Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 261 - Chương 1242: Nhất Bộ Loạn Kỳ

Unknown

 

Chương 1242: Nhất bộ loạn kỳ

 

 

 

Không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, Ngao Liệt ánh mắt cổ quái nhìn Phương Hành, rất lâu sau vẫn không lên tiếng, cho tới lúc Phương Hành cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng mới đột nhiên nói khẽ:

 

- Ta vì sao luôn có cảm giác ngươi coi ta như tiểu hài tử thế nhỉ?

 

- Kỳ thật không phải coi như tiểu hài tử mà là ngốc tử.

 

Phương Hành oán thầm một câu ở trong lòng, vừa nhìn thấy tiểu cữu tử này, nhất là hắn trong hình dáng rồng, thật đúng là cảm thấy rất quen thuộc, có điều từ không khí trước mắt cho thấy, hiển nhiên không phải là lúc để tìm lại cảm giác đó trong trí nhớ, hắn cũng chỉ có thể hắng giọng, nói sang chuyện khác:

 

- Tinh không cổ lộ không phải là có thể dễ dàng bước vào, nhất là Long tộc cổ lộ của các ngươi, bên trong lại càng hung hiểm vạn phần, có rất nhiều nguy cơ và khốn cảnh mà người thường khó có thể lý giải, huống chi, ngươi là muốn đi đối phó Cửu Đầu Trùng, đó là một tên gia hỏa rất lợi hại, chỉ bằng vào thực lực hiện tại của ngươi thì còn xa mới đủ sức đối phó hắn.

 

Ngao Liệt cau mày, rõ ràng có chút bực mình:

 

- Nếu ngươi muốn giúp ta thì nói cho ta biết cần phải chuẩn bị những gì đi!

 

Nghe thấy những lời này của hắn, Phương Hành đã chắc chắn rằng trên người tiểu cữu tử này nhất định có tinh không cổ lộ của Long tộc, đồng thời cũng xác định, hắn cũng chỉ là có tấm bản đồ này mà thôi, hoàn toàn không biết gì cả về hung hiểm trên đường cùng với tài nguyên cần chuẩn bị, cái này định trước là hắn kiểu gì cũng phải liên thủ với mình mới có khả năng lên đường, trong lòng lập tức thả lỏng không ít, liền nói:

 

- Ta cho dù nói với ngươi, ngươi cũng không thể tìm được đủ, rất nhiều thứ ngay cả ở Thiên Nguyên cũng bị đoạn tuyệt rồi, hay là chờ ta đi chuẩn bị đã!

 

Ngao Liệt nghe vậy, mày lập tức nhíu chặt, dường như có chút bất mãn, có điều một lúc sau, lại không nói gì, chỉ lẳng lặng suy nghĩ một lúc, hất hất cằm về phía Phương Hành, trầm giọng hỏi:

 

- Vậy ngươi cần thời gian bao lâu để chuẩn bị?

 

- Ba ngày!

 

Phương Hành vươnba ngón tay ra, nhưng nghĩ một chút, lại bớt đi một ngón, nói:

 

- Hai ngày!

 

Dứt lời cũng không nói nhiều, bình tĩnh nhìn Ngao Liệt rồi cười dài một tiếng, hóa thành lưu quang bay về phía đông.

 

- Hai ngày sau chờ ta ở đây!

 

Ngao Liệt cau mày, nhìn hắn bay về phía Thần Châu, một lúc sau mới cúi đầu thở dài một tiếng.

 

...

 

Đã có hy vọng bước vào Long tộc cổ lộ để cứu Long nữ, có đại cẩu tử bầu bạn, trong lòng Phương Hành có thể nói như là thấy lại ánh sáng, làm việc cũng rất có động lực, lao thẳng về Thần Châu bắc vực.

 

Kỳ thật đối với những lời mà hắn nói cho Ngao Liệt nghe, bản thân hắn cũng không rõ lắm, chỉ nghe Thần Chủ từng nhắc tới một bộ phận mà thôi, nhưng hắn cũng không cần phải nắm rõ. Trước kia lo nhất là không có tinh đồ của Long tộc cổ lộ, mà hiện giờ vấn đề này đã theo sự xuất hiện của Ngao Liệt mà được giải quyết, vấn đề còn lại theo hắn thì đều là vấn đề nhỏ, rốt cuộc phải chuẩn bị cái gì, trực tiếp đi hỏi Thần Chủ là được, mà cần cái gì thì trực tiếp xin Thần Chủ là được, ta gọi ngươi một tiếng mẹ rồi, chẳng lẽ ngươi lại ky bo không cho?

 

Trên chín tầng trời, chỉ thấy một tia lưu quang liên tục gia tốc vượt qua biển mây mênh mông cuồn cuộn, nhắm thẳng tới Thần Châu.

