Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 260 - Chương 1241: Nỗi Sợ Không Tên

Unknown

 

 

 

Chương 1241: Nỗi sợ không tên

 

 

 

- Hả? Sợ rồi à?

 

Một câu của Ngao Liệt cũng khiến Phương Hành hơi ngẩn ra, vốn hắn thấy tên gia hỏa này nói thế nào cũng không chịu nghe, cho nên mới tức giận vừa mắng chửi hắn vừa chuẩn bị cùng hắn đánh thật một trận, nhưng không ngờ khi mình hảo ngôn hảo ngữ khuyên hắn, tên này vừa cuồng vừa ngạo, bộ dạng đáng đánh, nhưng khi mình thực sự nổi giận, khí thế của hắn lại đổ sập giống như đẩy núi vàng xô trục ngọc, thậm chí ngay cả thân thủ cũng trở nên không lưu loát, đầu bị mình gõ một cái, liền rất cổ quái chạy trốn ra mấy trượng, nhìn ánh mắt run sợ đó, trông thế nào cũng giống bộ dạng miệng cọp gan thỏ!

 

- Làm trưởng bối quả nhiên phải có chút khí phách mới được.

 

Phương Hành cảm thán trong lòng, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, thân hình bay vút về phía trước, sau đó đầu lâu khô lâu trong tay bay xuống, hai chân nhẹ nhàng điểm lên, đứng trên đó, sau đó liếc về phía con rồng này, vẫn còn tức giận quát:

 

- Sao hả?

 

Ngao Liệt bị tiếng quát này của hắn khiến cho giật nảy mình, thân hình có chút không được tự nhiên, có điều vẫn cố ngẩng đầu lên, cố giữ bộ dạng cuồng ngạo tuyệt luân vừa rồi, nhưng ở trong mắt người giỏi sát ngôn quan sắc như Phương Hành, liếc một cái liền nhìn ra hắn lúc này trong lòng đang không vững tâm, chỉ miễn cưỡng duy trì vẻ lãnh ngạo ở bề ngoài mà thôi:

 

- Ngươi vừa rồi nói Cửu Đầu Trùng nhất tộc đã hủy Long cung của ta?

 

- Không phải Cửu Đầu Trùng thì chẳng lẽ là ta?

 

- Phương Hành vẫn còn tức giận, cũng có chút muốn đuổi tận giết tuyệt, vừa nghe thấy vậy liền thể hiện ra sự vô cùng tức giận, trực tiếp xắn tay áo, bộ dạng tùy thời sẽ xông lên, căm giận quát:

 

- Nếu là ta làm thì hiện tại trước tiên đã rút gân rồng của ngươi rồi!

 

- Ngươi.

 

Ngao Liệt bị khí thế của trên người khiến cho hoảng sợ, co rúm lại, thấy hắn không xông tới mới yên tâm, trước tiên ổn định lại tình tự, sau đó mới vẻ mặt rất mất tự nhiên nói:

 

- Ngươi dù sao cũng không phải là đối thủ của ta, đừng vội xuất thủ, ta muốn hỏi ngươi mấy câu, ta cũng có chút ấn tượng với Cửu Đầu Trùng đó, hắn chính là một vị tiền bối có giao hảo với Long cung chúng ta, muội muội của hắn, Mị Cơ chính là thê tử của phụ vương ta, kể ra thì ta còn phải gọi hắn một tiếng cậu, ngươi không ngờ nói là hắn hại Long cungta, có chứng cớ gì không?

 

Không nói thì thôi, nói cái lại khiến Phương Hành nóng mắt:

 

- Ta rút gân con cá trạch ngươi, gọi kẻ thù giết cha là cậu, thấy tỷ phu chính quy thì đòi đánh, hôm nay ta phải đánh cho ngươi một trận đã rồi tính sau.

 

Mắng xong liền bay lên không trung, hung hăng đánh một chưởng xuống đầu rồng.

