Chương 1234: Gặp lại Hứa Linh Vân
Cự quy đạp sóng mà đến, chân vừa bước lên đảo, chỉ một động tác nhẹ nhàng, liền chấn cho cả tiểu đảo rung chuyển không thôi, có thể thấy được lực lượng nặng nề cỡ nào, mà hòn đảo này so với cự quy lại vẫn lộ ra nhỏ hơn một bậc. Mà ở trên lưng cự quy không ngờ còn có thể nhìn thấy một dãy quỳnh lâu điện ngọc, tựa như một quốc gia vậy, mà trên lưng cự quy, có mấy nữ tử xinh đẹp đang đứng, người cầm đầu mặc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, đón gió bay lên, trên mặt mang theo một nụ cười, sau lưng nàng ta là một nữ tử váy trắng, dung nhan thanh lệ, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Khi nhìn thấy nữ tử mặc áo xanh, Phương Hành liền ngẩn ra, nụ cười có chút cảm khái.
Người tới là một người quen, chính là thần nữ của Thần Châu bắc vực Âm Linh đạo, tự xưng tiểu thần côn Trà Trà tiên tử mệnh thuật vô song, lúc trước khi ở Hội Kê sơn đánh một trận, hai người từng liên thủ đối kháng Thần tộc, chỉ tiếc về sau thất lạc trong chiến loạn, nhiều năm không gặp, không ngờ nàng ta lại hiện thân vào lúc này, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của nàng ta, giống như vì việc của Tiểu Man mà tới.
Còn chưa kịp hỏi, Phương Hành đã bị một nữ tử ở phía sau nàng ta hấp dẫn sự chú ý.
Nữ tử đó tuổi chừng hơn hai mươi, lộ ra vẻ cực kỳ trầm ổn, lẳng lặng đứng phía sau Trà Trà tiên tử, không hề lên tiếng, mà khi ánh mắt của Phương Hành hướng tới nàng ta, trên mặt nàng ta mới lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi.
Mà Phương Hành nhìn nàng ta, cũng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Có đôi khi lúc gặp lại, lời muốn nói rất nhiều, nhưng tới bên miệng lại không thích hợp bằng một cái gật đầu.
Linh Vân sư tỷ, không ngờ hôm nay lại gặp lại.
Trong loạn thế, thân bất do kỷ, cho dù là cố nhân, lại thường thường ngay cả sinh tử cũng không rõ, Hứa Linh Vân dù sao cũng không phải có tính tình như Phương Hành, cứ cách một đoạn thời gian, lại sẽ luôn gây náo động, nàng ta thật sự rất thu mình, ngay cả Phương Hành, lần cuối cùng nghe nói tới tin tức về nàng ta cũng là lúc nàng ta ở Li Hận thiên được phong làm thần nữ, chỉ là rất nhanh Tiểu Tiên Giới hàng lâm, các tông môn đạo thống có liên quan tới Tiểu Tiên Giới như Li Hận thiên đều bị đánh tan, cũng từ khi đó, mất đi tin tức của Hứa Linh Vân.
Từng ở trên đường cùng Thần Đình các thánh tới Tịnh Thổ, Phương Hành cố ý mà như vô tình hỏi Hung Đạo tin tức liên quan tới Hứa Linh Vân, chỉ có điều Hung Đạo căn bản không để tồn tại như Hứa Linh Vân vào mắt, căn bản không biết vị thần nữ trước kia này.
Rất nhiều lúc, Phương Hành cho rằng Hứa Linh Vân đã táng thân trong trận đại chiến đó.
Có điều hiện giờ, khi gặp lại, trong lòng lập tức được thả lỏng.
- Trời ạ, đó là...chủ của cấm khu thứ chín trong truyền thuyết, Sơn Hải Quy sao?
Lúc Phương Hành nhìn thấy Trà Trà tiên tử và nữ tử váy trắng sau lưng nàng ta, Tiểu Tiên Giới đã nổi lên một mảng đại loạn, ai nấy hoảng sợ nhìn cự quy đó, cất lên những tiếng hô kinh hãi, lại có người trực tiếp tế ra pháp bảo, vẻ mặt hoảng sợ, chuẩn bị ngăn địch, sợ cự quy này là tới để hủy diệt tiểu đảo. Từ hình thể của nó cho thấy, nếu nó có tâm tư này, chỉ sợ một phát hất tung tiểu đảo này cũng không có vấn đề gì, dù sao nó cũng thật sự quá to, chỉ cái đầu thôi đã đủ kinh hãi lắm rồi.
Cũng là Phương Hành lúc này lưu ý đến cự quy này, đại khái đã đoán được lai lịch của nó.
