Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 247 - Chương 1227: Mất Mát Trong Lòng

Unknown

 

Chương 1227: Mất mát trong lòng

 

 

 

Trong lòng Phương Hành đã quyết định chủ ý, thật sự muốn để Ma tổ lại, một là Thần Chủ thật sự quá mạnh mẽ, hắn và Ma tổ đều chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, ngẫm lại cũng thương cho mình, mẹ cũng gọi rồi, Ma tổ này để lại tiếp người ta mấy ngày cũng không thành vấn đề chứ? Vả lại Thần Chủ có làm gì đâu chứ, cũng là Ma tổ lúc trước tự trêu chọc người ta, cục diện rối rắm này ngươi không ở lại thu thập thì tìm ai làm thay?

 

Nói không dễ nghe thì vấn đề lớn nhất của hai người các ngươi là Thần Chủ không thể làm chuyện sinh hoạt vợ chồng.

 

Nhưng ngươi hiện tại ngay cả nhục thân cũng không có, càng không làm được.

 

Cũng là Thần Chủ tâm tình sung sướng, giống như không cảm ứng được đối thoại trong lòng họ, cười dài nói:

 

- Ngươi muốn mượn cái gì?

 

Phương Hành nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười hì hì nói:

 

- Hay là nói xem ngươi rốt cuộc có gì thực tế để cho ta không?

 

Bất kể là thiên công truyền thừa đó hay là quyền thống ngự Tam Thiên Thần tộc, cũng đều không chịu cho, Phương Hành cũng học được khôn, trực tiếp hỏi trước Thần Chủ có thể cho mình cái gì, có điều lần này Thần Chủ cũng không khách khí, ngón tay điểm một cái, liền có một khối ngọc thạch màu đen từ trong từ không trung hiển hóa ra, sau đó nhẹ nhàng dừng ở trong lòng Phương Hành, loại ngọc thạch này nếu Phương Hành nhớ không nhầm thì chính là chất liệu khắc ngóc lúc trước hắn lần đầu tiên thấy Thần Chủ:

 

- Ngươi cầm khối ngọc thạch này, chính là minh chứng cho thân phận, Tam Thiên Thần tộc không ai dám vô lễ với ngươi, chắc hẳn cũng đủ để ngươi cầm đi cứu bằng hữu và thê tử của ngươi ở Tiểu Tiên Giới. Có điều nếu tới Thương Lan hải, tốt nhất là nhanh lên một chút, sau khi Cửu Đầu Trùng kia bước vào Long tộc cổ lộ, ta không biết hắn có còn để thần chỉ của ta vào mắt hay không, dù sao đó cũng là rất tên gia hỏa rất kiêu ngạo!

 

- Còn có lợi ích khác không?

 

Phương Hành thu ngọc thạch lại rất nhanh, cười tủm tỉm hỏi.

 

- Ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể cùng ngươi tới Thương Lan hải, có điều nếu ngươi cần gì thì có thể đến Thần Tiêu cung tìm ta!

 

Thần Chủ đáp ứng ngay, điều kiện này cũng khiến Phương Hành có chút bất ngờ.

 

- Được rồi, ta chúc các ngươi răng long đầu bạc bên nhau.

 

Phương Hành cười ha ha, vái dài, thân hình lướt đi, sau khi đi được khoảng trăm trượng thì hóa thành ô quang bay đi thật nhanh.

 

Ma tổ lại mang đầy một bụng oán khí, rất muốn đi cùng với Phương Hành, nhưng hắn không đi được, Thần Chủ đã nhẹ nhàng thò tay ra, kéo lấy tay áo hắn, hắn hiện giờ rõ ràng chỉ còn một đạo Nguyên Thần, nhưng lại giống như thực thể bị Thần Chủ kéo lấy.

 

- Tiểu vương bát đản, ngươi bán đứng bản tôn để đổi lấy lợi ích, thật sự là khốn khiếp vô cùng.

 

Thanh âm của Ma tổ vang lên ở trong đáy lòng Phương Hành, có điều theo Phương Hành càng chạy càng xa, thanh âm đó cũng yếu đi.

 

Đến cuối cùng, thanh âm đó đã hoàn toàn biến mất, Phương Hành biết, đó là Thần Chủ dã triệt để kéo thần hồn của Ma tổ đi rồi.

 

- Kỳ thật cũng chẳng có lợi ích gì cả, Thần Chủ quá nhỏ nhẹn.

 

Phương Hành nói thầm trong lòng, càng đi càng xa, biến mất trong mây.

