Chương 1243: Ta chính là đang cướp đấy
- Bước vào tinh không, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng có một thứ là trọng yếu nhất, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân đã có rồi.
Trong Thần Tiêu cung, Phương Hành tìm tới vị lão nô tên là Chiêu Hòa, lão này sớm đã đợi Phương Hành, thấy hắn vào Thần Tiêu cung, cũng không nhiều lời, lấy ra ngọc giản ở bên cạnh, đọc lại một lần rồi nhẹ giọng nói.
- Ta có rồi à?
Phương Hành ngẩn ra, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ là ngươi đang ám chỉ sự gan dạ sáng suốt và quyết đoán của ta?
Nào ngờ lão nô nhìn hắn một cái với vẻ mỉa mai, nói:
- Là Tiểu Thế Giới, cũng chính là tòa thần cung mà Thần Chủ ban cho ngươi!
Phương Hành nhất thời không biết nói gì, cũng may là da mặt dày, chỉ xua tay nói:
- Vậy ngươi bớt thừa nước đục thả câu, mau nói ra đi.
Chiêu Hòa lão nô tiếp tục nói:
- Trên Tinh lộ là một mảng hư vô, hung hiểm vô tận, nhất là hiện giờ ngươi chỉ là Tán Tiên, bước vào tinh vực vô biên mà đối với chân tiên cũng là vô cùng hung hiểm, nếu không có Tiểu Thế Giới hộ thể, có thể nói là nửa bước cũng khó đi, bởi vậy mới nói Tiểu Thế Giới này chính là thứ quan trọng đầu tiên, giống như pháp chu của tu sĩ; Mà có pháp chu rồi, thứ quan trọng thứ hai chính là đồ ăn nước uống, tuy ngươi hiện giờ đã thành Tán Tiên chi thân, đã sớm tới cảnh giới chặt đứt khói lửa nhân gian, hít thở linh khí cũng sống được, có điều trong tinh vực vô biên đó vẫn phải chuẩn bị thêm chút vật tư.
- Đồ ăn nước uống. Còn cả rượu nữa.
Phương Hành gật đầu:
- ... Quả thật là cần chuẩn bị!
- Vả lại, còn cần chuẩn bị rất nhiều linh tinh, càng nhiều càng tốt.
- Linh tinh... được!
Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, hiện giờ hắn đã sớm không cần linh tinh, dù sao hiện giờ tu vi tiến triển cực nhanh, sớm đã thành tựu Tán Tiên chi thân, nếu mượn dùng linh tinh thì thực sự không biết cần bao nhiêu mới đủ cho mình hấp thu, có điều chuyện liên quan trọng đại, lão nô này đã đặc biệt chỉ ra thì mình cứ nghe theo là được!
- Trừ mấy thứ trên ra, còn có mấy thứ cần phải chuẩn bị thỏa đáng, đó chính là linh đan, phù khí, biến hóa công phòng, chữa thương giải độc, đủ thứ tác dụng khác nhau, tóm lại là chuẩn bị càng chu toàn càng tốt, bên trong tinh không có rất nhiều biến số, cho dù không cần thì vẫn hơn là lúc cần lại không có, đạo lý này, ngươi chắc biết chứ.
- Biết, ngươi tiếp tục nói đi!
Hai người cứ như vậy một người nói một người ghi nhớ, không ngờ mất nửa ngày trời, Chiêu Hòa lão nô đó mới đại khái nói hết công việc, dựa theo cách nói của hắn, không ngờ vẫn chỉ là nói qua một lần, cũng vì Phương Hành nóng lòng, luôn miệng thúc giục mới giảm bớt đi, mà sau khi nói xong liền lại từ trong kho lấy ra một ngàn tiên kim và một đạo tinh không vật giám mà Thần Chủ nói rõ là ban cho Phương Hành đưa cho hắn, vật giám đó thì thôi không nói, nhưng khi tiếp nhận tiên kim, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
- Vật này rốt cuộc có tác dụng gì?
Phương Hành có chút kỳ quái cau mày, tiếp nhận một ngàn tiên kim đó.
Trước đây hắn đã có hai trăm lượng tiên kim mà hai đại Thần Vương bồi thường cho hắn, chỉ không biết rốt cuộc dùng để làm gì.
- Khi vào tinh không, đặt tiên kim này vào trong thần cung, tự biết diệu dụng!
Chiêu Hòa lão nô vào thời điểm cuối cùng, không ngờ lại không chịu nói rõ, đuổi Phương Hành ra.
- Dám úp úp mở mở trước mặt ta.
