Chương 1247: Ngay cả ngươi cũng là của ta
Thật sự là quá sai lầm rồi.
Ngao Liệt phát hiện mình không nên dùng lòng quân tử của mình để đo bụng tiểu nhân của tỷ phu tiện nghi này, trong hai ngày này mình tất nhiên đã chịu đủ đau khổ, bị thằng ôn này này chọc giận, không chỉ một tấc cũng không rời quấn lấy mình, còn cố ý ở trước mặt mình khoe khoang, cũng khiến cho chuyến đi tới tinh không vốn gian nan này cũng có thêm mấy phần tư vị khác lạ. Nhưng loại cảm giác này thực sự rất trêu người, mới khiến cho hắn sau khi cửa lớn của cổ lộ Long tộc mở ra, không nhịn được muốn phát tiết một phen. Gậy ông đập lưng ông, vốn là kết quả rất hoàn mỹ, nhưng không ngờ người ta căn bản không có giới hạn gì cả, một lời không hợp liền xin xỏ.
Thân là huyết mạch Long tộc tôn quý, coi mặt mũi còn nặng hơn trời, Ngao Liệt thật sự không biết da mặt của thằng ôn này là mọc thế nào!
- Nhanh lên... Nhanh lên, cho ta vào đi!
Phương Hành kích động chạy tới, trong tay vẫn cầm một lọ ngũ gia bì, hứng phấn gào thét, Ngao Liệt có chút đâm lao phải theo lao, sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên ngầm hạ quyết tâm, thân hình tung lên, chạy vào trong hư không đen xì đó, thân hình trực tiếp hạ xuống giữa dãy đèn đang bồng bềnh trong tinh không, chung quanh lập tức có tiên khí ùa tới, bao phủ thân hình của nó vào trong, mà khi Phương Hành đến, tiên khí đó lại đột nhiên trở nên sắc bén, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài.
- Long Môn đại trận.
Phương Hành đột nhiên lắp bắp kinh hãi, cảm thấy không dám khinh thường.
Với nhãn quang của hắn tất nhiên nhìn thấy rõ ràng, ở đây tổng cộng có chín mươi chín ngọn đèn, không phải là tồn tại vô dụng, trên thực tế, có cùng đạo lý với Tru Tiên đại trận bên ngoài cầu đá dẫn tiên của đạo gia, chính là đại trận thủ hộ tiên lộ chi môn, uy lực vô cùng!
- Ta đã xin ngươi rồi, thế này là có ý gì?
Phương Hành vừa lo lắng vừa sợ hãi, không nhịn được tức giận mắng to.
Ngao Liệt sau khi được ngọn đèn bao phủ, liền hóa thành hình người, lúc này mặt xấu hổ tới đỏ bừng, giống như bởi vì mình nuốt lời mà cảm thấy hổ thẹn, có điều hắn hiển nhiên đã có chủ ý, hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại, nói:
- Là của ta không đúng, vừa rồi chỉ là nói đùa với ngươi thôi, ta không thể dẫn ngươi vào được, hãy trở về đi.
- Tổ sư nhà ngươi, đã đến đây rồi mà còn bảo người ta trở về à?
Phương Hành giận không thể át, cất tiếng mắng to, đồng thời ánh mắt lướt nhanh, tìm kiếm chỗ sơ hở có trận này.
Ngao Liệt thở dài, nói:
- Hiện giờ chúng ta rời khỏi Thiên Nguyên cũng chỉ có lộ trình ba ngày, ở tinh vực này vẫn có thể nhìn thấy đạo khí của Thiên Nguyên đại lục, ngươi qua lại cũng sẽ không bị lạc trong tinh vực, thật sự là có cơ hội cuối cùng để quay về.
- Ta con mẹ nó không quay về, vương bát đản ngươi mau mở đường cho ta.
Phương Hành đang vô cùng tức giận, sao nghe được Ngao Liệt đang nói gì, tức tới mắt trợn tròn.
- Ngươi sao lại cố chấp như vậy chứ?
