Chương 1228: Người thông minh vì sao lại làm chuyện điên rồ
- Thập Nhất thúc và lão tà?
Phương Hành nghe thấy những lời đó, chỉ cảm thấy tim như thắt lại, đầu óc cũng có chút choáng váng, vội vàng bay xuống, tóm lấy người vừa lên tiếng, hét lớn:
- Ngươi vừa rồi nói gì.
Người đó giật nảy mình, muốn giãy dụa, nhưng bị khí thế của Phương Hành chấn nhiếp, không tự chủ được nói ra hết chuyện mình biết:
- Phụng Thiên Minh Bạch Thiên Trượng tiền bối và Đại Bằng Tà Vương cùng hơn hai mươi vị tu sĩ lánh đời nghênh chiến tam đại Thần Vương của Thần Đình, ác chiến một hồi trên hải vực biên giới Tịnh Thổ, giết tới hôn thiên ám địa, cuối cùng ba vị Thần Vương bị bọn họ cản đường, vừa rồi lại bị một đạo thần chỉ triệu hồi, nhưng Bạch Thiên Trượng, Đại Bằng tà tôn và hơn hai mươi vị tu sĩ lánh đời đó lại chết thảm trọng, đợi lúc chúng ta chạy đến hải vực này thì đã không nhìn thấy người sống, chỉ còn lại huyết nhục bị cá tôm tranh ăn.
- Gì cơ?
Phương Hành vừa nghe xong, thanh âm run rẩy, vội vàng buông tu sĩ trong tay ra, thần thức khẽ động, quét xung quanh.
Hiện giờ hắn đã là tu vi Độ Kiếp tầng ba, thần thức vừa động liền lập tức vươn xa cả vạn dặm, hơn nữa còn không ngừng tỏa ra ngoài, dốc hết toàn lực tìm kiếm khí tức của hai người Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương, nhưng vừa làm vậy, trong lòng lại càng lúc càng lạnh lẽo, sau một lúc mới đột nhiên ngẩng đầu tung người bay xa vạn dặm.
Hắn nhảy tới trên một mảng hải vực, ánh mắt quét xung quanh, lại chỉ phát hiện một mảng y bào màu trắng rách nát cùng với mấy sợi lông đỏ.
Bên trên y bào màu trắng có khí tức của Thập Nhất thúc, mà lông đỏ đó không ngờ chính là lông rụng của Chu Tước.
Ngoài ra thì không có một chút khí tức nào cả!
Điều này khiến cho tim Phương Hành như thắt lại, giống như chìm vào vực sâu vô tận.
- Thập Nhất thúc đã chết. Lão tà cũng đã chết rồi?
Hắn ngơ ngẩn lẩm bẩm, có một loại cảm giác trống vắng vô hạn.
Hắn tất nhiên minh bạch, trận chiến này, kỳ thật cũng là vì tranh thần vật đó, lúc ấy Dạ tộc thần tử bị trảm, Phong Thần bảng tỏa ra thần quang, ngay cả trong hư không cũng in ra, có thể nói là chư thiên đều biết, mà tam đại Thần Vương cũng vì tranh đoạt thần vật này mới muốn xông vào Tịnh Thổ, hắn lúc ấy cũng cảm giác được, có một số tu sĩ lợi hại tới chặn đánh, triển khai một hồi ác chiến với Thần Vương ở biên giới Tịnh Thổ, chỉ là hắn lúc đó không ngờ, Bạch Thiên Trượng và Đại Bằng Tà Vương cũng ở trong đó mà thôi!
Chính hắn vốn cũng ở trong trận chiến này bỏ rất nhiều sức, kết quả lại bị vứt bỏ, tâm tình rất áp lực, chỉ là thiên tính lạc quan, mới nguôi ngoai nhanh, nhưng nào ngờ được rằng tổn thất lớn nhất không ngờ không phải mình mà là ở đây.
Thập Nhất thúc và Đại Bằng Tà Vương không ngờ cũng vì thần vật đó mà chôn vùi tính mạng?
- Hai người các ngươi đều là người thông minh, vì sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Trong nhất thời, loại cảm giác bi ai này cơ hồ giống như thủy triều bao phủ Phương Hành.
- Người đó... Chẳng lẽ chính là Phương Hành Phương ma đầu trong truyền thuyết à?
- Hắn không phải cùng đi truy đuổi thần vật ư? Sao lại xuất hiện ở đây?
- Vừa rồi trên chín tầng trời hiển hóa thần tích, dẫn rất nhiều thiên kiêu tiến vào tiên phủ, vì sao hắn lại không?