 

Mà lúc này, nhìn thân ảnh đã đi xa của hắn, trên mặt Thần Chủ cũng hiện ra nụ cười chua chát, Ma tổ hiện giờ sau khi bị nàng ta hút ra khỏi thức hải của Phương Hành, đã không thể biến hóa, bị bức phải ngủ say, sau đó bị nàng ta lấy ra một tráp ngọc đen nho nhỏ, phong ấn ở trong đó, nàng ta cúi đầu nhìn tráp, nụ cười có chút ưu thương:

 

- Không ngờ cuối cùng vẫn phải dùng loại biện pháp này mới giữ được ngươi lại, ngươi sợ ta gì chứ? Thực sự cho rằng bởi vì ngươi lúc trước vứt bỏ ta, bởi vì ngươi không thực hiện lời hứa đối với oa nhi, giúp nó chuyển thế làm người, cho nên hận ngươi, oán ngươi, thậm chí sẽ ra tay giết chết ngươi sao?

 

- Kỳ thật, ta chỉ là cố ý giả vờ nhận nhầm người, để tránh cho ngươi bởi vậy mà áy náy, lại sẽ trốn tránh ta.

 

- Nực cười là, ngươi không ngờ còn cùng tiểu quỷ này lừa gạt ta, nhưng lại quên mất một chuyện.

 

- Oa nhi mà chúng ta nuôi lúc trước... Vốn chính là con cái mà.

 

...

 

Mà sau khi Ma tổ triệt để thoát ly khỏi thức hải của mình, vẻ trêu tức trên mặt Phương Hành cũng dần dần mất đi.

 

Bộ dạng lúc cười lúc giận ở trước mặt Thần Chủ và Ma tổ lúc trước đã biến mất, trên mặt chỉ còn lại vẻ bi thương.

 

Vừa rồi khi tranh cãi với Ma tổ, khoe mẽ trước Thần Chủ, cũng có hơn nửa là giả vờ.

 

Cho dù bản tính của bản tính đại khái cũng là như vậy, nhưng ít nhất thì lúc này cũng không có tâm tình để làm những điều đó.

 

Lúc ở trước mặt Thần Chủ, trong lòng hắn vẫn lo lắng, biết sao được, Thần Chủ thật sự quá mạnh mẽ, nếu nàng ta muốn giết mình, mình cơ hồ là không có sức hoàn thủ, bởi vậy hắn không thể không vắt hết óc suy nghĩ, trước tiên giúp mình có thể sống sót, có điều ở trong lòng sao có thể thống khoái được? Dù sao mình rơi vào tình cảnh này, chính là để giúp Thiên Nguyên đoạt được thần vật đó. Lúc ấy khi làm chuyện này, ai có thể ngờ được, mình cuối cùng lại bị vứt bỏ, suýt nữa thì chết?

 

Nếu không phải có quan hệ giữa Ma tổ và Thần Chủ, khả năng sống sót của mình hiện giờ còn lại bao nhiêu?

 

Phương Hành Bình thường không quá tin vào vận khí, lúc này, thực sự có chút cảm khái vận khí của mình rất tốt!

 

- Thôi, dù sao kỳ thật ta cũng muốn tự mình lấy được lợi ích.

 

- Dù sao ta cũng không phải vì gì khác mới đi đoạt thần vật đó.

 

Trong lòng có chút buồn khổ, Phương Hành theo bản năng nói ra tiếng:

 

- Vậy bọn họ vứt bỏ ta thì có làm sao.

 

- Còn cả tên vương bát đản gạch tên ta nữa, ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai.

 

Với tâm cảnh của hắn cũng sẽ không để một số cảm xúc không cần thiết tồn tại trong lòng quá lâu, thầm cắn răng giải thoát bản thân khỏi những cảm xúc buồn khổ, mắt lại sáng lên, lẩm bẩm:

 

- Sau này những chuyện xuất lực mà không được lòng này cùng lắm thì không làm, nên học theo Thần Chủ, cái gì đại cục, cái gì đại thế đại nghĩa, chẳng quan trọng bằng tìm nam nhân của mình, ta đây cũng đi tìm nữ nhân của mình, dàn xếp tốt cho họ, đây mới là đại sự hàng đầu.

 

Trong lòng nghĩ vậy, bất giác đã rời xa Thần Chủ mấy vạn dặm, liện đứng trên đám mây, chuẩn bị quan sát hoàn cảnh chung quanh mình một chút, sau đó cân nhắc xem tiếp theo nên làm thế nào.