Vừa thấy Phương Hành nổi giận, trong mắt Ngao Liệt cũng lộ ra một tia sợ hãi, có điều rất nhanh liền biến mất, cúi đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Hành, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, nói:
- Ta không để ngươi vào, không phải là không muốn để ngươi nhìn thấy tiên cơ tối cao của Long tộc ta, nguyên nhân chủ yếu nhất là... Ngươi là một ngoại nhân, không cần phải cùng ta đi chết. Lúc ta còn nhỏ, phụ vương từng nói với ta, Long tộc chúng ta có thành tiên chi lộ của mình, nhưng thành tiên chi lộ này có thể nói là thiên nan vạn trở, nhất là đối với người ngoài, cơ hồ là bước vào sẽ phải chết, cho dù ta là Long tộc sinh linh, tu đến Độ Kiếp chín tầng, muốn đi qua con đường này cũng vô cùng gian nan, huống chi hiện giờ ngươi chỉ có tu vi Độ Kiếp tầng ba, lại thêm trong tiên lộ này hiện giờ còn có tồn tại cường giả đáng sợ như Cửu Đầu Trùng?
Nói đến đây, hắn lạnh lùng ngẩng đầu lên, trên mặt đã đầy vẻ kiêu ngạo, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Trước khi rời khỏi Thiên Nguyên, ta đã hỏi qua rất nhiều chuyện, ha ha, ta hiện tại chắc chính là chân long truyền nhân duy nhất của Thương Lan hải ngoài tỷ tỷ, cho nên ta không có lựa chọn, phải bước vào con đường này, ngăn cản Cửu Đầu Trùng đánh cắp tạo hóa của Long tộc ta, cứu tỷ tỷ của ta về, cho dù chuyến đi này là cửu tử nhất sinh, cũng không oán không hận, nhưng ngươi. . . việc gì phải theo ta đi chịu chết chứ? Cho nên… Ngươi trở về đi.
Nghe thấy lời nói của Ngao Liệt, Phương Hành cũng quýnh lên, không ngờ thằng ôn này thực sự muốn để lại mình ở bên ngoài, mắt thấy hắn đã có ý bước vào cánh cửa, mà một khi hắn bước vào rồi, mình có gọi thế nào hắn cũng không nghe thấy, trán túa mồ hôi, không nhịn được gào lên:
- Con dê con đứng lại cho ta, ta có câu muốn hỏi ngươi.
Trong Thần thức ẩn chứa vẻ cuồng nộ, giống như đánh trúng một sợi dây nào đó sâu trong thần hồn của Ngao Liệt, khiến cho hắn toàn thân chấn động, cuối cùng không quyết tuyết bước vào trong cửa lớn bằng đồng đen, cả người khựng lại đó.
- Ngươi nói ta là người ngoài à?
Phương Hành biết cơ hội là hiếm có, pháp lực cuồn cuộn ùa ra:
- Thuần túy là đánh rắm, trước tiên đi hỏi xem cha ngươi nói thế nào, khi tỷ tỷ ngươi ở Nam Hải bị con rồng điên ngươi đuổi giết, ta từng dùng cái mạng nhỏ của ta để đổi lấy nàng ta, về sau lại vì nàng ta, đại náo Thần Châu Thiên Nhất cung, không biết tạo ra bao nhiêu cừu gia, ngay cả cha ngươi cũng chấp nhận cuộc việc hôn nhân này, còn ban thưởngcho ta hai đạo đại thuật của Thương Lan hải Long tộc làm quà mừng, hiện giờ tỷ tỷ ngươi đã đẻ cả khuê nữ cho ta rồi, ngươi lấy gan đâu mà dám nói ta là người ngoài?
- Khuê nữ?
Ngao Liệt rõ ràng ngây ra một thoáng, quay đầu nhìn Phương Hành vẫn vẻ khó có thể tin nổi.
- Còn cả con rùa ngươi nữa, đầu óc hỏng rồi không nhớ được chuyện này à, ngươi thật sự đã quên ta rồi sao.
Phương Hành mặt đầy vẻ phẫn nộ, thần thức cuồn cuộn như sét đánh ùa về phía Ngao Liệt, ngưng trọng nói:
- Ngươi hiện tại bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của Long cung Tam thái tử, thực sự quên lúc trước cùng ta sống nương tựa lẫn nhau sao? Mẹ nó ngay cả Tạo Hóa Lôi Trì mà ngươi ngủ cũng là ta tặng cho ngươi đấy!