Phương Hành tức giận bất bình, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt về phía cửa Thần Tiêu cung rồi cầm đồ bỏ chạy.
Hiện giờ thời gian cấp bách, hắn cũng không có nhiều thời gian, Thần Chủ không phải cho hắn tất cả những thứ cần chuẩn bị, mà chỉ cho một số thứ mà Thiên Nguyên không có. Còn một số vật tư có thể thu thập được ở Thiên Nguyên thì chỉ nhắc nhở một phen, bảo hắn tự đi chuẩn bị, mà hiện giờ cách ngày Cửu Đầu Trùng rời khỏi Thiên Nguyên đã được năm ngày, trong lòng hắn cũng rất lo lắng, cứ chậm một bước, nguy hiểm của Long nữ sẽ lớn hơn một phần, bởi vậy hiện tại phải giành giật từng giây!
Rời đi sau khi rời đi Phong Thiện sơn, Phương Hành đạp mây mà đi.
- Nên chuẩn bị một chút vật tư!
Thầm quan sát mục tiêu, không bao lâu đã tuyển định một tòa tiên sơn đạo phủ mà Thần Đình thống trị, không ngờ cũng là một nhánh truyền thừa, có mấy trăm đệ tử tu hành, hiện giờ trong giới tu hành điêu linh, đây đã xem như là một phái lớn rồi. Mà Phương Hành cũng không khách khí, tâm niệm khẽ động, liền chậm rãi hàng lâm, cuốn theo gió to, một cước đạp gãy ngọn núi cao nhất của đạo thống này!
- Không ổn, xảy ra chuyện gì thế?
- Có cường địch đột kích.
- Rốt cuộc là là người phương nào dám xông vào Thần Đạo viện ta?
- Trời ạ, là các đại nhân của Thần Đình tới nữa à?
Một phương đạo thống này chính là đã góp sức cho Thần Đình, tu hành dưới sự thống trị của Thần Đình, nào gặp phải cảnh này bao giờ, nhất thời hỗn loạn không thôi, trong núi có mấy đạo khí tức hùng hậu giống như là muốn xuất thủ, nhưng vừa nhận thấy được khí tức Độ Kiếp tầng ba phát ra từ trên người Phương Hành liền đột nhiên trở nên lặng lẽ, mà ngay cả một chút ý tứ hiện thân cũng không có, ngược lại như sợ Phương Hành phát hiện ra bọn họ, ước chừng rối loạn nửa ngày, mới có một vị đạo nhân nơm nớp lo sợ cưỡi mây bay đến trong không trung, vái thật dài, run giọng hỏi:
- Không biết tiền bối là thần thánh phương nào? Thần Đạo viện ta nếu có có chỗ nào đắc tội, xin tiền bối bỏ qua cho.
- Không có chỗ nào đắc tội với ta cả.
Phương Hành cười hì hì, ngồi trong không trung, nhìn một mảng đạo thống phía dưới.
- Vây... Tiền bối quang lâm, không biết có gì sai bảo.
Đạo nhân râu dài sợ hãi, ở trước mặt Độ Kiếp tán tu, hắn thật sự không có chút khí phách nào.
- Ta là Thần Đình đệ nhất Tiểu Thánh Quân, Thông Thiên chân nhân Phương Hành, có từng nghe nói tới chưa?
Vừa nghe thấy Phương Hành tự giới thiệu, lại nhìn cỹ khuôn mặt tươi cười đó, đạo nhân râu dài lập tức run lên, sắc mặt giống như thấy quỷ, trực tiếp bái xuống đất, run rẩy, đối với người tu hành bình thường mà nói, ma đầu này hiện giờ thực sự được coi là ác mộng số một, nhất là đối với người tu hành dưới sự cai trị của Thần Đình, e là Thần Vương và Thần Chủ cũng không khiến người ta sợ hãi bằng hắn.
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân đại giá quang lâm, Không thể tiếp đón từ xa, không biết có gì. . . Chỉ giáo?
- Khà khà, ta là đại nhân vật của Thần Đình, các ngươi là bách tính của Thần Đình, vậy ngươi nói xem có nên...
Phương Hành cười cười, châm chước một chút, sau đó hai ngón tay vân vê, thấp giọng nói:
- Nộp chút thuế cho ta không?
- Nộp thuế?
Đạo nhân râu dài trực tiếp ngây ra, một lúc sau mới có phản ứng:
- Nên nên, không biết Thông Thiên tiểu thánh muốn bao nhiêu?
- Tư vị này quả thật là khác lạ!
