Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 1244: Phi Thăng Lên Trời

Unknown

 

Chương 1244: Phi thăng lên trời

 

 

 

Người hận quỷ ghét, thiên hạ đại loạn.

 

Thiên Nguyên Hiện giờ đại loạn hàng lâm, lòng người hoảng sợ, nếu có người có thể trong mấy ngày ngắn ngủi làm được tám chữ này, cũng chỉ có Phương Hành, Hắn bắt đầu cướp sạch từ Thần Châu bắc vực, một đường đảo qua Thần Châu trung vực, đông vực, tây vực, cuối cùng ngay cả nam vực cũng không tránh được ma chưởng của hắn, thậm chí, trong một đoạn thời gian này, hắn truyền cho Tiểu Tiên Giới, bảo nhân mã hai bên cùng tới Nam Chiêm, Yêu Địa tìm kiếm tất cả tài nguyên mà hắn cần, mà các đại nhân vật của Thần Đình thì trầm mặc, không nghi ngờ gì nữa càng tiến thêm một bước đẩy mạnh khí diễm của hắn, khiến hắn trong mấy ngày ngắn ngủi đã quét sạch gần như toàn bộ Thiên Nguyên!

 

Trong mấy ngày ngắn ngủi không biết có bao nhiêu đạo thống phá sản, bao nhiêu quốc gia bần cùng đảo loạn, thật sự có thể so với châu chấu quá cảnh!

 

Nói đến cũng buồn cười, đại chiến sắp tới, nguy cơ bốn bề, nhưng sau cùng sự chú ý của các tu sĩ Thiên Nguyên lại đặt hết trên người Phương Hành.

 

Có điều cũng may, Phương Hành cuối cùng chỉ cướp có ba ngày liền ngừng tay.

 

Hắn có việc, muốn sớm quay về Thương Lan hải gặp lại Thương Lan hải Long cung Tam thái tử Ngao Liệt, sau đó cùng tới Long tộc cổ lộ, trong lòng kỳ thật cũng lo, sợ thằng ôn này đi trước, bởi vậy đã sớm an bài hai vị Giới Chủ của Tiểu Tiên Giới theo dõi hắn, có điều cũng may, tuy hắn đến chậm hơn so với dự tính hai ngày, nhưng Ngao Liệt vẫn ở đó!

 

- Ngươi vì sao tới muộn thế?

 

Trên mặt biển, Thương Lan hải Long cung Tam thái tử Ngao Liệt ngồi khoanh chân, rõ ràng có chút chờ tới bực mình.

 

- Ông trời của ta ạ, ngươi còn trách ta à.

 

Phương Hành khiêng một cái túi to như núi tới, từ vết rách của túi, có thể nhìn thấy bên trong không ngờ là một động túi đựng đồ, cũng không biết có mấy vạn, mà bên trong mỗi túi đựng đồ lại đựng đại lượng vật tư. Mà Phương Hành thì thở hồng hộc, ném túi về phía mây, thở hổn hển nói:

 

- May đây là Phương đại gia ta, chứ người khác sao có dễ dàng trong ba ngày ngắn ngủi kiếm được nhiều vật tư như vậy? Ngươi có biết có bao nhiêu đạo thống trực tiếp bị ta lột sạch không?

 

Ngay cả Ngao Liệt thấy nhiều túi đựng đồ như vậy, ánh mắt cũng có chút cổ quái:

 

- Ngươi rốt cuộc thu thập được những gì.

 

Phương Hành không biết từ đâu lấy ra một hồ lô một, uống hai ngụm rồi thở hổn hển nói:

 

- Trăm vạn cân các loại sơn trân hải vị, thịt kỳ cầm dị thú, hai mươi hồ nước lớn, bên trong còn có cá béo. Còn có khoảng một nghìn vò rượu ngon, mười vạn vò rượu bình thường. Về phần các loại đan dược thì không đếm được, nói chung là khoảng mấy chục vạn viên.

 

- Ngươi điên rồi à?

 

Ngao Liệt vốn đang nghiêm mặt, nghe hắn nói vậy cũng ngẩn ra.

 

- Còn sao nữa? Ngay cả lợn sống ta cũng bắt mấy trăm con, chẳng lẽ cũng phải kể ra với ngươi à?

 

Phương Hành đắc ý dào dạt, ngón tay gõ lên cái túi cực lớn, bộ dạng khoe khoang.

 

Ngao Liệt thật sự có chút không hiểu hắn bắt mấy trăm con lợn sống làm gì, nhưng cũng hiểu rằng tuyệt đối không nên tranh luận với hắn, liền trầm mặc một chút, cường hành áp chế cơn buồn nôn, thấp giọng hỏi:

 

- Tất cả vật tư chuẩn bị xong rồi chứ?

