Chương 1246: Tinh vực long môn
Tinh không bao la, không trời không đất, không ngày không đêm, vô thanh vô tức, vô nhân vô ảnh.
Tinh không lớn như vậy, không ngờ giống như chân không vĩnh hằng chi chít những tinh thần hoang vắng to nhỏ khác nhau, hoang vắng đến mức khiến cho người ta sợ hãi, đi trong tinh không giống như đang tiến hành một hồi lữ hành lặng lẽ không tiếng động, trầm mặc là chủ đề vĩnh hằng, chỉ thỉnh thoảng mới ở sâu trong tinh không, nghe thấy một số thanh âm thần bí trước giờ chưa từng nghe qua, hư vô mờ mịt, mà một lúc nào đó, thậm chí không biết đó là thật hay là ảo giác, chính là ở trong hoàn cảnh sẽ cảm thấy mình nhỏ bé như hạt bụi, bởi vì trên đường đi, cho dù nhìn thấy tinh thước to bằng hạt bụi, nếu cứ bay về phía nó, rồi sẽ phát hiện nó khổng lồ giống như một tòa đại lục, chỉ là bên trên quá hoang vu, quá tĩnh mịch, không có khả năng sinh ra sinh mệnh, vĩnh hằng tĩnh mịch!
Phi thăng thành tiên, hoành độ tinh không, nghe thì nhiệt huyết trào dâng, khiến người ta hướng về?
Nhưng mà sau khi thực sự bước vào phiến tinh không này mới phát hiện, dưới biểu tượng hoa lệ kỳ thật lại là đại khủng bố.
Không thể tưởng tượng được, năm đó các tiên nhân bị trục xuất khỏi Thiên Nguyên là mang tâm tình như thế nào bước vào phiến tinh không giống như là vô biên vô hạn, lại giống như vĩnh viễn không thể tìm được giới vực thứ hai thích hợp cho bọn họ tu hành này. Hiện giờ Phương Hành và Ngao Liệt dù sao còn biết ở đầu kia của tinh không có Đại Tiên giới phồn hoa tồn tại, trong phiến tinh vực này cũng có rất nhiều Tiểu Tiên Giới có thể cho tu sĩ Nhân tộc sinh sống tồn tại, mà các tiên nhân bị trục xuất đầu tiên khi đó lại không hề biết gì, bọn họ làm thế nào để đối mặt với tinh không hoang vắng này?
Mà trừ sự cô tịch và lạnh lẽo, hoặc là nhiệt độ cao tới tàn khốc như lúc ở gần mặt rời ra, sự khủng bố lớn nhất khi hoành độ trong tinh không chính là các loại hướng đi không rõ, trên dưới trái phải trước sau, kỳ thật là các loại nghịch chuyển của phương vị, đều vô biên vô hạn, có thể vĩnh viễn tiến về phía trước, căn bản mất đi tất cả tham chiếu quen thuộc, cũng không có chỉ dẫn rõ ràng, thực sự khiến cho người ta cảm thấy rất dễ bị lạc, chỉ hơi sơ xuất là sẽ bước vào tinh vực xa lạ.
Loại cảm giác khủng hoảng không thể nắm bắt vận mệnh của mình này, Phương Hành và Ngao Liệt tất nhiên đều có, sau khi bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên một đoạn thời gian, khoảng hai ba ngày thời gian đã đạt tới cực điểm, chỉ có điều, hai người bọn họ giống như là tâm hữu linh tê, đương nhiên cũng không có cơ hội ngồi cùng nhau tán gẫu một chút về sự khủng bố trong đáy lòng này, chỉ lo đấu võ mồm, đối với Phương Hành mà nói, tất nhiên không phải lo lắng sẽ lạc đường, chỉ cần theo sát Ngao Liệt, thỉnh thoảng lên tiếng khích bác vài câu mà thôi.
Mà đối với Ngao Liệt mà nói, sự khích bác của Phương Hành cũng khiến hắn luôn cuồng nộ, nhưng lại làm giảm bớt đi sự khủng bố trong tinh không, hắn cũng là lần đầu tiên bước vào tinh không, có điều không biết dùng phương pháp gì, nắm vững lộ tuyến trong tay, thỉnh thoảng cũng từng cố ý muốn bay vòng, muốn bỏ lại Phương Hành, có điều Phương Hành thông minh như vậy, muốn cắt đuôi hắn thực sự cũng rất khó khăn. Chỉ có thể tiếp tục dọc theo con đường đã định mà đi, một đường bị Phương Hành chế giễu, một đường cố nén giận.