Phương Hành cảm khái trong lòng, sau đó đứng lên nói:
- Trăm vạn cân thịt, một vạn cân rượu ngon, một trăm tám mươi loại linh đan, mỗi loại một trăm viên, mười vạn lượng linh tinh tu sĩ Nguyên Anh luyện chế, ngoài ra còn có trăm cân các loại thức phù khí. À, nếu có tiên tử xinh đẹp thì cho mấy cô, bình thường nhàn rỗi cũng có cái giết thời gian.
- Sao ngươi không đi cướp đi?
Dù là đạo nhân râu dài này sợ Phương Hành muốn chết, cũng đã chuẩn bị nhỏ máu để đuổi tên ôn thần này đi, nhưng vừa nghe nói tới yêu cầu của Phương Hành, vẫn không nhịn được ặc một tiếng, bộ dạng rõ ràng đã bị dọa cho mất cả lý trí!
Không chỉ là hắn, ngay cả mấy đạo khí tức vừa rồi đã ẩn tàng cũng lại hiện lên, thậm chí còn rất có địch ý.
Thật sự là Phương Hành hơi quá đáng!
Trăm vạn cân thịt, một vạn vò rượu ngon thì cũng được.
Nhưng còn đòi các gì một trăm tám mươi loại linh đan, mỗi loại một trăm viên, cùng với mười vạn lượng linh tinh tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh luyện chế, đây căn bản chính là vô nghĩa, Thần Đạo viện bọn họ cũng coi như là một phương thế lực không nhỏ, trong giới tu hành điêu linh hiện giờ cũng được coi là tông phái nhất lưu, nhưng cho dù bọn họ bán hết người trong viện cũng căn bản không được cái giá này.
Bọn họ dưới sự cai trị của Thần Đình, dựa theo đạo lý thì phải nộp thuế, nhưng Phương Hành tuy là Thần Đình Tiểu Thánh Quân, lại không có lãnh địa của mình, nghiêm khắc mà luận, hắn thật ra hoàn toàn không có danh phận, không có tư cách nhận thuế. Nói một cách không dễ nghe, hắn đến Thần Đạo viện để thu thuế kỳ thật chính là tống tiền, không ngờ còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, đạo nhân râu dài trực tiếp sụp đổ.
Giống như là đáp lại một tiếng kêu này của đạo nhân râu dài, Phương Hành lại vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, bộ dạng thản nhiên.
- Ta vốn chính là tới để cướp mà.
Theo viện trưởng của Thần Đạo viện tức giận phun ra một ngụm máu trên núi, trong giới tu hành Thiên Nguyên từ sau khi Thần tộc hàng lâm lại bắt đầu một hồi hạo kiếp, cũng chính là ma đầu Phương Hành thiện ác khó phân biệt trong mắt thế nhân hiện giờ, bắt đầu xuống tay từ Thần Châu bắc vực, từng tòa đạo thống bị đoạt đi, mỹ kỳ danh viết là thu thuế, trên thực tế chính là cướp bóc, phàm là không cho, hoặc là đánh sập sơn môn, hoặc là cướp đoạt bảo khố, bất kể là linh đan diệu dược, pháp bảo linh tinh gì, hết thảy đều quét sạch.
Những đạo thống này tất nhiên không tình nguyện, nhưng ở trước thực lực và địa vị tuyệt đối của Phương Hành, ai dám phản kháng?
Theo lý thuyết bọn họ nằm dưới sự cai trị của Thần Đình, tất nhiên cũng được sinh linh Thần tộc bảo hộ, chỉ tiếc hiện giờ ngay cả tam đại Thần Vương cũng không dám tùy tiện trêu chọc hắn, giống như Thần Chủ đã hạ nghiêm lệnh đối với ba vị Thần Vương, nghiêm cấm bọn họ lúc này trêu chọc Phương Hành.
Các loại cáo trạng, văn thư kêu khổ giống như tuyết bay tới Phong Thiện sơn Thần Tiêu cung, ngay cả vị Chiêu Hòa lão nô tạm thời thay Thần Chủ xử lý các loại công việc cũng đau đầu, không thể không đi quấy rầy Thần Chủ một lần, muốn nàng ta giúp đỡ đưa ra chủ ý, nhưng Thần Chủ sau khi nghe nói chỉ trầm mặc một lúc, sau đó lại bật cười, hờ hững trả lời:
- Thôi cứ để mặc hắn đi, coi như là tiểu gia hỏa này để lại một đại lễ cuối cùng cho Thiên Nguyên tu sĩ.