Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 264 - Chương 1245: Dạy Dỗ Một Con Rồng

Unknown

 

Chương 1245: Dạy dỗ một con rồng

 

 

 

Đồng thời bay lên cửu thiên, nhưng Ngao Liệt rõ ràng là nhanh hơn Phương Hành!

 

Nó vốn chính là chân long đã nửa bước thành tiên, một thân tu vi quả thực vô cùng đáng sợ, vượt xa Phương Hành, hiện giờ Phương Hành đang trốn trong Thông Thiên thần cung, lại không thể thi triển Tiêu Dao thân pháp để bù đắp chỗ thiếu sót về tốc độ, tức thì bị Ngao Liệt bỏ lại sau. Mà Ngao Liệt giống như là đã quyết định chủ ý, không muốn để Phương Hành theo mình tiến vào Long tộc cổ lộ, cố ý bỏ lại hắn, ngay cả túi tài nguyên cũng vứt bỏ, khinh thân ra trận, nhìn thì là song song bay vào tinh không, nhưng trên thực tế thì Ngao Liệt nhanh hơn nhiều.

 

Lúc bay lên tới cửu thiên, Ngao Liệt đã bỏ xa Phương Hành gần ngàn dặm, nhảy vào trong hư không.

 

- Muốn bỏ lại ta à, vẫn còn ngây thơ lắm.

 

Phương Hành ngồi ngay ngắn trong Thông Thiên thần cung, lắc đầu thở dài, dở khóc dở cười, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

 

Cũng không ngờ tiểu cữu tử vừa khôi phục thần trí lại cố chấp như vậy, vì bỏ lại mình, ngay cả túi tài nguyên đó cũng vất đi, xem ra vẫn phải dạy dỗ một chút.

 

Hai người một trước một sau, bay thẳng tới cửu thiên, cuối cùng đột nhiên giống như hai con cá thoát ly cực hạn của hư không Thiên Nguyên, thực sự đi tới giữa đi tới, vào một thoáng vừa thoát ly, không ngờ dẫn động mây trôi trên chín tầng trời của Thiên Nguyên, xuất hiện hai gợn sóng giống như yên hoa, thoạt nhìn thật sự rất đẹp mắt, giống như phá vỡ một phương thế giới, đi tới một phương thế giới khác vậy, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được tưởng, nhắc tới bốn chữ "Thoát phá hư không" trong điển tịch.

 

Trong nháy mắt bọn họ thực sự tiến vào trước tinh không, thật sự có cảm giác giống như phá vỡ giới bích (vách tường của giới).

 

Mà sau khi triệt để ra khỏi tầng mây của Thiên Nguyên, liền hoàn chỉnh hiện thân trong tinh vực, cảm thụ trên người trong nháy mắt xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cúi đầu nhìn, Thiên Nguyên đã hóa thành một tinh cầu to lớn vô cùng, vô số tinh thần ở chung quanh so với nó đều nhỏ hơn, chậm rãi xoay tròn xung quanh, khiến cho người ta liếc một cái liền hiểu rõ sinh linh Thần tộc vì sao lại nói Thiên Nguyên chính là trung tâm của hoàn vũ, quê hương của chúng tiên, nơi khí vận tụ tập.

 

Cả mảng tinh vực to lớn như vậy, Thiên Nguyên quả thật là trung tâm!

 

Bất kể là hình của nó, hay là kích thước của nó, đều hoàn toàn xứng đáng làm trung tâm của tinh vực!

 

Mà sau khi thực sự đặt mình trong tinh không, hoàn cảnh chung quanh cũng lập tức xảy ra biến hóa cực lớn, người càng ở trên cao càng lạnh, đó là thường thức của mỗi người tu hành, nhưng sau khi triệt để ly khai Thiên Nguyên, cái lạnh đó càng khó có thể tưởng tượng, giống như người cá rời khỏi nước, quanh người là một mảng trống rỗng, căn bản không có bất kỳ chỗ dựa nào, hơn nữa lại giống như là đột nhiên rơi thẳng vào hầm băng, nhiệt độ chung quanh lại thấp hơn vô số lần, hoặc là nói căn bản chính là không có bất kỳ nhiệt độ nào.

 

Loại giá lạnh khó có thể diễn tả này, nếu cứ muốn dùng một ví dụ để hình dung, quả thực giống như bên cạnh có vô số tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đồng thời thi triển thần thông, đánh khí lạnh băng hàn vào người mình, dù là Phương Hành và Ngao Liệt đều là cảnh giới Tán Tiên, nhục thân mạnh mẽ vô địch, giữa loại lãnh khốc và thương mang này cũng phải vận chuyển pháp lực cường đại để chống đỡ, nếu không sẽ bị đông cứng.