 

- Con người ngươi sao nói trở mặt liền trở mặt như vậy được?

 

Ngao Liệt vừa lo vừa giận, theo bản năng xoay người muốn trốn, không dám giao thủ với Phương Hành.

 

Ngay cả trong lòng hắn lúc nàycũng rất mê mang:

 

- Vì sao người này rõ ràng là xa là mà vừa thấy hắn tức giận ta liền sợ hãi?

 

Rõ ràng tu vi của mình cao hơn hắn mà.

 

Phương Hành cũng không định đánh hắn thật, chỉ hù dọa một chút liền ngừng tay, dù sao trong lòng hắn cũng biết rõ, Long cung Tam thái tử này trên thực tế rất lợi hại, chỉ luận về võ pháp, thần thông thì mình cao hơn hắn rất nhiều, nhưng luận về căn bản tu vi thì chỉ sợ thằng ôn này hơn mình tới vài bậc, chỉ là thằng ôn này ở sâu trong nội tâm dường như vẫn có chút sợ mình, vừa rồi rõ ràng còn hung ngoan, nhưng vừa thấy mình tức giận, hắn liền trùng xuống, mà sự trùng xuống này không phải là kiểu bị áp chế, chỉ là một loại phản ứng tâm lý.

 

Giả vờ thở hổn hển, căm giận mắng:

 

- Thật không biết cái đầu của ngươi để làm gì, lại đi gọi tử địch của Thương Lan hải Long cung là cậu. Ngươi có còn nhớ, cậu trong miệng ngươi đã một lần âm mưu cướp lấy cơ nghiệp Thương Lan hải của ngươi, cũng là muội muội của cậu trong miệng ngươi khiến thân tỷ tỷ của ngươi phải chạy tới Nam Hải để trốn tránh mấy chục năm, ngay cả nhà cũng không dám về, ngay cả thanh danh tốt đẹp cũng không cần, thậm chí còn sai người tới đuổi giết nàng ta, hừ hừ, nếu không phải có tỷ phu anh minh thần võ ta đây. Tỷ tỷ ngươi đã sớm bị ngươi xé thành từng mảnh rồi, ngay cả ngươi hiện tại cũng vẫn giống như là kẻ điên đấy.

 

- Ta từng điên à?

 

Ngao Liệt rõ ràng bị Phương Hành mắng cho có chút mê mang, hắn vẫn chưa hóa ra bổn tướng, cái đầu tồng cực lớn lắc lư mấy cái, trong mắt rõ ràng đầy vẻ nghi hoặc và cảm xúc buồn rầu:

 

- ... Trong trí nhớ của ta quả thật là trống rỗng, nhưng ta.

 

- Thì ra từ lúc ngươi bắt đầu biến thành điên thì đoạn ký ức đó đã biến mất.

 

Phương Hành tuy đã nắm được gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn đang không chịu lưu tình, oán hận mắng:

 

- Đâu chỉ là ngươi điên, lúc ấy ngươi quả thực chính là phế nhân, nếu không phải là tỷ phu ta không chê trách ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi uống thì ngươi liệu có được như ngày hôm nay không?

 

Nói xong ngừng lại một chút, nói thật, đối với đoạn kinh lịch lúc ấy, chính hắn cũng có chút chột dạ, theo bản năng không muốn nói với Ngao Liệt, liền đổi đề tài, vẫn nói tới Thương Lan hải:

 

- Hiện giờ, tên cậu bảo bối trong miệng ngươi đã bắt tỷ tỷ ngươi đi, nhổ cả Thương Lan hải Long cung của ngươi theo, mượn tinh đồ ngươi từ Thương Lan hải trộm được, bước lên tinh không cổ lộ của Long tộc tìm tiên cơ rồi, đừng nói Thương Lan hải ngươi hiện giờ cơ nghiệp không còn, ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng dữ nhiều lành ít, tên vương bát đản ngươi không đi cứu người mà còn muốn đánh nhau với ta à?