Khi Thần tộc hàng lâm, Thiên Nguyên có Cửu đại cấm khu hiện thân, đại cấm khu thứ nhất chính là Tịnh Thổ, mà đại cấm khu thứ chín chính là một con cự quy trốn vào trong biển, lúc trước bọn họ muốn giành được sự tín nhiệm của Thần Chủ, để có thể được phong Thần Đình tiểu thánh, còn từng có chủ ý với con cự quy này, chỉ là về sau trong trận chiến phong thánh, Phương Hành triệt để đảo loạn, không tiến hành được.
Lai lịch của cự quy này, ở Thiên Nguyên rất ít người biết tới, chỉ dựa vào thân hình cực lớn của nó tới tặng cho cái tên Sơn Hải Quy!
Nhìn từ bể ngoài, Tiểu Tiên Giới hiệu lực cho Thần Đình và Sơn Hải Quy của danh xưng cấm khu chính là quan hệ đối địch, chẳng trách bọn họ khẩn trương như vậy, có điều tám vị Giới Chủ nhìn ra Phương Hành quen biết với người trên lưng cự quy, liền giơ tay lên ngăn lại sự bối rối của các đệ tử, cũng không nói gì, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ dự cảm được người tới khả năng là không có ác ý.
- Trà Trà tiên tử, Linh Vân sư tỷ, các ngươi sao lại tới đây?
Hiển nhiên cự quy ngừng lại, Phương Hành cũng cười lớn một tiếng, chủ động nghênh đón.
- Chúng ta không phải là thiên kiêu như ngươi, tu hành một ngày thì mạnh lên một ngày, mấy chục năm ngắn ngủi đã tu thành Tán Tiên chi thân, e là trong lịch sử tu hành của Thiên Nguyên, cũng đủ để liệt danh vào đó.
Trà Trà tiên tử cười khanh khách, cùng Hứa Linh Vân bước lên vân giá đi tới, cười nói:
- Nha đầu ngốc như chúng ta, cũng không có thiên tư tốt như ngươi, chỉ có thể mỗi ngày bôn ba khổ sở vì tu hành? Ta ngày xem thiên tượng, phát hiện nơi này có đại tạo hóa hàng lâm, liền vội vàng tới đây.
- Các ngươi là vì Tiểu Man mà tới à?
Phương Hành không tin những lời này của nàng ta, cười bất đắc dĩ, mở miệng hỏi.
- Không là vì Vong Tình thiên công trong truyền thuyết!
Trà Trà tiên tử cười hì hì, sửa lại lời nói của Phương Hành.
Từ sau trận đánh ở Hội Kê sơn, nàng ta từng được Phương Hành cứu, quan hệ cũng trong vô hình kéo gần lại hơn rất nhiều,
Hứa Linh Vân cũng gật đầu một cái, nói:
- Chúng ta từng được cao nhân chỉ điểm, đặc biệt tới đây, một là muốn giúp Tiểu Man, hai là muốn tìm tạo hóa!
- Không ngờ còn có người ngoài biết chuyện Vong Tình thiên công này?
Phương Hành vừa nói vừa dẫn bọn họ lên bờ, cùng đi với bọn họ còn có mấy vị nữ tử, cùng với một số người tu hành tu vi khác nhau, mà đệ tử của Tiểu Tiên Giới cũng không phải không có tầm mắt, ở bên cạnh Bát Hoang Vân Đài, bày bàn trà để Phương Hành chiêu đãi bạn cũ. Mà tám vị Giới Chủ của Tiểu Tiên Giới lại không tự tìm mất mặt, chỉ đứng đằng xa, lẳng lặng nhìn, trong lòng bọn họ cũng có suy nghĩ như Phương Hành, không biết là người nào chỉ điểm bọn họ tới đây.
Dù sao tin tức của Vong Tình thiên công, Tiểu Tiên Giới giấu cũng rất sâu, nhân vật bình thường ngay cả ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Hứa Linh Vân lẳng lặng nhìn Tiểu Man trên vân đài, thở dài, ngồi xuống bên cạnh Phương Hành, tiếp tục câu chuyện vừa rồi:
- Vị cao nhân kia kỳ thật là một vị nữ tử thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nàng ta tự xưng là sư phó của trưởng công chúa Thương Lan hải, cũng là trường bối của ngươi, nàng ta ở trên biển tìm tới chúng ta, nói với chúng ta khốn cảnh hiện giờ của Tiểu Man và ngươi, cũng nói, nếu chúng ta muốn có sức tự bảo vệ mình trong đại kiếp nạn, và muốn giúp ngươi thì tới Tiểu Tiên Giới này tìm kiếm đại tạo hóa đó, còn bảo chúng ta chuyển cáo cho ngươi, đệ tử của nàng ta sắp gặp tai họa rồi, nếu ngươi không muốn phủi đít thì tốt nhất mau chóng tới Thương Lan hải một chuyến.
- Nữ tử trẻ tuổi.