Mà ở phía dưới, trên hải vực, mấy vị tu sĩ đều đang ngẩng đầu nhìn Phương Hành một thân cô tịch trong hư không, vẻ mặt rất phức tạp, có một số người, vẫn coi hắn là Tiểu Thánh Quân phản bội Thiên Nguyên, sẵn sàng góp sức cho Thần Đình, tràn đầy địch ý với hắn, nhưng cũng có một số người đã biết tin tức các tu sĩ của Phụng Thiên Minh gửi ra khi vừa vào Táng Tiên Pha, biết hắn là âm thầm tương trợ người Thiên Nguyên, nhưng lúc này, biết được các tu sĩ Phụng Thiên Minh đã vào tiên phủ, lúc này nhìn thấy hắn hiện thân ở đây, trong lòng đều kinh ngạc không thôi!
Bởi vì bất kể là luận thân phận, luận tu vi, luận thực lực, hắn nên đều có thể có được phần tạo hóa đó!
- Phương Hành tiểu hữu, lão phu có lễ.
Khi Phương Hành đang ngơ ngẩn đứng trong hư không, lòng đầy bi thương, trong hư không xa xa chợt có một lão giả tay áo tung bay hiện thân, lão thân này mặc áo đen, giống như không có trọng lượng phiêu đãng trong không trung, mà khí tức trên người lão giả đó lại lờ mờ cộng chấn với thiên địa, thể hiện ra, thực lực cực kỳ kinh người, từ trong hư không chậm rãi bước tới, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, chăm chú nhìn Phương Hành.
Phương Hành quay đầu lại nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt khốc khốc, mặt không biểu tình.
Một thân tu vi của lão giả này không ngờ cũng đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp, chỉ dựa vào tu vi mà nói, e là còn cao hơn hắn một chút, nhưng vẫn sống yên lành, rõ ràng chính là một thành viên trong đám tu sĩ lánh đời kia, Phương Hành rất không có hảo cảm với họ.
- Ha ha, tiểu hữu không cần phải khẩn trương, lão phu chính là Khô Vân Tán Nhân, ẩn cư bốn ngàn năm trên Tây hải, hiện giờ xuất quan lại muốn lãnh giáo tiểu hữu một vấn đề. Lão phu nghe nói, cầu đá dẫn tiên lại xuất hiện, Thông Thiên chi lộ dã hiện thế, vội vàng chạy tới, nhưng lại chậm một bước, dưới Táng Tiên Pha đã trống không, nghe nói tiểu hữu chính là người chứng kiến Thông Thiên chi lộ tái hiện, lão phu muốn hỏi thăm tiểu hữu một chút, cầu đá thông tiên đó rốt cuộc là tồn tại thế nào, đi đâu mất rồi.
Khô Vân Tán Nhân đó nói năng rất khách khí, chậm rãi bước về phía Phương Hành.
- Lại là một kẻ không thèm để ý mọi sự nhưng một lòng muốn thành tiên.
Phương Hành mặt không biểu tình nhìn hắn, lại nhìn xung quanh mấy lần, cảm giác được mấy đạo khí tức đang hối hả tiến đến.
- Lão phu từng nghe nói, cầu đá dẫn tiên hiện giờ chỉ có tiểu bối kiệt xuất đương thời mới có thể bước vào, hiện giờ, thái cổ yêu đạo cùng với mấy vị tiểu bối kiệt xuất của Đại Tuyết sơn, Thần Châu đều đã đi rồi, mà ta tuy hàng năm bế quan tự thủ, nhưng cũng biết, Phương Hành tiểu hữu hiện giờ chính là thiên kiêu kỳ tài tuyệt đối, nhưng lại không biết ngươi vì sao sau khi thấy được cầu dẫn tiên lại vẫn không bước vào đó.
Khô Vân Tán Nhân nói năng chậm rãi, đi tới cách Phương Hành trăm trượng thì dừng chân.
- Thì ra là đang hỏi thăm chuyện này.
Phương Hành giật mình, sau đó cảm thấy mỉa mai vô cùng.
Nhóm người này thì ra là vì nguyên nhân này mới đến tìm mình.
Ngay cả bọn họ cũng cho rằng thế gian thế gian thực sự có Phong Thần bảng tồn tại, mà Phong Thần bảng này ghi lại tên của kỳ tài kiệt xuất, như vậy khẳng định sẽ có mình, mà hiện giờ, bọn họ nhìn thấy mình sau khi thấy cầu đá dẫn tiên lại vẫn hiện thân ở hải vực này, liền cho rằng mình là vì một số nguyên nhân nào đó, không bước vào cầu đá, thế là liền nối đuôi nhau chạy tới hỏi.
- Ngươi rốt cuộc muốn hỏi gì đâu?
Trong lòng Phương Hành vốn đang không thoải mái, lúc này lại dâng lên từng trận hàn ý.