 

- Gần xong!

 

Phương Hành lắc đầu, nói:

 

- Bên Nam Chiêm nói sẽ đưa tới mấy tiên tử biết đàn hát, hiện tại vẫn chưa tới.

 

- Ngươi mang tiên tử theo làm gì?

 

Ngao Liệt thiếu chút nữa thì nổi điên, không nhịn được gào lên.

 

- Trên đường đi tĩnh mịch mà.

 

Phương Hành thờ ơ ngoáy ngoáy lỗ tai, trợn mắt lườm lại Ngao Liệt.

 

Ngao Liệt hít sâu một hơi, cố ép bản thân đừng cãi nhau với hắn, một lúc trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:

 

- Bất luận là như thế nào, mấy ngày nay cũng phiền ngươi rồi, nếu không phải có ngươi nhắc nhở, ta thực sự không biết bước vào cổ lộ cần chuẩn bị nhiều như vậy, trong mấy ngày nay nghĩ lại, trong ghi chép của Long cung, mỗi khi có tiền bối phi thăng, quả thật đều có ghi chép về các loại tài nguyên mà Long cung thu mua, lúc ấy nếu ta lỗ mãng trực tiếp trốn vào tinh không, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ.

 

Thấy hắn nói năng thành khẩn, Phương Hành cũng có chút vui mừng:

 

- Cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ta rồi.

 

Từ lúc gặp lại con rồng điên này, hai người vón chưa thực sự hòa giải, lúc ban đầu không ngờ còn đánh nhau một trận, về sau Phương Hành phát hiện, chỉ cần mình càng nóng, thằng ôn này sẽ mạc danh kỳ diệu dịu xuống, cuối cùng có thể dùng loại phương pháp này để câu thông, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người hiện tại vẫn chỉ có thể xem như là người xa lạ, thằng ôn này chưa chắc đã thực sự coi mình là người một nhà!

 

Hiện giờ hắn chịu nhận sai, cám ơn mình, quan hệ giữa tỷ phu và em vợ có thể hâm nóng lại.

 

- Khà khà, thôi. Thanh niên các ngươi hay lỗ mãng, những trưởng bối chúng ta...

 

Hắng giọng, chuẩn bị trấn an một chút, lại không ngờ, chưa nói xong Ngao Liệt đã lại mở miệng, cắt ngang lời hắn, đầu rồng cúi xuống:

 

- Có điều tuy cảm tạ, nhưng có câu vẫn phải nói!

 

Phương Hành lập tức ngẩn ra:

 

- Câu gì.

 

- Cổ lộ thăng thiên của Long tộc, không thể để người khác đặt chân vào.

 

Ánh mắt Ngao Liệt đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm lộ ra vẻ đanh thép:

 

- Bất luận ngươi là ai!

 

Phương Hành vừa nghe vậy liền có chút tức giận, thằng ôn này mấy ngày trước đã nói ra những lời này, nhưng lúc ấy bị mình mắng cho một trận, hắn không phải đã thu hồi rồi sao? Không phải đã hẹn trước hai người cùng nhau bước vào tinh không cổ lộ sao? Mình ngay cả tài nguyên cũng chuẩn bị đủ rồi.

 

Không đợi hắn có phản ứng, Ngao Liệt nói xong câu đó, liền bỗng nhiên mắt phóng hung quang, cả người không ngờ trong vào chớp mắt hóa ra long tướng, lao thẳng về phía hắn, long tức phun ra nuốt vào, khiến Phương Hành cũng chỉ có thể tránh ra, túi đồ cực lớn đó thì ầm ầm rơi xuống hải vực, mà Ngao Liệt thì thừa cơ tóm lấy túi đồ đó, đồng thời đuôi rồng vung ra, mây mù ngưng tụ, lập tức hóa thành lưu quang, bay thẳng tới cửu thiên!

 

Phương Hành trực tiếp trợn tròn mắt:

 

- Con dê con này cũng dám cướp đồ của ta à?

 

Cho tới lúc này mới hiểu ý đồ của Ngao Liệt, tiểu cữu tử này từ lúc ban đầu đã không định dẫn mình đi cùng, chờ đợi mấy ngày nay căn bản chính là chờ mình đem tài nguyên về cho hắn, sau đó th lập tức đoạt lấy tài nguyên rồi bỏ đi.

 

Trong nháy mắt này, thực sự là vừa vui mừng lại vừa phẫn nộ.

 

Vui mừng là con chó ngốc này ngủ trong Tạo Hóa Lôi Trì cũng không phải là vô ích, cũng học được tâm nhãn!

 

Phẫn nộ là tên vương bát đản này cướp của ai không cướp, lại đi cướp của mình.

 

- Thằng nhóc, cướp tới trên người tiểu tổ tông ta. Không biết ngươi còn non lắm à.