 

Vừa hạ xuống một đụn mây, liền có gió biển phần phật đập vào mặt, mới phát hiện mình không ngờ là là ở trên hải vực, chung quanh nào còn chút bóng dáng của đất đai? Lại càng đừng nói tới tìm người để hỏi, nghĩ kỹ lại, không khỏi hoảng sợ, vừa rồi mình vốn là ở phạm vi của Táng Tiên Pha, nhưng Thần Chủ chỉ dẫn mình bay một lúc đã tới trên biển, như vậy là cách bao xa rồi.

 

Đang nghĩ thì bỗng nhiên thần niệm khẽ động, cúi đầu nhìn, không ngờ phát hiện trong hải vực phía dưới có không biết bao nhiêu ngư thú trong biển, đều ra sức bơi về một hướng, cực kỳ náo nhiệt, giống như đang tranh đoạt thứ gì đó vậy, Phương Hành cũng cười khổ một tiếng, thầm nghĩ mình ngốc thế, việc gì phải tìm người để hỏi, cứ hỏi một con động vật biển là được rồi.

 

- Chính vì ngươi béo nhất, nên ta chọn ngươi!

 

Nói là làm, Phương Hành ấn tay xuống dưới, pháp lực ùa ra, liền hút một con cự kình (cá voi khổng lồ) lên không trung, con cự kình này xem như là có tu vi cao nhất trong tất cả các động vật biển vừa đi qua hắn, ước chừng là Linh Kiếp bảy tám tầng, tính ra thì cũng gần như mở được linh trí rồi, có thể hỏi chuyện được.

 

- Chân nhân tha mạng, không biết tiểu yêu có chỗ nào đắc tội với chân nhân, xin ngài bỏ quá cho.

 

Cự kình đó đến không trung, ở trước mặt khí tức của Phương Hành, nào dám có nửa điểm phản kháng, vội vàng cầu xin tha thứ.

 

- Đây là vực gì, các ngươi vội vã đi đâu? Mau nói ra.

 

Phương Hành bày ra bộ dạng của các đại tiên trong truyền thuyết, pháp lực dập dềnh, đích xác cũng chính xác lẫm lẫm.

 

- Nơi này. . . Nơi này là Tây hải, theo ánh mặt trời bay ba vạn dặm hải vực liền có thể đến Tịnh Thổ.

 

Cự kình đó thành thành thật thật trả lời, mắt to đầy vẻ hoảng sợ.

 

- Tây hải? Vậy Thương Lan hải hẳn là ở phía đông rồi?

 

Phương Hành trong lòng đã có xác định, liền muốn thả cự kình đáng thương này đi, thuận miệng hỏi một câu:

 

- Vậy các ngươi muốn tới đó làm gì.

 

- Phía trước, ở biên giới Tịnh Thổ vừa triển khai một hồi đại chiến, có vô số Tán Tiên vẫn lạc, huyết nhục rơi vào đại hải, nhiễm đỏ hải vực mười vạn dặm, đó là tinh hoa đại bổ, tiểu yêu chính là thèm huyết thực của Tán Tiên, muốn tới tranh một phần, đề thăng tu vi.

 

Cự kình tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, chỉ là lời nói của nó lại bỗng nhiên khiến Phương Hành kinh ngạc một hồi.

 

Khi hắn ở Táng Tiên Pha tất nhiên cũng cảm ứng được trận đại chiến đó, chỉ là không hiểu rõ lắm, vừa rồi sau khi gặp được Thần Chủ, thật sự bị dọa không nhẹ, lại trực tiếp quên mất chuyện này, hiện giờ được cự kình này nhắc nhở, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có chút kinh nghi bất định, sau khi hơi trầm ngâm một thoáng, đột nhiên buông tay ném cự kình đi, giống như lưu quang bay về phía tây.

 

Càng đi về phía tây liền càng kinh hãi, hải vực mênh mông đó không ngờ đều hóa thành một mảng màu đỏ, giữa sóng to màu máu, mơ hồ có thể thấy được hài cốt màu trắng di động chìm nổi, mà chỗ gần bờ đã tụ tập từng đám người tu hành, tu vi có cao có thấp, đang sử dụng các loại pháp bảo, vớt hài cốt trong hải vực, vẻ mặt buồn rầu, mà lúc Phương Hành chạy tới hải vực này, liền nghe thấy có một tu sĩ đang hô to:

 

- Các ngươi... Tìm được di cốt của Bạch tiền bối và Đại Bằng Tà Tôn chưa?

 

- Chưa?

 

Xung quanh, không biết có bao nhiêu người đang khóc lớn:

 

- Đều bị Thần Vương chém chết, cốt nhục rơi vào biển, phân biệt thế nào được.

 

 

Bình Luận (0)
Comment