- Lão phu biết được, tiên lộ có linh, nếu muốn bước vào, cần một phần tín vật, không biết việc này là thật hay giả.
Khô Vân Tán Nhân vẻ mặt bình thản, mặt mày tươi cười, nhưng hỏi lại rất trực tiếp.
Phương Hành cũng không biết những lời hắn hỏi, rốt cuộc là "Biết được", "Nghe nói" thật hay chỉ là hắn đoán, có điều hắn cũng lười chẳng muốn phản bác, dứt khoát bật cười:
- Quả thật có tín vật, có điều cũng không phải vật gì, mà là một đạo tiên quang, chỉ có người được ghi tên trên bia mới có thể có được đạo tiên quang này, cũng mới có thể bước vào cầu đá dẫn tiên, tiến vào tòa tiên phủ đó.
- Ồ? Vậy đạo tiên quang đó phải làm thế nào mới có được?
Khô Vân Tán Nhân vội vàng hỏi.
- Hoặc là hữu dụng, hoặc là có tiềm lực.
Phương Hành cười lạnh một tiếng, thuận miệng bịa chuyện:
- Tiên kiều có linh, chỉ cần là được nó coi trọng thì có thể được ghi danh trên bia đá, chỉ tiếc là những người các ngươi ai nấy đều trốn tránh như tiểu cẩu, tất nhiên là hạng người vô dụng, mà nói tới, tiềm lực thọ nguyên của các ngươi đều đã sắp khô kiệt, căn cơ lại không vững chắc bằng người tu hành đời này của chúng ta, làm sao mà có được tiên quang!
Đây vốn chính là Phương Hành bịa lung tung, lại không ngờ rằng Khô Vân Tán Nhân đó tin thật.
- Không sai... Không sai. . . Chúng ta đều là một đám người đáng thương, vì sao lại chặn cửa chúng ta như vậy.
Nụ cười hiền lành trên mặt hắn bỗng nhiên trở nên có chút dữ tợn:
- Có điều, tiên quang này chắc là ngươi có hả.
Vừa nghe thấy vậy, Phương Hành cũng ngây người, có chút dở khóc dở cười.
Hắn đương nhiên là có, phải nói vốn là có, nhưng tên lại bị người ta gạch đi rồi.
Dở khóc dở cười là bởi vì, ngay cả hắn cũng phát hiện, nếu nói với những người này là tên của mình bị gạch đi thì đúng là nực cười!
Đương nhiên, tuôn ra hiện giờ trong lòngđang tức giận, thật sự không có hứng thú giải thích với những người này.
Bởi vậy, sau khi ngẩn ra một thoáng, hắn chỉ cười lạnh một tiếng:
- Có thì sao mà không có thì sao?
- Nếu có.
Khô Vân Tán Nhân đó chậm rãi tiến về phía trước, thanh âm đột nhiên cất cao:
- Vậy mau cho lão phu mượn dùng một chút.
Hắn không ngờ trực tiếp ra tay, năm ngón tay tay khô gầy giống như trảo chộp tới đầu Phương Hành.
Cùng lúc đó, sau lưng bên trái, mặt phải, Phương Hành không biết có bao nhiêu thân ảnh lao ra, hung tợn tóm về phía Phương Hành, luận về khí cơ, không ngờ đều mạnh mẽ đến cực điểm, ít nhất cũng là nhân vật từng độ kiếp, lúc này liền giống như phát điên lao về phía Phương Hành, hiển nhiên đều đã coi Phương Hành là cơ hội thành tiên duy nhất, không chút lưu tình không chút lưu tình thủ với hắn, giống như là lúc ở Táng Tiên Pha, một khi nghe nói tới có cơ hội thành tiên, bất luận lớn nhỏ thế nào, bọn họ đều trực tiếp xuất thủ.
- Khi Thiên Nguyên gặp nạn không thấy các ngươi.
- Khi Nhân tộc thế yếu, không thấy các ngươi.
- Khi Thần tộc giết chóc khắp nơi, không thấy các ngươi.
Phương Hành đã sớm cảm ứng được khí cơ của những người đó, không hề cảm thấy hốt hoảng, ngược lại dâng lên lửa giận vô tận.
- Mà hiện giờ. Các ngươi còn mặt múi nào mà dám cướp cái gọi là cơ duyên thành tiên đó?
- Vù.
Vẻ mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, đối mặt với công kích cuồng bạo, không lùi mà tiến, một chỉ điểm về phía Khô Vân Tán Nhân!
Cũng không biết vì sao, những người này trước đây chưa từng giao tiếp với Phương Hành, thậm chí là chưa thấy mặt họ bao giờ.
Nhưng lúc này, Phương Hành lại rất muốn giết bọn họ. . .