Chương 1240: Đánh ngươi
- Nhớ ra rồi à?
Phương Hành nhìn thấy vẻ mê mang trên mặt Ngao Liệt, trong lòng mừng như điên, cũng muốn đi lên, lúc trước mình đặc biệt danh cho hắn là "Đại cẩu tử", hơn nữa lúc trước mình cũng không biết bao nhiêu lần dùng một tiếng "Đại cẩu tử" gọi hắn đến trước người, nếu muốn nói một câu khiến hắn có ấn tượng sâu nhất, lại quen thuộc nhất thì đúng là không ngoài ba chữ "Đại cẩu tử" này, trong lòng nghĩ như vậy, vội vàng bay tới, kinh hỉ nói:
- Sao, nhớ ra chưa?
- Đại cẩu tử... Đại cẩu tử...
Ngao Liệt lầm bầm nhắc lại, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, vẻ mê mang trên mặt đột nhiên biến mất.
- Nhớ ra rồi chứ?
Phương Hành cơ hồ là rơi lệ, hận không thể dang tay ra ôm lấy hắn.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Ngao Liệt lại đột nhiên nhíu mày:
- Ngươi dám mắng ta?
Long trảo trực tiếp tóm về phía Phương Hành, nước biển cơ hồ tách làm hai nửa.
- Con mẹ nó giờ tìm ai nói lỹ lẽ bây giờ.
Phương Hành dở khóc dở cười, chân đạp Tiêu Dao bộ pháp, tránh được một kích này.
Đối kháng với một đối thủ như vậy, quả thực khiến cho Phương Hành có một loại cảm giác thúc thủ vô sách, Ngao Liệt, nay đã mạnh hơn xưa, nửa bước thành tiên, một thân tu vi hùng hồn quả thực vô cùng đáng sợ, nếu không phải mình hiện giờ sớm đã có nhãn quang và kinh nghiệm chiến đấu hơn xa hắn, lúc này sớm đã không chống đỡ được dưới tay hắn rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ, muốn chế trụ hắn cũng không phải đơn giản, tên vương bát đản này giống như phát điên cuốn lấy mình, mình thì lại không nỡ đánh hắn, biết giải quyết thế nào đây.
- Không nhìn ra tu vi của ngươi không cao nhưng lại có mấy phần bản sự...
Ngao Liệt xuất thủ mấy chiêu với Phương Hành, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc trước thân pháp cao minh, đấu pháp tinh xảo của hắn, mình rõ ràng có lực lượng hơn xa hắn, nhưng lại không bắt được hắn, điều này đã khơi dậy sự dũng mãnh trong huyết mạch Long tộc của hắn, lúc xuất thủ càng nhanh mạnh hơn, có điều hắn dường như trong lòng cũng có tính toán, chỉ muốn bắt Phương Hành để thẩm vấn chứ không phải định xé hắn thành từng mảnh, cho nên vẫn áp chế lực lượng của mình, không hóa ra bổn tướng.
- Ngươi rốt cuộc là có chịu dừng tay không, có gì thì từ từ nói?
Phương Hành vừa trốn tránh vừa kêu to.
- Có gì để nói?
Ngao Liệt xuất thủ như ma, lôi lực tuôn ra, đánh nát hư không.
- Ta là đại tỷ phu của ngươi.
Phương Hành gấp đến độ quýnh lên, chỉ có thể biểu lộ thân phận.
- Ngươi... Dám chiếm tiện nghi của ta?
Ngao Liệt ngẩn ra, xuất thủ lại càng mãnh liệt hơn, so với lúc trước còn nặng hơn mấy phần.
- Con mẹ nó. Ta đúng là tỷ phu của ngươi, ngay cả cha ngươi cũng hứa gả nàng ta cho ta.
- Tỷ tỷ của ta chính là trưởng công chúa của Thương Lan hải Long tộc, huyết mạch tôn quý nhất thế gian, sao lại chịu gả cho Nhân tộc ti tiện như ngươi?
Đối mặt với giải thích của Phương Hành, Ngao Liệt không tin chút nào, xuất thủ căn bản không có nửa điểm lưu tình.
Hai người Bọn họ đại chiến một phen, ảnh hưởng rất rộng, dù sao đều là hai Tán Tiên, vừa động thủ, cho dù hai người bọn họ một người thì không muốn nặng tay, một người thì chỉ muốn bắt giữ đối phương, cho nên đều không vận dụng chân lực, nhưng ảnh hưởng vẫn vô cùng đáng sợ, hải vực vạn dặm đều bị bọn họ đảo loạn, từ đáy biển đấu đến cửu thiên, lại từ cửu thiên đấu về mặt biển, quét ngang khắp nơi, kích động lưu vân, trong cuồng phong gào thét đầy trời, chỉ mơ hồ có thể thấy được hai đạo thân ảnh giống như lưu quang như ẩn như hiện, giống như tiên tích.
Cứ đấu như vậy, Phương Hành đã có chút không kiềm chế được.