 

Hiện giờ phía dưới ở khắp nơi có thể thấy được chiến trường quy mô nhỏ, chính là dấu hiệu Thần Đình và Thiên Nguyên giao chiến, ba đường đại quân của Thần Đình đã dần dần đẩy về phía Tịnh Thổ, mà phía Tịnh Thổ, Phụng Thiên Minh tiên binh tập kết, các cấm khu cũng đều xuất hiện tinh binh, chính là lúc khí thế ngất trời, nhưng chắc là hai bên đều chưa chuẩn bị đầy đủ, bởi vậy binh lực đẩy mạnh rất thong thả, nếu là bình thường, Phương Hành kiểu gì cũng tới góp náo nhiệt, hiện giờ hiện giờ tất cả đều lấy cứu Long nữ làm trọng, chuyện khác đều gạt sang một bên.

 

Thiên Nguyên cũng được, Thần Đình cũng được, ai quan trọng hơn được tức phụ của ta chứ.

 

...

 

- Mẹ, ta tới thăm ngươi đây.

 

Với tu vi hiện giờ của Phương Hành, tới Thần Châu bắc vực, thật sự không mất nhiều thời gian, mà trên đường đi, bất kể là thế lực Tịnh Thổ hay là thế lực Thần Đình đều không dám ngăn cản hắn, nếu muốn mượn một số truyền tống pháp trận, cũng không có ai dám cự tuyệt, thế nên hắn chỉ mất một ngày đã chạy tới Phong Thiện sơn, hắn cũng không khách khí, trực tiếp đi lên đỉnh núi, sau đó gân cổ hô to vào trong Thần Tiêu cung.

 

- Trước Thần Tiêu cung, ai dám càn rỡ?

 

Trong Thần Tiêu cung, mấy lão nô áo xám lớn tiếng quát hỏi.

 

- Các ngươi mắt mù à, không biết Thần Đình đệ nhất Tiểu Thánh Quân Phương Hành Phương đại gia sao?

 

Phương Hành ỷ thế hiếp người quen rồi, thực sự coi Thần Chủ là mẹ thì việc gì phải để mấy tên nô tài này vào mắt.

 

- Thì ra là Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, Thần Chủ ba ngày trước gọi ngươi tới yết kiến, vì sao ngươi hiện tại mới tới?

 

Trong mấy lão nô áo xám tất nhiên có người nhận ra Phương Hành, đúng là không dám giở uy phong với hắn, lão nô ở giữa có khí tức đáng sợ nhất nghiêm mặt nói một câu, cũng không chờ hắn trả lời, liền xoay người hướng tới Thần Tiêu cung, đồng thời nói:

 

- Ba ngày trước Thần Chủ định bế quan, luyện chế hắc ngọc thân cho một vị đại nhân, vốn định trước khi nhập quan thì gặp ngươi một lần, ngươi lại lề mề không tới, lão nhân gia có phân phó, nếu ngươi tới thì trực tiếp dẫn ngươi tới ngọc phủ phía sau núi, đi theo ta, nhưng chớ có làm ầm ĩ.

 

- Luyện hắc ngọc thân, là luyện cho Ma tổ sao?

 

Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều, đi theo hắn tới hậu sơn.

 

Trong lòng cũng hiểu, chẳng trách Thần Đình hiện giờ thế công không gấp gáp, thì ra là Thần Chủ đang bận bế quan.

 

Phía sau Thần Tiêu cung chính là một mảng núi rừng mông mông, thế núi hùng vĩ, lão nô đó dẫn Phương Hành tới trước một tòa hắc ngọc đài, đốt một đạo linh phù, sau đó lập tức xoay người rời khỏi, thậm chí đều không nói với Phương Hành chỗ bế quan đó là ở đâu.

 

- Cửu Đầu Trùng đã đi rồi à?

 

Khi Phương Hành đang ngẩn ngơ không biết có nên gọi mấy tiếng không thì thanh âm của Thần Chủ lại vang lên, cũng không biết thanh âm đó là từ đâu truyền đến, nhưng lại khiến Phương Hành lắp bắp kinh hãi, lúc này có việc cầu người ta, nên cũng không dám lỗ mãng, thành thành thật thật nói:

 

- Đã đi rồi, lúc ta đến, Thương Lan hải đã là một mảng phế tích, đừng nói là bóng người, ngay cả Long cungcũng bị nhổ tận gốc, chỉ là hắn ở ngoài hải vực bố trí từng đạo đại trận, ngăn cách khí tức, cho nên không bị người ngoài phát hiện hư thật!

 

Thần Chủ cười khẽ:

 

- Có thể giấu ta rời khỏi Thiên Nguyên, trốn vào tinh không, hắn cũng coi như là có bản lĩnh!

 

- Đó là bởi vì hắn thi triển truyền tống đại trận, trực tiếp rời khỏi Thiên Nguyên!

 

Phương Hành cười lạnh một tiếng, trả lời:

 

- Khổ tâm như vậy, chắc là không muốn để ngươi phát giác.