 

Vừa nói vừa cởi đầu lâu khô lâu bên hông xuống, sau đó tung người nhảy vào, đầu lâu khô lâu trong nháy mắt hóa to, biến thành một đạo lưu quang rồi cũng bay về phía cửu thiên, đồng thời tiếng cười truyền khắp các vực:

 

- Thứ ngươi cướp đi chỉ là râu ria? Thứ tốt đều ở trong thần cung này của ta, trong túi đó vốn là những thứ thần cung không chứa được, định giao cho ngươi đeo, tỷ phu ta chính là muốn nhìn xem, ngươi vác nhiều đồ như vậy thì làm sao mà bay nhanh được, làm sao bỏ ta lại được.

 

Vừa cười to vừa đuổi theo, không ngờ thật sự càng lúc càng đuổi tới gần Ngao Liệt.

 

Ngao Liệt lúc này cũng xấu hổ vô cùng, vốn đã quyết định chủ ý, đoạt tài nguyên Phương Hành chuẩn bị rồi bỏ đi, không định dẫn hắn vào Long tộc cổ lộ, nhưng lại không ngờ, túi đồ trong tay thực sự rất nặng. Hắn là thần long, tốc độ cực nhanh, chỉ luận về tốc độ thì chỉ sợ Phương Hành không thể đuổi được mình, nhưng lại phải vác túi đồ nặng như vậy, càng bay càng chậm, không ngờ thực sự bị Phương Hành đuổi tới, đã thế hắn còn lớn tiếng mỉm mai, lửa giận trong lòng cũng bốc lên!

 

Hắn bị chọc tức, trực tiếp ném túi đồ đi, hung hăng đập về phía Phương Hành.

 

Đúng là thẹn quá hóa giận mà, ngay cả những vật tư này cũng không cần, chỉ quyết ý muốn giữ Phương Hành lại.

 

Nhưng Phương Hành hiện giờ đang ở trong Tiểu Thế Giới, đầu lâu khô lâu trong nháy mắt thu nhỏ lại, hóa thành một đạo lưu quang chui qua túi đồ đó, nhưng cũng lạ làm rách nó, mấy vạn túi đựng đồ ở bên trong rơi xuống như mưa, mà hắn thì hoàn toàn không để ý tới, vẫn đuổi theo Ngao Liệt, một người một rồng, hóa thành hai đạo lưu quang bay tới thiên ngoại.

 

- Lần này ta đã quyết ý muốn cùng ngươi xông vào tiên lộ, đừng hòng bỏ ta lại.

 

Tiếng hô sau cùng của Phương Hành vang vọng trong thiên địa, không biết đã làm bừng tỉnh bao nhiêu người.

 

- Có người sắp phi thăng?

 

- Là ma đầu đó... Hắn không ngờ muốn phi thăng thành tiên?

 

Vô số người tu hành đều vô cùng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn trời, hô lên thất thanh.

 

Chuyện Phương Hành chuẩn bị rời khỏi Thiên Nguyên, rất ít người biết, ngay cả tám vị Giới Chủ của Tiểu Tiên Giới cũng không rõ, càng không biết Phương Hành điên cuồng cướp đoạt các loại pháp bảo chính là để sử dụng trên đường phi thăng, lúc này nghe thấy chân tướng, quả thực chính là khóc không ra nước mắt, ai ngờ Tiểu Tiên Giới lại xui xẻo như vậy, khó khăn lắm mới tìm được cái đùi để ôm, kết quả cái đùi này trực tiếp không chút lưu luyến bỏ đi.

 

Lại càng không biết có bao nhiêu người trong lòng khiếp sợ vô cùng, chỉ si ngốc ngẩng đầu, nhìn hai đạo thân ảnh phi thăng vực ngoại.

 

Theo hai thân ảnh đó bay thẳng lên mây, trong không trung bắt đầu có bao nhiêu túi đựng đồ rơi xuống.

 

Có những túi đựng đồ rách tan, cũng có một số hở miệng, thứ bên trong đều rơi xuống, có linh tinh, có linh đan, cũng có pháp bảo cổ quái, linh phù. Thậm chí còn có vô số sơn trân hải vị, kỳ cầm dị thú, cùng với vò rượu to, vô số gà vịt dê bò và cá tươi ngoe nguẩy.

 

Nam Chiêm Bột Hải quốc, Liên nữ váy tắng cũng đang ngẩng đầu nhìn trời, thấy một màn này, không khỏi bật cười:

 

- Cũng lạ thật, trước kia tiên nhân phi thăng, hoa rơi mây màu, hôm nay thổ phỉ lên trời, lại là của trộm cướp rơi lả tả.

 

 

Bình Luận (0)
Comment