Dù sao tu vi cùng một thân pháp lực của Ngao Liệt so với mình thì hùng hậu hơn, cho dù hiện tại ý thức chiến đấu và thủ đoạn của hắn không ra gì, không đả thương được mình, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, người pháp lực hao hết trước nhất định sẽ là mình, bất lực, chỉ đành lấy ra thủ đoạn dưới đáy hòm để khiến hắn tin mình, liền nhắm tới một chỗ trống rồi phi thân bay lên, đến trong không trung hét lớn:
- Ta là đại tỷ phu của ngươi, ngươi không tin à, được rồi, xem hai đạo thần thông này của ta đây.
Miệng hét lớn, từ trong hải vực vớt lấy chút nước biển, sau đó rải lên không trung.
Không ngờ chỉ chút nước biển trong tay, khi rải lên không trung lại dẫn phát mây đen vạn dặm, một lúc sau, trong một mảng mây đen đó không ngờ có mưa to bao trùm cả một vực!
Thuật này chính là một trong hai đạo đại thuật năm đó ở Thần Châu bắc vực, Long Quân truyền lại cho Phương Hành, Bố Vũ đại thuật. Mà cái này vẫn chưa tính là hết, sau khi mưa to hàng lâm, Phương Hành đã bấm pháp ấn, thầm tụng chú ngữ.
Rắc rắc!
Trên chín tầng trời, bên trong mây đen, không ngờ có lôi điện giống như từng ngọn núi giáng xuống, linh hoạt đáng sợ được mưa to bao bọc phủ xuống Ngao Liệt, từng đạo lôi mãng, quả thực giống như có sinh mệnh, bất kể Ngao Liệt tránh né tới đâu, chỉ cần hắn với ở dưới sự bao phủ của mưa to, lôi mãng đều có thể từ trên trời hàng lâm tìm đến trước người hắn.
Chính là đạo thuật thuật thứ hai của Long Quân ngày đó, Ngự Lôi đại thuật!
Hai đạo đại thuật này chính là bí mật bất truyền của Thương Lan hải Long tộc, nếu không phải người của Long cung tự mình truyền thụ, người ngoài tuyệt khó mà nhìn ra được manh mối, càng không thể tu hành thuần thục được, Phương Hành trong lòng cũng nghĩ, có hai đạo đại thuật này làm chứng, ngươi thế nào cũng không tin ta.
Ngao Liệt thấy hai đạo đại thuật này hiển nhiên cũng hơi kinh hãi, thân hình chạy trong hư không, thấy thật sự không tránh khỏi từng đạo lôi mãngđó, dứt khoát ngừng lại, hít sâu một hơi, trước miệng giống như xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, trong tiếng chấn động ầm ầm, mấy đạo lôi mãng đều bị hắn nuốt vào trong bụng, sau đó cho dù là mưa gió đầy trời cùng với mây đen dầy đặc trên không trung không ngờ cũng bị hắn một hơi nuốt xuống, thiên không đang đổ mưa to, mây đen dầy đặc không ngờ lập tức trở nên sáng sủa, vạn dặm như gương. . .
- Tiểu cữu tử này hiện giờ rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.
Phương Hành nhìn thấy một màn này cũng kinh hãi tới ngây người, lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.
Có điều trong lòng thì lại nghĩ, dù ngươi có thể phá được pháp của ta, chẳng lẽ vẫn không tin lời ta nói rồi.
- Hiện tại ta tin rồi, ngươi quả thật có vài phần quan hệ với Thương Lan hải chúng ta.
Ngao Liệt một ngụm nuốt mây đen đầy trời, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Phương Hành, thanh âm như sấm rền.
- Đâu chỉ là có quan hệ. Người căn bản chính là nhà vợ của ta mà.
Phương Hành thực sự rất bất đắc dĩ, oán hận nói thầm, thầm nghĩ cuối cùngcũng cởi bỏ được khúc mắc này rồi.
Nhưng ai ngờ, Ngao Liệt vừa nói vừa đột nhiên bước ra một bước, khi hắn bước ra một bước này, thân hình đã bành trướng, đầu mọc hai sừng, hai móng hóa rồng, quần áo trên người vỡ toang, sau đó từng đạo kim quang chói mắt sáng lên, khiến người ta lóa mắt, kim quang trên người chiếu xuống nước biển, lại khiến một mảng hải vực bốc hơi, sau đó tử lôi sinh ra, ở bên cạnh nó đì đùng không ngừng, bọc thân hình nó lao về phía trước!
Hắn Lúc này không ngờ hóa thành bổn tướng, không ngờ là một con ngũ trảo kim long, vắt ngang hư không, giống như truyền thuyết thái cổ.
- ... Nếu đã như thế, kiếp nạn của Thương Lan hải Long cung ta nhất định không thoát khỏi quan hệ với ngươi, mau mau chịu trói đi.
Thanh âm nặng nề vang vọng trong hư không, Ngao Liệt đã hóa bổn tướng một trảo tóm về phía Phương Hành.