 

- Cũng có thể là để qua mặt được cảm ứng của những người khác!

 

Thần Chủ trả lời lại một câu, sau đó lại nói:

 

- Vậy ngươi hiện tại định thế nào?

 

Phương Hành vừa nghe vậy liền tinh thần phấn chấn, cắn răng nói:

 

- Ta tất nhiên muốn đuổi theo, làm thịt con sâu đó, đoạt lại tức phụ của ta.

 

- Ài, cuối cùng vẫn không chịu thành thành thật thật đứng bên cạnh ta!

 

Thần Chủ dường như có chút mất mát, nhưng cũng chỉ thoáng qua, thanh âm lại vang lên:

 

- Nhưng trước lúc ngươi ra đi đã nghĩ kỹ chưa? Tinh không cổ lộ đó không phải dễ đi đâu, thế nhân đều nói sau khi vượt qua cửu kiếp, thành tựu tiên thân mới có thể bước vào thông tiên chi lộ, chính là bởi vì trong tinh vực có rất nhiều hung hiểm, chỉ có thành tựu chân tiên chi thân mới có nắm chắc vượt qua được, mà ngươi hiện giờ, chỉ là tu vi Độ Kiếp tầng ba, đi vào cổ lộ đó, hung hiểm sẽ càng lớn hơn, lúc trước Cửu Đầu Trùng hỏi ta, cơ hội hắn thành công đi qua Long tộc cổ lộ là bao nhiêu, ta nói với hắn là một thành, nhưng đến chỗ ngươi thì ngay cả một thành cũng không có.

 

- Dù vậy ta vẫn phải đi.

 

Phương Hành căn bản không chờ Thần Chủ nói xong, liền vô thức đáp lại một câu.

 

Mà nghe hắn nói vậy, Thần Chủ lại trầm mặc, một lúc sau mới nói tiếp:

 

- Vậy ngươi cứ đi đi.

 

- Ặc.

 

Phương Hành nghe vậy thì ngây ra, thầm nghĩ mình không phải là đến để cáo biệt.

 

May mà Thần Chủ lại nói tiếp:

 

- Ta biết ngươi cần gì, phân phó cho lão nô rồi!

 

Phương Hành nghe thấy lập tức mừng rỡ, thật lòng thực dạ vái về phía hư không, nói:

 

- Vậy mẹ bảo trọng nhé.

 

- Ngươi bảo trọng bảo trọng.

 

Thần Chủ nghe thấy một tiếng gọi nói của Phương Hành, dường như có chút thổn thức, thanh âm vốn sẽ không vang lên nữa lúc này lại vang lên, hơn nữa nghe qua thì có chút do dự:

 

- Nếu. . . Ta là chỉ vạn nhất, ngươi thật sự thành công vượt qua Long tộc cổ lộ, vậy phải nhớ kỹ một câu của ta, đừng tùy tiện bước vào Tam Thập Tam Thiên, đừng tùy ý tiếp xúc với người tiên giới!

 

- Ta biết rồi.

 

Phương Hành làm gì có tâm tư mà nghe những lười này, cười to một tiếng rồi quay đầu phóng tới Thần Tiêu cung.

 

Bên trong một dãy núi cao, sau một thoáng yên lặng liền vang lên một tiếng thở dài của Thần Chủ, phiên tán trong gió núi.

 

- Một nước cờ lạ này, rốt cuộc sẽ dẫn tới kết quả gì.

 

Sau câu nói này, dường như lại có một ánh mắt giống như là thực chất xuyên qua Phong Thiện sơn, nhìn về phía một chỗ nào đó của Thiên Nguyên, trong thanh âm mang theo vẻ chê cười:

 

- Mà ngươi thì sao? Từng là con gái của Tiên Nhân Vương, một trong những người giám hộ của đại kế lừa trời, ngươi vốn nên ngăn cản một nước cờ này của ta mới đúng chứ, ngay cả đồng bạn của ngươi cũng bởi vì lo trên người kẻ này có biến số quá lớn mà cự tuyệt hắn ở bên ngoài, nhưng ngươi lại nghĩ như thế nào? Không ngờ đánh thức con rồng kia dậy trước, giúp hắn bước vào tinh lộ mờ mịt đó? Rốt cuộc là ngươi có lòng tin quá lớn đối với hắn hay là không thèm để ý tới hắn, để sinh tử của hắn mặc theo số mệnh?

 

Đến cảnh giới của Thần Chủ, trong thanh âm không ngờ vẫn xen lẫn vẻ mê mang, dường như không nhìn thấu biến số bên trong.

 

Cho tới một lúc sau, nàng ta mới giống như giận dỗi hừ một tiếng:

 

- Ai cũng bảo ta điên, nhưng trong nhưng lại có ai điên hơn các ngươi chứ?

 

 

Bình Luận (0)
Comment