Chương 1233: Tìm tạo hóa đến
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân cần chúng ta hỗ trợ việc gì?
- Các ngươi thì sao? Có gì cần ta giúp.
Trong lòng Phương Hành và Tiểu Tiên Giới đều có tính toán riêng, lúc ánh mắt hai bên chạm nhau, đều đầy biến hóa và thăm dò.
Qua một lúc, vẫn là tám vị Giới Chủ âm thầm thương lượng một chút, do lão giả áo xanh ra mặt, nói:
- Đối với Tiểu Man tiên tử, Tiểu Tiên Giới chúng ta đã làm tất cả những gì có thể giúp được nàng rồi, chỉ là như vậy, khả năng nàng ta tu luyện thành Vong Tình thiên công vẫn không đủ lớn, ở giữa vẫn có rất nhiều hung hiểm và biến số, bởi vậy tám người chúng ta âm thầm thôi diễn, thương nghị, cảm thấy vẫn phải làm được hai việc, thứ nhất chính là ngoài Tiểu Man tiên tử ra phải tìm thêm sáu nữ tử thiên tư tuyệt hảo, cùng nàng ta tu luyện Vong Tình thiên công, hứng lấy sau đạo thần thông trong thiên công, như vậy, có thể phân tán áp lực, như vậy khả năng khiến nàng thành công phá quan sẽ đề thăng không ít.
- Tìm thêm sáu người?
Phương Hành hơi ngẩn ra, cũng minh bạch đề nghị của tám người này.
Tuy huyết mạch của Tiểu Man rất mạnh, nhưng tu luyện Vong Tình thiên công này vẫn rất hung hiểm, mà phương pháp tám vị Giới Chủ nghĩ ra cũng cực kỳ nham hiểm, đó chính là tìm thêm sáu vị nữ tử cùng nàng ta tu luyện bảy đạo thần thông trong Vong Tình thiên công này, như vậy, giống như là chia bớt hung hiểm ra, nếu có hung hiểm thì sáu người này sẽ gặp nạn trước, nhưng nếu Tiểu Man thực sự tu luyện thành Vong Tình thiên công, bảy đạo thần thông sẽ mọc rễ trong cơ thể nàng ta trước, như vậy, khả năng thành công sẽ tính là đề thăng!
Mà tương ứng, sáu người này nếu thực sự tu luyện thành công cùng Tiểu Man, mình cũng có lợ ích lớn.
- Nghe nói các ngươi vì tìm người tu luyện môn công pháp này đã bắt không ít nữ tu, vẫn chưa chọn ra được sáu người à?
Phương Hành nhíu mày nói.
Giới Chủ áo xanh đó nói:
- Có tư cách vào trong vân đài, cùng Tiểu Man tiên tử tu luyện, tất nhiên thiên tư phải càng cao càng tốt, Tiểu Tiên Giới chúng ta hiện tại tuy giam giữ không ít nữ tử, nhưng tư chất có cao có thấp, tuy lựa chọn được mấy người, nhưng cuối cùng vẫn không đủ sáu vị, mấy người còn lại đều có mục tiêu, không phải là Tiểu Tiên Giới ta có thể cướp được.
- Ha ha, đây là muốn ta đi hỗ trợ bắt cóc tống tiền à?
Phương Hành cười lạnh, nói thẳng:
- Các ngươi tìm được những ai rồi, dẫn ta đi xem thử.
Giới Chủ áo xanh hơi trầm mặc rồi vỗ vỗ tay, ra hiệu cho đệ tử dẫn người tới, lập tức liền có đệ tử Tiểu Tiên Giới cầm lệnh kỳ mà đi, không bao lâu, một đóa tường vân cuốn mấy người tới, khi tới gần, theo mây tan đi, lại có bốn gã đệ tử áp giải mấy nữ tử hạ xuống, ai nấy đều vẻ mặt tiều tụy, sau khi hạ xuống đất, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt mê mang nhìn xung quanh, nhất là một nữ tử áo tím dáng người cao gầy trong đó, ánh mắt đảo quanh, vừa nhìn thấy Phương Hành liền trở nên sợ hãi.
Phương Hành cũng nhìn nàng ta, vẻ mặt hơi thay hơi đổi.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, pháp lực trong lòng bàn tay bắn ra, ầm một tiếng, đệ tử Tiểu Tiên Giới đang áp giải những nữ tử này đột nhiên bay ra, cốt nhục thành bùn đất, mà nữ tử khác bên cạnh nữ tử cao gầy cũng đều bị chấn bay ra mấy trượng, bản thân nàng ta thì đứng đó ngơ ngẩn nhìn Phương Hành, thật lâu sau vẫn không lên tiếng, cuối cùng lại cúi thấp đầu xuống.
- Diệp sư tỷ, lâu rồi không gặp.
Phương Hành nhìn nàng ta, cũng trầm mặc hồi lâu, mới khe khẽ thở dài.
- Phương sư đệ, ta. . .
Nữ tử đó run bắn, ngẩng đầu lên, thanh âm nghẹn ngào, không nói được tiếp.
Mà nữ tử này không ngờ cũng là người quen của Phương Hành, đệ tử Đại Tuyết sơn Diệp Cô Âm.
Từng ở dưới Đại Tuyết sơn triền miên nửa năm, từ đó chia tay, không ngờ không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Có điều nghĩ lại cũng thấy đúng, lúc trước Diệp Cô Âm hỏng đạo tâm, vẫn ẩn cư dưới Đại Tuyết sơn, mà Nam Chiêm cũng không có bao nhiêu cao thủ, lúc Thần tộc hàng lâm, có thể nói là không có sức chống đỡ, lúc trước Tiểu Tiên Giới đi khắp nơi cướp bóc nữ tử có thiên tư, vị Đại Tuyết sơn nữ tiên này không có lý nào lại không bị nhằm vào, có điều nói đi cũng không nói lại, lúc trước nếu không phải Tiểu Tiên Giới cướp nàng ta về, chỉ sợ nàng ta đã sớm chết dưới gót sắt của Thần tộc rồi, chỉ là thanh danh của nàng ta dù sao cũng hơi thấp một chút, cho nên tới bây giờ, vẫn chưa bước vào vân đài!
Không biết nghĩ bao lâu, Phương Hành cuối cùng mở lời:
- Ngươi. . . Có sinh con cho ta không?
Diệp Cô Âm vốn là sắc mặt tái nhợt, dường như đang chờ Phương Hành nói với mình gì đó, nhưng ở ở sâu trong nội tâm lại sợ hắn sẽ nói, nhưng vạn lần không ngờ, câu đầu tiên Phương Hành nói ra lại là câu này, ngẩn ngơ một thoáng rồi tức tới đỏ mặt.
- Không!
Nàng ta trả lời như chém đinh chặt sắt!
Phương Hành cũng có chút bất đắc dĩ, gãi gãi đầu, nói:
- Nửa năm thời gian...
- Đừng nhắc tới nửa năm đó nữa, giống như mộng xuân không dấu vết.
Diệp Cô Âm càng như phát điên, lại không nhịn được bồi thêm một câu:
- Vả lại lúc ấy ngươi cơ hồ không có đạo nguyên, sao có thể. . .
- À à, quên mất cái này.
Phương Hành thở hắt ra, bộ dạng như trút được gánh nặng:
- Ta lo người ngày nào đó sẽ bế con tới trước mặt ta gọi cha.
- Không đâu, cho dù có sinh thì ta cũng bóp chết nó.
Diệp Cô Âm cắn răng, oán hận nói.
- Ấy, không cần phải ác vậy chứ.
Phương Hành không nhịn được rụt cổ lại, phát hiện Diệp Cô Âm quả thật có chút tức giận, liền không nói nữa.
Có điều Diệp Cô Âm oán hận lườm Phương Hành một lúc, cũng không biết nghĩ tới gì, đột nhiên hận ý bay hết, cười một tiếng.
Một tiếng cười này khiến Phương Hành có chút ngẩn người, do dự rất lâu, mới chậm rãi mở miệng:
- Kỳ thật...
- Ngươi không cần phải nói, ta đều biết hết, bọn họ đã nói với chúng ta rồi!
Diệp Cô Âm cắt ngang lời hắn, thở dài, sau đó mỉm cười nói:
- Ta biết việc này hung hiểm, nhưng cũng biết việc này nếu thành, sẽ cho tạo hóa lớn, mà ta hiện giờ cần... Phương sư đệ, ngươi hiện tại tu vi đã vượt xa ta, ta thậm chí chỉ có thể ngước nhìn ngươi, cúng bái ngươi, nhưng ta kỳ thật cũng không thích loại cảm giác đó, lần này ta sẽ bước lên vân đài, cùng Tiểu Man muội muội tu hành, hy vọng ngày xuất quan, có thể sóng vai với ngươi!
Những lời này của nàng ta khiến Phương Hành có chút cảm khái, nhìn nàng ta một lúc, mãi lâu sau vẫn không mở miệng.
Vẫn là Diệp Cô Âm nói tiếp:
- ... Hơn nữa, khi ở Phong Thiện sơn ta đã lùi bước một lần, đến nỗi đạo tâm bị hủy hết, về sau trải qua khúc chiết mới cuối cùng đỡ hơn một chút, nhưng nếu muốn lấy lại được sự kiêu ngạo ngày trước, vẫn cần phải lớn mật một hồi!
Nàng ta Lúc này vẻ mặt có chút nghiêm túc, sau lưng có tịch quang chiếu đến, thậm chí lộ ra có chút tươi đẹp.
Ánh mắt nhìn nàng ta của Phương Hành cũng thay đổi, có chút mê ly.
Diệp Cô Âm bị hắn nhìn cho có chút thẹn thùng, cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng lên:
- Ngươi không có gì để nói với ta à.
- Có...
Phương Hành tâm tình miên man, thở hắt ra một hơi, sau đó có chút kích động nói:
- . . . Đêm nay có rảnh không?
Sắc mặt Diệp Cô Âm lập tức thay đổi, hung hăng lườm Phương Hành một cái, quát:
- Không hẹn.
...
Lúc Phương Hành nói chuyện với Diệp Cô Âm, Tiểu Tiên Giới đều hận không thể bịt lỗ tai lại, ai nấy làm bộ như làm bộ như không nghe thấy.
Cuối cùng chờ hai người này khanh khanh ta ta xong, cũng xác định được một người tu luyện cùng Tiểu Man, mà Giới Chủ áo xanh đó cảm thấy đã đến lúc mình nên mở miệng rồi, không nhịn được bước lên trước một bước, thấp giọng nói:
- Vị tiên tử này nguyện ý lên vân đài, tất nhiênlà điều đáng mừng, có điều chúng ta cần sáu người, chỉ một vị tiên tử này thì vẫn không đủ, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân có muốn xem mấy người còn lại không?
- Tư chất hình như hơi kém một chút!
Phương Hành cau mày nhìn xung quanh, cùng bị áp giải đến với Diệp Cô Âmđều là nữ tu tuổi tác không lớn, tu vi tối cao là Kim Đan trung cảnh, yếu nhất thậm chí chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, bọn họ lại không có vẻ lạnh lùng như Diệp Cô Âm, rõ ràng là đang rất sợ hãi, lúc này đang run rẩy rúc lại một chỗ với nhau, đang không ngừng lui về phía sau, đệ tử Tiểu Tiên Giới ở bên cạnh bởi vì kiêng kị Phương Hành, không dám đi lên ngăn cản bọn họ, rất rõ ràng, nếu bọn họ sợ hãi, lúc này đào tẩu cũng không sẽ có ai ngăn cản bọn họ.
Cũng vào lúc ánh mắt Phương Hành đang phức tạp, vẫn chưa đưa quyết định thì đột nhiên hắn nhướng mày, nhìn về phía đông.
Tám vị Giới Chủ của Tiểu Tiên Giới hiển nhiên cũng cảm ứng được gì đó, đồng thời kinh hãi, sau đó quay sang phía đông.
Ở phía đông, không ngờ chính là một mảng hải vực sóng trào dập dềnh, mà vào lúc này, trên biển không có gió, nhưng sóng lại càng lúc càng mãnh liệt, không ngờ bắt đầu cao tới mấy chục trượng. Khi tám vị Giới Chủ không nhịn được muốn mở ra phòng ngự đại trận trên đảo, lại nghe thấy một tiếng "Phần phật", đầu sóng cao ngất đột nhiên tách ra, không ngờ để lộ một tồn tại giống như núi nhỏ đen xì, so với đảo còn lớn hơn.
- Vù.
Trên dầu ngọn sóng phun ra một cột nước rất dài, hiện ra cầu vồng bảy màu dưới ánh mặt trời.
- Đây là quái vật gì thế?
Có đệ tử Tiểu Tiên Giới sợ hãi không nhịn được lui về phía sau vài bước, run giọng kinh hô.
Mà những người khác, bao gồm cả tám vị Giới Chủ, đều vẻ mặt ngưng trọng, thầm vận chuyển pháp lực, người tới thật sự rất đáng sợ, đó rõ ràng là một con cự quy (rồng khổng lồ), cự quy so với hòn đảo này còn lớn hơn, nó phá vỡ mặt nước, rẽ sóng mà đến, động tác nhẹ nhàng mà làm dấy lên sóng to vạn trượng, phần uy thế đó, cho dù thoạt nhìn không có địch ý, nhưng cũng không khỏi khiến người ta kinh hãi.
Tất cả mọi người khiếp sợ lui về phía sau, chỉ có Phương Hành là không, ngược lại cất bước bay lên hư không.
Vẻ mặt hắn cũng có chút phức tạp, chỉ bởi vì nhìn thấy mấy bóng người trên lưng cự quy, trong lòng có chút kích động.
- Các ngươi sao lại tới đây.
- Ta suy tính ra ở đây có đại cơ duyên, đặc biệt tới tìm tạo hóa.
Trên lưng cự quy, một nữ tử cười dài lên tiếng, đón ánh mắt trời.