 

- Tinh không cổ lộ?

 

Ngao Liệt nghe thấy từ này, nhất thời rùng mình, ánh mắt nhìnvề phía thiên không, lộ ra vẻ thâm thúy dị thường.

 

- Ngươi cũng biết cái này à?

 

Phương Hành hơi ngẩn ra, ép hỏi Ngao Liệt, hắn biết, tinh không cổ lộ chính là bí mật lớn nhất của các đạo thống, bình thường không được người ta biết đến, mà Ngao Liệt tuy là con cháu chính quy của Long cung, nhưng dù sao lúc ấy khi hắn bị Long mẫu bức bách làm hại, tuổi còn nhỏ, về sau lại ngủ say trong Tạo Hóa Lôi Trì, có đạo lý nào lại biết được chuyện cơ mật như vậy.

 

- Tất cả những gì ngươi nói là thật hay giả?

 

Vẻ mặt Ngao Liệt vô cùng ngưng trọng, một lúc sau, mới quay đầu nhìn về phía Phương Hành, ánh mắt sâu thẳm.

 

- Ta lại muốn đánh ngươi rồi.

 

Phương Hành tức giận giơ tay lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Ngao Liệt, vẫn không nhịn được thở dài một tiếng, khó chịu nói:

 

- huynh muội Cửu Đầu Trùng đối phó Thương Lan hải các ngươi, vốn là dùng âm mưu, nhưng đến về sau, gần như là trực tiếp dùng minh mưu, trong tu hành này có ai mà không biết? Cứ Tùy tiện tìm mấy hàng xóm để hỏi là biết ngay, mà cho dù là một số chuyện bí ẩn hơn của Thương Lan hải, ngươi đi bắt mấy tên hải yêu đến, thẩm vấn một chút, chẳng lẽ còn không phân biệt được thật giả à?

 

- Ngươi chờ ta!

 

Ngao Liệt hiển nhiên đang đấu tranh trong lòng, nghe thấy vậy, quả nhiên mắt rồng quét một cái, sau đó lướt tới một phương hướng, Phương Hành nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy sau một bãi đá ngầm ngoài mấy ngàn dặm, có mấy hải yêu Kim Đan cảnh đang run rẩy, lén lút nhìn về phía biết này, thấy Ngao Liệt xông tới, theo bản năng muốn trốn, lại bị long tức trên người hắn chấn nhiếp. Phương Hành cũng không lo lắng, dù sao Ngao Liệt là rồng là thật, dưới sự uy hiếp của long tức, hải yêu dám nói dối chắc không.

 

- Ta hỏi các ngươi mấy vấn đề, thành thành thật thật trả lời ta!

 

Quả nhiên, từ xa chỉ thấy Ngao Liệt quát lạnh, mấy hải yêu đó đã trực tiếp quỳ xuống.

 

Mà Phương Hành lúc này thì tâm tình vui vẻ, vẻ buồn bã mấy ngày nay đã mất sạch, nhìn trái nhìn phải, thấy trên mặt biển có không ít thi thể của lính tôm tướng cua đang trôi nổi, đều bị trận ác chiến này của bọn họ làm ảnh hưởng, liền chọn một con béo nhất, ngồi xuống chậm lửa, vừa nướng ăn vừa nhìn Ngao Liệt tra hỏi mấy hải yêu đó xong, lại bay về nơi xa hơn.

 

Đợi cho một con cua và hai con tôm hùm chui vào bụng, xa xa hư không bị kim quang xé rách, Ngao Liệt đã quay trở về.

 

- Ngươi quả nhiên nói không sai, Cửu Đầu Trùng đó quả thật có ý đồ ấu, năm đó sau khi ta mất đi ký ức không lâu, huynh muội bọn họ liền đã lộ ra dã tâm, họa hại Thương Lan hải Long cung của ta. Ài, Chỉ hận ta lúc ấy tuổi nhỏ, không ngờ vẫn tỉnh tỉnh mê mê, thậm chí một độ còn coi họ là người tốt, thôi hiện giờ ta tu vi hữ thành, há có thể bỏ qua cho bọn họ?