 

Bọn họ hiện tại giống như lúc nào cũng có đại địch Nguyên Anh không nhìn thấy, đánh thần thông vào người họ.

 

Mà bọn họ thì chỉ có thể cố gắng chống đỡ, lại không có cách nào tránh né, cũng không thể đào thoát. . .

 

Mà Phương Hành còn đỡ, từ trong Thông Thiên thần cung thò đầu ra cảm thụ một chút liền lạnh tới run rẩy, sau đó lại trốn vào trong Thông Thiên thần cung, đẻ Tiểu Thế Giới này che chở cho mình, mà Ngao Liệt chân thân trực tiếp bay vào tinh không thì có chút thê thảm, ngay cả hơi nước bám trên long lân cũng trong nháy mắt biến thành băng sương, thân thể đều cứng lại, ở trong tinh không dừng lại một thoáng, một thân khí huyết đáng sợ dập dềnh mới đánh tan băng sương, tiếp tục lao về phía trước.

 

- Đứa nhỏ này cũng cứng đầu thật.

 

Phương Hành không nhịn được lắc đầu thở dài, hắn nhìn ra Ngao Liệt sau khi cảm nhận được sự lãnh khốc và chân không trong tinh không, rõ ràng cũng do dự một thoáng, nhưng không ngờ lại không quay đầu, ngược lại vẫn cắm đầu bay vào trong tinh vực mờ mịt, đúng là tiểu cữu tử không nghe lời!

 

- Chẳng trách Chiêu Hòa lão nô nói thần cung mới là vật cần đầu tiên khi bay vào tinh không, quả nhiên có rất nhiều tác dụng, ta xem ngươi làm thế nào để bỏ ta lại.

 

Phương Hành cảm thán một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước, trong lòng vô cùng đắc ý, tốc độ của Ngao Liệt tuy nhanh hơn hắn, nhưng hiện giờ cần vận chuyển pháp lực mạnh mẽ để chống đỡ nhiệt độ lạnh khốc liệt này, tốc độ đã chậm lại, hắn thì trốn trong Tiểu Thế Giới, tốc độ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cứ thế này, tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn Ngao Liệt rất nhiều!

 

- Khà khà, tiểu cữu tử, ngươi ở bên ngoài có lạnh không.

 

Trong tinh không, một cái đầu lâu vòng qua từng ngôi sao, bay về phía kim long ở đằng trước, hình ảnh vừa quỷ dị lại vừa lạnh lùng, mang theo một loại cảnh tượng bao la hùng vĩ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chỉ là lời nói của có chút giết phong cảnh, hoặc là nói dao động thần thức của hắn đang liên tục không ngừng từ trong đầu lâu khô lâu truyền ra:

 

- Ta ở trong thần cung rất ấm áp, tự thành không gian, có thiên địa, nhiệt độ giống hệt như ở Thiên Nguyên, so với với bên ngoài thì quả thực là thoải mái vô cùng.

 

Ngao Liệt lúc này cũng không nhịn được quay đầu lại, nhìn Phương Hành đang bay nhanh về phía mình, ánh mắt rất là phẫn hận, thần niệm đáp lại:

 

- Ngươi trở về đi, ta không thể dẫn ngươi tiến vào thông tiên cổ lộ của Thương Lan hải ta được.

 

- Ngươi bảo ta về thì ta về à.

 

Thần niệm của Phương Hành lập tức đáp trả, không biết có phải là hắn cố ý hai không, miệng của đầu lâu lúc há lúc mở, thoạt nhìn giống như đầu lâu đang nói chuyện vậy:

 

- Hơn nữa, ta cũng không phải là đi theo ngươi, ta là đến tinh không dạo chơi, tinh không vô biên, ta chỉ là tiện đường với ngươi mà thôi, ai quy định chỉ cho phép ngươi đi theo hướng này chứ.

 

- Ngươi. . . Quả thực đúng là đáng giận.

 

Những lời vô lại này trực tiếp khiến cho Ngao Liệt không phải đáp lại thế nào, tức tới long tu ở khóe miệng cũng run run.

 

- Ha ha, xin ta đi, xin ta cho ngươi vào đi.

 

Phương Hành đắc ý dào dạt, căn bản không để ý tới sự tức giận của Ngao Liệt, bộ dạng như ăn chắc nó rồi.

 

Mà tình hình thực tế cũng đúng là hắn ăn chắc Ngao Liệt thật, trong hư không, Ngao Liệt lúc nào cũng phải vận chuyển pháp lực để chống đỡ cái lạnh, giống như lúc nào cũng phải kháng lại thần thông của mấy vị đại tu Nguyên Anh, dưới tình huống như vậy, tốc độ căn bản không thể nhanh nổi, tất nhiên cũng không thể thoát khỏi mình đang ở trong Tiểu Thế Giới, trừ phi hắn vĩnh viễn đi vòng vèo chứ không tới tinh không cổ lộ, nếu không nhất định sẽ phải mang Phương Hành theo.