Trong tinh không không có ngày đêm, tất nhiên không thể phán đoán thời gian, hai người bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào chu kỳ lưu động của huyết mạch và vận chuyển pháp lực để tính toán, cũng mơ hồ biết được rằng, hiện giờ đã đi trong tinh không ba ngày, lại nhìn về phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy một ngôi sao màu đỏ nhạt như ẩn như hiện, mà nơi đó, chính là quê hương Thiên Nguyên của bọn họ.
- Sắp ngay cả Thiên Nguyên cũng không nhìn thấy nữa rồi, lại vẫn chưa chính thức bước vào Long tộc cổ lộ, tinh không này đúng là quá to lớn, lang bạt cũng rất thú vị, chỉ là trên đường hơi nhàm chán chút, cũng may là có tiểu cữu tử này để ta dạy dỗ.
Quay đầu lại dã sắp không nhìn thấy Thiên Nguyên, Phương Hành nói thầm, xách một thùng cám đi cho lợn trong thần cung ăn. Hắn đúng là mang theo không ít lợn sống, chừng trên dưới một trăm con, ở sau thần cung dựng một chuồng lợn cực to.
- Tiểu tử này đúng là giỏi nhịn, không hổ là chân long huyết mạch, nửa bước thành tiên.
Xuyên qua đầu lâu khô lâu nhìn thấy thân ảnh của Ngao Liệt ở phía trước, đang chậm rãi xuyên qua giữa hai viên đại tinh, thân hình vẫn cường kiện thẳng tắp, Phương Hành không nhịn được cũng phải tán thưởng một tiếng, đã ba ngày trôi qua rồi, bọn họ thậm chí đã dùng tốc độ khủng bố hoành độ một mảng tinh vực, mình thì ở trong thần cung, không lo ăn uống, không lo nóng lạnh, còn có thể mỗi ngày trêu chọc tiểu cữu tử để giết thời gian, tất nhiên là vô ưu vô lự, nhưng tiểu cữu tử này lại vẫn ở trong tinh không cố gắng chống đỡ được!
Mà từ lúc rời khỏi Thiên Nguyên, cho tới giờ hắn vẫn chưa hề nghỉ ngơi, cũng đã là rất không tồi rồi.
- Ôi, thịt đầu heo đực hầm nhừ cùng ngũ gia bì của Nam Chiêm tây mạc, thật đúng là nhất tuyệt!
Ngồi xuống rìa thần cung, Phương Hành bắt đầu hét to:
- Tiểu cữu tử ngươi có muốn không.
Dứt lời, tự mình uống một ngụm rượu, cười hì hì truyền âm:
- Xin ta đi.
Ngày trước hắn luôn hét to như vậy, Ngao Liệt thì để tiết kiệm thể lực, đã sớm không để ý tới hắn, chỉ lo đi đường, nhưng lúc này hắn không ngờ lại khác với mấy ngày trước, sau khi nghe thấy thanh âm này liền đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, trầm mặc không nói gì, thì ra hiện giờ không ngờ đã tới một mảng tinh vực vô cùng trống trải, không có một viên tinh thần nào ở xung quanh.
- Ồ? Nhanh như vậy đã khuất phục dưới ma trảo của ta rồi à?
Phương Hành có chút tò mò, thò đầu ra nhìn, có chút tò mò trước hành động khác thường của Ngao Liệt.
Mấy ngày nay, bất kể là đi qua tinh vực phức tạp cỡ nào, tiểu cữu tử này vẫn không dừng lại!
- Nếu thực sự mệt mỏi rồi thì vào trong nghỉ đi.
Khi Phương Hành đang mềm lòng, muốn cho tiểu cữu tử này một bậc thang, lại chỉ thấy Ngao Liệt cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười lạnh nhìn hắn, thần niệm cuồn cuộn truyền đến:
- Ngươi thật muốn bước lên Long tộc cổ lộ à?
- Ồ? Không phải là muốn chịu thua ta chứ.