 

Dứt lời, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía tinh không, thấp giọng nói:

 

- Hơn nữa tỷ tỷ là thân nhân duy nhất của ta hiện tại, bất kể là như thế nào, ta cũng phải cứu nàng ta về. Vị... đạo hữu này, vừa rồi là hiểu lầm, Ngao Liệt ta xin lỗi ngươi.

 

Khi nói chuyện, dưới thân nhìn hắn mây vàng di động, giống như là muốn đi.

 

- Ngươi muốn làm gì?

 

Phương Hành giật mình, ném cái càng tôm đi, sau đó đứng lên hô to:

 

- Tỷ tỷ ngươi chính là tức phụ của ta, ngươi muốn đi cứu nàng ta sao có thể bỏ lại ta?

 

Nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Ngao Liệt, vẻ mặt có chút kích động:

 

- Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải là có tinh đồ của tinh không cổ lộ của Long tộc không?

 

Mấy ngày này đau khổ muốn chết, chính là bởi vì không đó tinh đồ, cho dù muốn cứu người, cũng không biết đi đâu mà cứu. Nhưng hôm nay chẳng những bất ngờ gặp được Ngao Liệt từ trong Tạo Hóa Lôi Trì tỉnh lại, còn phát hiện hắn hình như có tinh đồ, chuyện này nếu là thật, vậy đối với hắn mà nói thì không khác gì song hỷ lâm môn!

 

Cũng không ngờ, đối mặt với câu hỏi của hắn, Ngao Liệt lại đột nhiên biến sắc, quát lên:

 

- Hừ, cho dù ta tin ngươi không có địch ý với Thương Lan hải ta, nhưng cổ lộ này là bí mật lớn nhất của Long tộc, sao có thể tùy tiện cho một ngoại nhân như ngươi biết? trong những chuyện ngươi nói, ta cho dù tin tất cả thì cũng không tin phụ vương ta lại gả tỷ tỷ cho một phàm phu Nhân tộc như ngươi.

 

- Ta thực sự đánh ngươi đấy, ngươi có tin không?

 

Phương Hành lập tức lại tức giận lườm Ngao Liệt.

 

- Hừ. . . Cáo từ!

 

Ngao Liệt rõ ràng có chút kiêng kị, nhưng không ngờ học khôn, không nhiều lời với Phương Hành, pháp lực ngưng tụ, muốn bay lên trời.

 

- Đợi đã.

 

Phương Hành hoảng sợ, vội vàng quát bảo ngưng lại, với tu vi của tiểu cữu tử này, nếu bay đi thì chưa chắc mình đã có thể đuổi kịp, hắn biết không thể dùng sức mạnh, vội vàng quát:

 

- Ngươi cứ như vậy trần truồng ngay cả quần áo cũng không có mà muốn bay vào tinh không à? Ngươi có biết trong tinh không nguy hiểm tới thế nào không? Biết con đường này lúc nào mới có thể đi đến điểm cuối không? Biết cần chuẩn bị tài nguyên gì mới có thể ứng đối với các tình huống xảy ra không? Ngay cả Cửu Đầu Trùng đó không biết cũng phải chuẩn bị bao nhiêu năm mới dám bước vào con đường đó, ngươi lỗ mãng ra đi như vậy, rốt cuộc là muốn đi cứu người hay là đi chịu chết?

 

Lời này thực sự khiến Ngao Liệt ngẩn ra, có chút nghi hoặc xoay người lại:

 

- Quả thật là không biết. Ngươi có biết không?

 

Phương Hành đắc ý dào dạt khoanh tay nói:

 

- Xin ta, xin ta nói cho ngươi đi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment