, chính là một đám có tu vi mạnh nhất trên Thiên Nguyên đại lục trừ thánh nhân ra, trên trình độ nào đó mà nói, thực lực cá nhân của bọn họ có lẽ còn có thể trên cả các lão quái vật, lão tổ tông phía sau các đạo thống, chỉ là bọn họ một lòng theo đuổi thành tiên, cho nên khô thủ tử quan, không có tiên cơ thì không xuất thế mà thôi!

 

Trên trình độ nào đó, những người này có thể xưng là một nhóm người có chấp niệm đối với thành tiên sâu nhất trên Thiên Nguyên.

 

Mà Cửu Đầu Trùng, hiện giờ nghe nói, không ngờ lại là một trong những tồn tại kiên định nhất trong nhóm người này.

 

Những người đó chỉ là đang chờ đợi ngày thiên lộ mở lại, chờ tiên duyên hàng lâm, mà Cửu Đầu Trùng thì cũng một mực như vậy!

 

Chính vì mục đích thành tiên này, hắn thậm chí không tiếc nguy cơ trùng trùng xông vào Long tộc cổ lộ.

 

Chẳng trách ngay cả Thần Chủ cũng khen ngợi hắn như vậy!

 

Chỉ là trong lòng Phương Hành đã có chút hốt hoảng.

 

Hắn không tin đôi huynh muội Cửu Đầu Trùng lại chỉ là dựa vào một bầu nhiệt huyết mà xông vào Long tộc cổ lộ, hắn chưa gặp Cửu Đầu Trùng, nhưng lại từng thấy Thương Lan Hải Long Hậu, muội muội Vũ Mị Nhi của Cửu Đầu Trùng, nữ tử được gọi là Yêu tộc đệ nhất tiểu mỹ nhân trước Hồ Tiên Cơ, lại tuyệt đối không phải là hạng lương thiện, đạo thống khổng lồ như Thương Lan hải, cũng bị nàng ta giày ra cho không ra bộ dạng gì nữa.

 

Đôi huynh muội này nếu muốn xông vào Long tộc cổ lộ, vậy nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ!

 

Mà Long tộc cổ lộ nếu có liên quan tới huyết mạch, như vậy, tức phụ Ngao Trinh của mình chỉ sợ cũng sẽ nguy hiểm.

 

Đôi huynh muội này sao có thể không nghĩ tới lợi dụng huyết mạch của Ngao Trinh để đạt được mục đích của mình?

 

Dù sao, Ngao Trinh ở trong mắt thế nhân, sau cùng cũng là một chân long huyết mạch!

 

Đương nhiên, Phương Hành cũng biết một vị tồn tại chân long huyết mạch khác, chỉ là tên gia hỏa đó…

 

- Không thể đợi được, ta phải mau chóng đi đón tức phụ về.

 

Trong lòng Phương Hành không nhịn được hiện lên suy nghĩ này, lại nói thầm một câu:

 

- Đây mới là chính sự!

 

- Mẹ à, Cửu Đầu Trùng đó có từng nói là lúc nào sẽ đi không?

 

Phương Hành nghĩ tới điểm này, rất nhanh ngẩng đầu lên khẩn trương hỏi.

 

Trong lòng hắn cũng biết, thời gian còn lại cho mình chỉ sợ là không nhiều lắm, chỉ có thể vào trước lúc Cửu Đầu Trùng lên đường, ngăn hắn lại.

 

- Ha ha, vốn hắn đáp ứng ta, là sau khi ta lấy được thần vật đó.

 

Đề cập tới điểm này, Thần Chủ lại cúi đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt có chút khinh thường:

 

- ... Có điều hiện giờ thần vật đó cuối cùng vẫn không lọt vào tay ta, tuy ta cũng đạt được mục đích của mình, thông qua hành động này để nhìn thấy một bộ phận kế hoạch của những người đó, có điều trong mắt người đời này, ta rõ ràng đã thua một cuộc! Mà Cửu Đầu Trùng đó có tâm tư hung ác nham hiểm và điên cuồng như vậy, chỉ sợ là không kiềm chế được, hắn là sẽ không ngồi nhìn Thương Lan hải bị cuốn vào trong trận đại chiến nhân thần này, khẳng định sẽ đi trước.

 

- Đi trước?