 

Mà Ngao Liệt tâm cao khí ngạo, hiển nhiên cũng sẽ không bị những manh khóe vô lại này của Phương Hành khuất phục, ngược lại tâm khí càng cao hơn, cơn tức càng tăng lên, căm hận nói:

 

- Ta chính là chân long huyết mạch tôn quý nhất của Thiên Nguyên, sao phải cúi đầu trước tu sĩ Nhân tộc như ngươi? Đừng vọng tưởng dùng thủ đoạn ti tiện này để theo ta tới Long tộc cổ lộ, căn bản chính là nằm mơ, hiện giờ cách Thiên Nguyên không xa, ngươi muốn về vẫn kịp, đợi càng đi sâu vào trong tinh không, muốn quay đầu lại cũng không còn đâu, lời đến đây là dừng, đừng trách ta không nhắc nhở!

 

Dứt lời, một thân long lân dần dần khép lại, từng đạo lôi quang bắn ra, tốc độ tăng lên, tiến về phía trước.

 

- Tiểu hài tử bướng bỉnh đúng là khiến cho trưởng bối như ta phải đau đầu.

 

Phương Hành bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, đầu lâu khô lâu vội vàng chạy theo, bám sát Ngao Liệt.

 

Một người một rồng truy đuổi trong trong tinh không, cứ như vậy dần dần rời xa Thiên Nguyên, đi sâu vào trong tinh không, nếu đổi lại là bất kỳ một người tu hành nào khác, lúc lần đầu bước vào tinh không, nhìn thấy tinh không thâm thúy rực rỡ như vậy, chắc tâm tình cũng đều kích động mà trong lòng sợ hãi, thậm chí là cúng bái, có điều hiện giờ hai người này hoàn toàn không có cảm giác đó, Ngao Liệt thì càng đi càng bị Phương Hành chọc tức, mà Phương Hành thì đang nghiêm túc suy nghĩ nên "nấu rồng" như thế nào.

 

Năm đó ở trong Hồng Trần từng có người nấu ưng, hàng phục chim ưng tính tình khốc liệt nấy để làm nanh vuốt cho mình.

 

Mà Phương Hành hiện giờ lại muốn dùng phương pháp này để hàng phục tiểu cữu tử của mình.

 

Khi đi qua mặt trời nhiệt lực đáng sợ, lúc nào cũng tỏa ra nhiệt độ mãnh liệt, Ngao Liệt dù là kim long chi thân, nửa bước thành tiên cũng nóng tới mồ hôi như mưa, kim giống như sắp bị tan chảy, không vận chuyển tất cả pháp lực để chống đỡ thì không được, mà vào lúc này, Phương Hành ngồi ngay ngắn trong miệng đầu lâu khô lâu, khởi động ô che nắng, mặc quần cộc, tay còn cầm một cốc nước nho ướp lạnh, từ xa nâng chén về phía Ngao Liệt, cười to:

 

- Ái chà, thoải mái quá đi, tiểu cữu tử có muốn tiến vào không? Xin ta đi.

 

Hận ý của Ngao Liệt đối với Phương Hành đã đề thăng hai tầng, không để ý đến hắn, cố gắng chống đỡ.

 

Mà khi đi qua tinh vực không có sự tồn tại của mặt trời, nhiệt độ cơ hồ hạ xuống thấp nhất, Ngao Liệt cảm giác một thân long huyết đều đông cứng thì Phương Hành lại thay một cái áo lông, ngồi trong miệng đầu lâu khô lâu uống rượu lâu năm, ăn lẩu, hưng phấn kêu to với Ngao Liệt:

 

- Trời đông giá rét nên ăn đồ nóng, tiểu cữu tử xin ta đi.

 

Hận ý trong lòng Ngao Liệt lại đề thăng, cắn răng không nhìn nụ cười đê tiện đó.

 

Trong tinh không vốn đã phải chịu dày vò, hành động của Phương Hành không nghi ngờ gì nữa khiến Ngao Liệt càng khó chịu hơn.

 

- Sắp tới Long tộc cổ lộ rồi, ta xem ngươi làm thế nào để tiếp tục theo ta.

 

Lúc Ngao Liệt cảm thấy dày vò, chỉ có thể oán hận cắn chặt rằng, không ngừng tự an ủi mình.

 

- Tinh không vô hạn, chỉ hoàn cảnh cơ bản thôi đã ác liệt như vậy rồi, huống chi còn có vô số hung hiểm đang chờ?

 

Phương Hành lúc này cũng nghĩ:

 

- Ta xem ngươi rốt cuộc làm thế nào để thoát khỏi ta.

 

 

Bình Luận (0)
Comment