Phương Hành trực tiếp sợ ngây người!
Không chỉ là bởi vì sự đáng sợ của Ngao Liệt sau khi hiện ra bổn tướng, còn bởi vì tính tình ương ngạnh của tiểu cữu tử này. Khuyên can mãi, ngay cả hai đạo đại thuật Long Quân truyền lại cũng thể hiện ra rồi, hắn không ngờ vẫn không tin mình, hơn nữa không những không tin, thậm chí còn trầm trọng thêm, trực tiếp hóa ra bổn tướng để vồ giết mình, đây căn bản chính là tư thế không chết không ngừng!
- Mẹ nó, không cho ngươi nếm thử chút lợi hại thì ngươi không biết hai lưỡng tỷ phu viết như thế nào.
Phương Hành vốn đã nóng tính, sau khi gặp lại Ngao Liệt, tâm tình kích động, đối với hắn cũng khoan dung mấy phần, nhưng hiện giờ thấy bộ dạng không buông tha cho hắn, tính nóng sao còn áp chế được?
Mắt trợn lên, vươn tay ra cởi đầu lâu khô lâu bên hông xuống, hung hăng ném về phía kim long trong hư không phía trước.
- Nói như thế nào cũng không chịu nghe à?
Một thân pháp lực đột nhiên tăng vọt, ba đạo tiên đái tung bay, tiếng hét truyền khắp nơi:
- Đánh tên em vợ ngươi!
Ầm!
Đối mặt với Ngao Liệt đã hóa ra bổn tướng, đó cơ hồ là thân chân long không thể nhìn thẳng, Phương Hành không ngờ lại đón đỡ chính diện, giơ đầu lâu khô lâu trong tay lên, không ngờ biến thành như ngọn núi, nhưng ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng như không có chút trọng lượng nào, hiển nhiên là sẽ va chạm với kim long, long trảo sắc bén đó xuyên qua hư không, xen lẫn với lôi điện màu tím đáng sợ, hung hăng chộp tới người Phương Hành, lại bị hắn né được, sau đó đầu lâu khô lâu hung hăng đập xuống.
Ầm một tiếng, lần này đập thẳng vào đầu Ngao Liệt, nhưng lại bị hắn lắc đầu né tránh, quét ngang đuôi tới.
Phương Hành chân đạp Tiêu Dao bộ pháp, tránh thoát một quét này, lại vung đầu lâu khô lâu đập xuống.
Hắn Lúc này không ngờ cũng kích phát ra một thân hung tính, xuống tay không lưu tình.
Vừa đập miệng vừa quát lớn:
- Ta đánh chết tên vương bát đản không có lương tâm ngươi, lúc trước ta đối tốt với ngươi thế nào ngươi đã quên mất rồi phải không, con mẹ nó hiện tại ngươi tỉnh lại chính sự thì không làm mà lại chạy tới trước mặt Phương đại gia ta khênh khạng, cho rằng ngủ mấy ngày trong Lôi Trì thì ta không trị được ngươi hả? Một thân da đỏ biến thành da vàng thì đã quên mất Phương đại gia ta một tay nuôi lớn ngươi rồi phải không? Còn con mẹ nó muốn thẩm vấn ta, đúng là hỗn đản?
Công kích trên tay không ngừng, mượn Tiêu Dao thân pháp võng ra bên cạnh Ngao Liệt rồi không ngừng đập, miệng càng mắng ác hơn:
- Cũng không nghĩ xem hiện tại Thương Lan hải của các ngươi đã biến thành bộ dạng gì, Long cung thì bị người ta nhổ đi, tinh đồ cũng bị người ta đoạt mất, thân tỷ tỷ của ngươi bị người ta bắt cóc tới tinh không, ta buồn tới bạc cả tóc, khó khăn tên bạch nhãn lang ngươi mới trở lại, không muốn cứu người lại cứ tóm lấy ta đòi đánh, đồ lang tâm cẩu phế, tưởng Phương đại gia ta không làm gì được ngươi à, hôm nay ta liều mạng với ngươi.
Ngao Liệt từ lúc hiện thân đến bây giờ vẫn chưa từng chật vật như vậy, không chỉ bị Phương Hành bỗng nhiên trở nên cuồng bạo đánh cho né trái né phải, còn bị mắng cho như tưới máu chó lên đầu, không ngờ theo bản năng có chút chột dạ.
Hiển nhiên Phương Hành càng đánh càng hăng, càng mắng càng sướng mồm, Ngao Liệt dã có mấy phần ý tứ lùi bước.
- Đợi đã. . . Đợi đã. . .
Nó vừa không để ý, đầu đã bị Phương Hành gõ cho một cái.
Nhưng ăn một đòn như vậy, nó không ngờ không hoàn thủ, ngược lại mượn cơ hội bay ra mấy trăm trượng, có chút chật vật vung năm kim trảo, ngăn Phương Hành đang xông tới lại, kêu lên:
- Ngươi... những gì ngươi nói vừa rồi là thật chứ?