 

Phương Hành lắp bắp kinh hãi:

 

- Cũng chính là ngay cả ngươi hiện tại cũng không thể xác định được thời gian hắn ra đi?

 

Thần Chủ gật đầu:

 

- Ta cai quản những Thần Vương này, nhưng không có một ai là hoàn toàn nguyện trung thành với ta cả, Cửu Đầu Trùng đó là tồn tại tâm cao khí ngạo như vậy, lại càng không thể trung thành, so với nói hắn sẵn sàng góp sức cho ta, chẳng thà nói là chúng ta đang hợp tác, hắn giúp Thần Đình rất nhiều việc, ta cũng cho hắn không ít chỉ điểm và tài nguyên, mà mục đích cuối cùng của hắn chính là bước vào Long tộc cổ lộ, trừ cái này ra thì mọi chuyện đều là không quan trọng, cho nên khi hắn cho rằng mình đã lấy được đủ tài nguyên rồi, chỉ sợ sẽ lập tức bước vào cổ lộ.

 

Nói đến đây, Thần Chủ cũng cười khẽ:

 

- Mà lúc hắn bước vào cổ lộ, chính là giới hạn hắn và ta phân rõ giới hạn, tất nhiên không cần phải nói cho ta biết, dù sao trong lòng hắn cũng biết rõ, ta căn bản không xem trọng hắn, cũng sẽ không đi chúc phúc cho hắn.

 

- Đây con mẹ nó mới là một loại phản bội!

 

Phương Hành thầm nghĩ Thần Chủ này quả nhiên có tính điên, biết rõ Cửu Đầu Trùng sẽ phản bội mình, không ngờ vẫn cho hắn những gì hắn muốn, biết rõ hắn sẽ rời khỏi, vẫn không nghĩ biện pháp ngăn cản, có kiểu cai quản thuộc hạ như vậy à?

 

- Biết rõ hắn sẽ phân rõ giới hạn với ngươi, ngươi lại không định ngăn cản hắn à:

 

- Ta không ngăn cản hắn, là vì ta cũng hy vọng thông qua hắn để truyền tin cho những người đó.

 

Thần Chủ cười khẽ, vẻ mặt có chút thần bí.

 

- Không biết các ngươi đang nghĩ gì, có điều ta không thể khô thủ được nữa.

 

Phương Hành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:

 

- Ta phải đi cứu tức phụ của ta!

 

Ma tổ vừa nghe vậy liền vội vàng phụ họa:

 

- Đúng đúng, cứu tức phụ, việc này quá trọng yếu, mau đi đi.

 

Lại quay đầu nhìn Thần Chủ:

 

- Các ngươi dù sao cũng chưa trở mặt, đừng đi cho đỡ khó xử.

 

Thần Chủ hơi ngẩn ra, nói khẽ:

 

- Ta tất nhiên sẽ không đi. . .

 

Ma tổ nhất thời mừng rỡ, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Thần Chủ đã ánh mắt ôn nhu nhìn về phía hắn:

 

- Nhưng ngươi và ta khó khăn lắm mới gặp lại, sao nỡ tách ra nhanh như vậy? Tuy ta hiện giờ tu thành thiên công, cũng đã hóa giải được hết lực lượng của Tam Thiên Thần tộc cho mình sử dụng, nhưng dẫu sao vẫn chưa hoàn toàn ổn định, những tộc quần như kỳ lân, thiên cẩu, huyễn hạc đến nay vẫn chưa thần phục ta, càng có một số Tiểu Tiên Giới phân tán trong tinh vực cũng chưa chịu khuất phục, ngay cả Thiên Nguyên hiện giờ chỉ sợ là sắp có đại chiến, ta cần ngươi giúp thì mới có thể nắm chắc thực hiện được đại kế của ta, huống hồ... Ngươi hiện giờ chỉ còn Nguyên Thần, ta phải giúp ngươi nặn lại nhục thân. . .

 

- Ặc, nặn lại nhục thân thì tạm thời không cần, cảnh giới của ta vẫn còn, nhục thân không dễ tìm.

 

Ma tổ lại chỉ vào Phương Hành nói:

 

- Ta vẫn phải mượn dùng cái bình này để dung thân.

 

- Ngươi mới là bình, ngươi và Thần Chủ đều là bình. Ngay cả con chó đó của nhà ngươi cũng là cái bình.

 

Phương Hành trợn mắt lên, hung hăng lườm Ma tổ một cái.

 

- Vả lại, với bộ dạng của ta hiện tại, cũng không giúp gì được ngươi.

 

Ma tổ lườm lại Phương Hành một cái, vẻ mặt tươi cười nói với Thần Chủ.

 

Mà Thần Chủ nghe thấy những lời này nghe thấy những lời này, không ngờ hai mắt cũng đỏ lên, lập tức không còn bộ dạng mạnh mẽ kiêu ngạo khi luận về đại sự thiên hạ, trở nên ôn nhu động lòng người, giơ tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, thấp giọng nói:

 

- Khó khăn thì đã sao? Ta cho dù là thân tử đạo tiêu, cũng phải nặn lại nhục thân cho ngươi. Huống hồ, áp lực hiện tại trên người ta cũng lớn, có ngươi ở bên cạnh trò chuyện cùng cũng tốt.

 

Nói xong quay sang nhìn Phương Hành:

 

- Hay là các ngươi đều ở lại đi.

 

- Hỏng rồi, chẳng lẽ nàng ta vì Ma tổ, muốn giữ cả ta lại.

 

Phương Hành trong lòng giật thót, vội vàng hắng giọng, tình thâm ý nặng nói:

 

- Kỳ thật mẹ nói rát đúng, hai người các ngươi xa cách lâu vừa gặp lại, sao lại chia tay sớm như vậy được? Không cần các ngươi tới Thương Lan hải giúp ta, chỉ cần mẹ cho ta mượn chút đồ để dùng là được. Với tu vi của các ngươi, rút Nguyên Thần ra khỏi thức giới của ta, tự nuôi dưỡng, chắc không thành vấn đề chứ?

 

- Tất nhiên rồi, nếu ngay cả chút bản sự này cũng không có, tu hành nhiều năm như vậy chẳng phải là vô ích à.

 

Thần Chủ nghe vậy, rõ ràng tâm tình vui vẻ, vội vàng trả lời.

 

Ma tổ thì lập tức nhìn về phía Phương Hành với vẻ cổ quái, cực kỳ tức giận, ngoài mặt lại không dám nói gì, âm thầm phân ra một dòng thần hồn, ở trong lòng Phương Hành mắng to:

 

- Tiểu vương bát đản, ngươi làm việc sao có thể nham hiểm như vậy? Hai chúng ta vốn nên là cùng tiến cùng lui mới phải chứ, ngươi sao có thể lấy chút lợi ích riêng của mình rồi bỏ chạy, bỏ tại lại ở đâyc chịu dày vò.

 

- Gì mà chịu dày vò? Đây chính là tức phụ của ngươi mà.

 

Phương Hành nói:

 

- Hơn nữa ngươi nhìn bộ dạng này của nàng ta, liệu có chịu thả cho ngươi đi không? Kết quả xấu nhất chính là hai chúng ta cùng phải ở lại đây, thế thì phiền lắm, không thể vì tức phụ của ngươi mà không để ý tới tức phụ của ta được?

 

- Tức phụ gì chứ? Chúng ta chưa bái đường, cũng không có con chung.

 

Ma tổ đã có chút giận không thể át, hắn phát hiện Phương Hành là thật lòng muốn để hắn lại.

 

- Ta phát hiện ngươi rất không có học vấn.

 

Phương Hành bỗng nhiên nói với vẻ vô cùng khinh bỉ, trực tiếp khiến cho Ma tổ sững sờ.

 

- Ngươi. . . Nói ta không có học vấn?

 

- Đúng vậy.

 

Phương Hành trả lời một cách đương nhiên:

 

- Vấn đề ngươi hiện tại đang rối rắm kỳ thật trong sách đã viết từ lâu rồi.

 

- Sách gì?

 

Bộ dạng nghiêm trang của Phương Hành khiến Ma tổ sững sờ, theo bản năng hỏi lại.

 

- Ngọc Bồ Đoàn, bên trên nói, chỉ là mạt lưu, chưa chắc chỉ có chuyện đó mới tính là chân ái.

 

- Ngươi sao lại toàn đọc những thứ loạn thất bát tao thế.

 

Ma tổ trực tiếp phát điên.

 

 

Bình Luận (0)
Comment