Phương Hành cuối cùng cũng nhớ ra, thầm nghĩ có gan ở trước mặt mình xưng là tiền bối, còn tự xưng là sư phó Long nữ, trừ Liên nữ ẩn cư ở Bột Hải kia thì còn có thể là ai nữa? Chỉ không ngờ, hiện giờ các thánh nhân đều rời khỏi Thiên Nguyên, nàng ta vẫn ở lại đây, cũng không ngờ, trong sự kiện này nàng ta lại tới truyền lời, có điều ngẫm lại, với bản sự của nàng ta, tìm kiếm cự quy này cũng không khó, liền cười nói:
- Đó chỉ là bốc phét thôi, đừng để ý tới nàng ta, nói xem nàng ta sao không tự mình đến nói cho ta biết?
Hứa Linh Vân mỉm cười, nói:
- Vị tiền bối đó nói, nàng ta có chuyện đã tính sai, rất không đúng với ngươi, không muốn gặp ngươi!"
- Ôi... Thôi để nha đầu đó nợ ta một cái nhân tình!
Phương Hành nghe vậy, nghĩ kỹ lại liền hiểu ra, chuyện Liên nữ nói hơn phân nửa là có liên quan tới Phong Thần bảng, nghĩ đến nàng ta mỗi ngày đều thần thần bí bí, nói không chừng có quan hệ rất lớn với việc này, nhưng nàng ta nếu nói là nàng ta tính sai, liền chứng tỏ mình không phải là người bị trời đất ghét bỏ. Mà thầm nghĩ có thể khiến nàng ta trong lòng áy náy, cũng là một chuyện tốt, nha đầu đó nợ nhân tình của mình, kiểu gì cũng phải trả lại.
- Lúc chúng ta tới đã nghĩ kỹ rồi, phần tạo hóa này cũng nhất định phải giành lấy.
Trà Trà tiên tử mỉm cười, giọng nói rất kiên định.
Phương Hành cũng có chút cảm động, cười với Trà Trà tiên tử, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy bên cạnh Trà Trà tiên tử, một vị tu sĩ áo lam mở miệng nói:
- Trà Trà tiên tử, Linh Vân tiên tử, Tống mỗ có câu không biết có nên nói hay không, vị tiền bối đó tuy pháp lực thông thiên, lai lịch thần bí, nhưng lời nói của nói cũng không nhất định đáng để tin. Tu luyện môn thần thông này rõ ràng có hung hiểm rất lớn, sao lại tốt như lời nàng ta nói, dễ dàng có được đại tạo hóa? Các ngươi thật sự không suy nghĩ lại à.
Dứt lời, hắn lại quay sang Phương Hành, cười khổ nói:
- Phương đạo hữu đừng trách tội, tại hạ không phải hoài nghi gì cả, chỉ là chuyện này thật sự quá lớn, chuyện liên quan tới tính mạng của hai vị tiên tử, không ai dám lấy ra làm trò đùa. Xin hỏi Phương Hành đạo hữu, vị nữ tử... Tiền bối kia rốt cuộc có thân phận thế nào?
Ngừng lại một chút, cũng có chút sợ hãi bổ sung:
- Kỳ thật chúng ta vốn là không muốn đến, chỉ là tu vi của nàng ta thật sự quá đáng sợ, điểm nhẹ một cái liền phá được tất cả đại trận chúng ta bày ra, quả thực chính là sâu không lường được.
- Nàng ta, lúc nào cũng thần thần bí bí, không ai biết đang nghĩ gì, có điều lúc trước Thiên Nguyên bởi vì trời giáng huyền quang mà loạn thành một đống, từng có người ra mặt, cùng chín vị thánh nhân ký kết một cửu thiên chi minh, người đó chính là nàng ta. . .
Phương Hành thuận miệng trả lời, cũng khiến cho những người trên lưng cự quy khiếp sợ, ánh mắt nhìn Phương Hành cũng có chút kính sợ, vốn khi nữ tử đó tìm tới bọn họ, cam đoan với bọn họ về nhân phẩm của Phương Hành, sau đó lại chỉ điểm phần đại tạo hóa này, bọn họ cũng không tin, chỉ là kinh sợ thực lực của nàng ta, có điều hiện giờ nghe thấy cố sự của nàng ta, trong lòng cũng không dám hoài nghi nữa.
Trà Trà tiên tử và Hứa Linh Vân dường như không quan tâm tới cái này, lúc người khác hỏi thăm thân phận của nữ tử đó, hai người chỉ lẳng lặng uống trà, đợi bọn họ nói xong, mới cười nói:
- Việc này chúng ta khi đến đã quyết định rồi!
Dứt lời, Trà Trà tiên tử nhìn Hứa Linh Vân, mà Hứa Linh Vân thì nhìn Phương Hành, bật cười.
- Chúng ta không phải tin vị tiền bối kia, mà là tin Phương Hành Phương sư đệ!