Phương Hành cũng ngẩn ra, trong lòng cảm thấy rất sung sướng, có điều không đợi hắn trả lời, Ngao Liệt đã quay đầu đi, đột nhiên, khí huyết trong cơ thể nó vận chuyển, một lúc sau, miệng rồng đột nhiên há ra, không ngờ phun ra một ngụm máu tươi vàng óng ánh, rải về phía tinh vực đó, Phương Hành thấy một màn này mà sợ ngây cả người, Ngao Liệt này không ngờ phun ra long huyết trong cơ thể, đó chính là mệnh căn của hắn mà.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn lên tiếng, liền nhìn thấy ở khu vực chân không phía trước, không ngờ theo một búng máu do Ngao Liệt phun ra này mà nổi lên biến hóa quỷ dị, trong tinh vực thoạt nhìn trống không, không ngờ có một ngọn đèn sáng lên, Phương Hành trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn ngọn đèn đồng đen bởi vì có chân long huyết mạch của Ngao Liệt mà sáng lên trong tinh không đó, không ngờ từ trong đó cảm ứng được tiên khí dày đặc.
Mà đây chỉ là bắt đầu, ngọn đèn đồng đen đó không ngờ là lại đốt lên một ngọn đèn không, từng ngọn đèn cứ như vậy trong tinh vực tăm tối sáng dần lên, cuối cùng không ngờ hình thành một hình rồng hùng vĩ dị thường.
Lúc những ngọn đèn này sáng lên, một cánh cửa cực lớn từ từ hiện ra trong bóng tối vô biên, trên góc cạnh lấp lánh hàn quang quỷ dị, người ta nhìn vào, liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Cánh cửa cực lớn đó rõ ràng là bị những ngọn đèn xếp theo hình rồng cuốn lên, nếu không đốt những ngọn đèn này, ai có thể phát hiện ra huyền cơ ở đây?
Đại khái nếu không phải người biết rõ nội tình, căn bản sẽ không phát hiện, trong tinh không này không ngờ có một kiến trúc thần dị như vậy, hùng cứ một phương, ngay cả tinh thần chung quanh so sánh với nó đều nhỏ bé, thật sự có thể nói là cánh cửa xảo đoạt thiên công.
- Nơi này chính là cửa lớn chính thức tiến vào thông thiên cổ lộ của Long tộc, trên thực tế nó chính là truyền tống đại trận tới các tiền bối lưu lại, có thể truyền tống con cháu của Long tộc đến thông thiên cổ lộ chân chính, ngay cả ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Mà sau khi nhìn thấy cửa lớn này, Ngao Liệt dường như cũng thở phào, xem ra, hắn trước khi thực sự nhìn thấy cánh cửa này, không phải quá chắc chắc có thể tìm được nó, mà sau khi xác định nó có tồn tại, hắn rõ ràng cũng thoải mái hơn một chút, giới thiệu với Phương Hành mấy câu, ánh mắt nghiêm túc mà lạnh như băng nhìn về phía Phương Hành:
- Ngươi thực sự muốn cùng ta vào chứ.
- Muốn… muốn.
Phương Hành ngơ ngác đứng lên, liên tục gật đầu, ngay cả đầu heo trong tay rơi vào trong tinh không cũng không phát hiện.
Hắn không nhiều lúc thật thà như thế này, nhưng Ngao Liệt nghe thấy lời nói của hắn, trong long nhãn lại bỗng nhiên nổi lên vẻ bỡn cợt, ngẩng cao đầu nói:
- Vậy ngươi xin ta đi.
- Ặc, gì cơ?
Phương Hành trực tiếp ngây người, ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngao Liệt.
Ngao Liệt rõ ràng có một loại khoái cảm báo được thù, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo nói:
- Đây chính là thông tiên cổ lộ của Long tộc, chính là con đường thành tiên mà tổ tiên Long tộc để lại cho hậu bối, có thể nói là tạo hóa lớn nhất của Long tộc ta, ngươi một đường theo ta đến đây không phải là muốn tiến vào con đường này sao? Hừ hừ, cho dù cửa này ở phía trước, ngươi muốn đi vào cũng rất khó, xin ta đi, xin ta dẫn ngươi vào đi.
- Mẹ nó, tiểu tử này đang trả thù ta.
Phương Hành cuối cùng cũng hồi thần, có điều lại không có chút áp lực tâm lý nào, đột nhiên mặt như đưa đám lao về phía Ngao Liệt, thần thức dao động kịch liệt, nói:
- Tiểu cữu tử, ta xin ngươi, mau dẫn tỷ phu vào đi.
- Ặc, đúng như ta nghĩ mà.
Ngao Liệt trực tiếp ngây đơ, nhìn Phương Hành đang nhiệt tình dào dạt xông tới, quả thực hận không thể đập đầu vào cửa lớn mà chết đi cho rồi.