- Ngươi hiện tại nói với ta cái gì cửu tử nhất sinh, lúc trước khi ngươi đuổi theo truyền thừa chi lộ của Thái Thượng đạo thống để cứu ta, cũng chưa chắc đã dễ đi hơn con đường hiện tại, lúc trước ngươi có thể bất chấp sinh tử cứu ta, hiện tại ta lại không có nghĩa khí nhìn ngươi đi chịu chết sao? Lúc trước ngươi bị Long mẫu hãm hại, căn bản chính là một ngốc tử, chỉ có nhờ ta chiếu cố ngươi mới có thể sống sót, hiện tại tuy ngươi đã khỏi rồi, nhưng con mẹ nó vẫn là hạng ngu ngốc, trừ một thân tu vi ra cơ hồ cái gì cũng không có, lấy gì ra mà đấu với Cửu Đầu Trùng, phải biết rằng ngay cả cha ngươi lúc ấy cũng không đánh lại người ta, ngươi tìm tới cửa thì chẳng phải là tìm chết à?
Nói đến cuối cùng, át giận không thể át trực tiếp cười lạnh:
- Còn nữa, ngươi đừng quên, ngay cả ngươi cũng là ta! Nếu thực sự nghĩ không ra thì đái ra mà soi, xem hai sừng trên đầu ngươi khắc tên ai.
- Trên hai sừng?
Ngao Liệt nghe thấy vậy, cũng không nhịn được ngây ra một thoáng, giơ tay lên, sờ sờ đầu mình, hắn tâm niệm khẽ động, đầu đã hóa ra long tướng, cũng lộ ra hai sừng vàng trên đỉnh đầu, vừa sờ một cái, lại không sờ được gì, sau đó ngón tay thò vào hư không điểm một cái, đã có hơi nước bốc lên, ở trong hư không hóa một cái gương, nhưng nhìn vào kính lại không thấy trên sừng có khắc gì, lập tức vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Phương Hành.
- Ở phía sau, lúc trước sợ ngươi phát hiện quá nhanh, nên khắc vào đằng sau, đỡ bị ngươi mờ mơ hồ hồ nhìn thấy!
Phương Hành lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngao Liệt vội vàng sờ phía sau sừng, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên ngây dại.
Với sự linh mẫn của thần thức, vừa nhìn cái tất nhiên biết ngay.
Mình phía sau hai long giác của mình, ở chỗ gốc, không ngờ phân biệt có khắc hai chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Phương! Hành!
- Lúc trước rốt cuộc là dưới tình huống nào mà mình lại cho phép hắn khắc hai chữ này trên sừng của mình.
- Vốn đã mà hắn rất quen thuộc, lúc trước rốt cuộc là thân với mình đến mức đọ nào.
- Mà vừa thấy hắn tức giận, mình vô thức lại sợ hãi.
- Đó rốt cuộc là sợ. . . Hay là một loại cảm giác quyến luyến không thể nói rõ.
Trong lòng có vô số nghi vấn, hắn ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Hành.
- Tiểu vương bát đản này không phải là nghe ra sơ hở trong lời nói của ta chứ? Lúc trước ta cũng không tốt với hắn như vậy.
- Nếu hắn thật sự đã quên tất cả chuyện trước kia, cũng không biết những lời này có thể đả động hắn hay không.
Cũng vào lúc này, Phương Hành tâm tình lo lắng cũng đang ngưng thần nhìn về phía hắn. Nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt ở giữa tinh không chạm nhau, cảm xúc phức tạp cũng chạm vào nhau.
Sau đó, hai người đồng thời biến sắc, cùng quát:
- Cẩn thận!
Khi thần niệm vừa truyền tới vị trí của nhau, trong một mảng tinh không đột nhiên đại biến nảy sinh.
Ở vị trí của Ngao Liệt vừa hay nhìn thấy phía sau Phương Hành, trong một mảng tinh không mờ mịt đột nhiên có mấy vẫn thạch bị cự lực thần bí thôi động, lặng lẽ không một tiếng động dánh về phía trước, trong tinh không không có thanh âm, vẫn thạch đó càng bay càng nhanh, lại không có chút dao động nào, mắt thấy sắp đập chết Phương Hành, nhưng hắn lúc này lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Mà ở trong mắt Phương Hành lại nhìn thấy, cửa lớn cực lớn sau lưng Ngao Liệt không ngờ lặng lẽ mở ra, từ phía sau có mấy bóng đen bay ra, tay cầm pháp bảo, hung hăng đánh xuống lưng Ngao Liệt đang không hay biết gì cả.
Hai người bọn họ không ngờ đồng thời rơi vào trong nguy cơ đáng sợ!
Một phía là tới từ tinh không sau lưng, một phía là tới từ sau cánh cửa đồng đen.