Chương 1239: Ta tên là Phương Hành
Nam tử lặng lẽ không một tiếng động đột nhiên xuất hiện trong Thương Lan hải phế tích, triệt để khiến Phương Hành ngây ra.
Lần đầu gặp gỡ, có chút xa lạ, nhưng ở trong đáy lòng vâng dâng lên cảm giác kinh hỉ.
Bộ dạng của nam tử đó, Phương Hành có thể cam đoan là chưa thấy bao giờ. Người này dáng người đơn bạc, cao ngang ngửa với Phương Hành, sắc mặt lộ ra có chút tái nhợt, giống như bệnh nặng chưa khỏi, chỉ là hai mắt vẫn có thần, bên trong chính là một mảng tinh không, bộ dạng tuy không dễ nhìn như Phương Hành, nhưng trên nét mắt mơ hồ có chút dấu vết quen thuộc, trên người mặc một kiện áo bào trắng cũ nát, cũng không biết là từ đâu thuận tay kéo xuống, tính chất rất thấp kém, lúc này hắn đứng trong phế tích Thương Lan hải, nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ và nghi hoặc, hoài nghi thậm chí có thể nói là cảnh giác nhìn về phía Phương Hành.
Mặt mày dáng vẻ của hắn, Phương Hành chưa thấy bao giờ, nhưng khí tức trên người hắn lại lập tức gợi lên vô số hồi ức trong lòng.
Trên Nam Hải đuổi giết vạn dặm.
Bên cạnh Tạo hóa Lôi Trì lưu luyến không rời.
Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Phương Hành, hết cảnh này tới cảnh khác, vô cùng sống động, giống như xa xôi vô hạn, lại giống như mới ngày hôm qua.
Đại cẩu tử...
Thương Lan hải Long cung Tam thái tử Ngao Liệt.
Một trong những người thân cận nhất của Phương Hành trong cuộc đời này, không ngờ đúng lúc này lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Năm đó ở di tích Thái Thượng đạo thống, Ngao Liệt vì cứu Phương Hành, không tiếc hy sinh, mà Phương Hành cũng dùng hết tất cả để cứu hắn, đưa hắn vào ngủ say trong Tạo Hóa Lôi Trì, cũng không biết hắn năm nào tháng nào, mới có thể tỉnh lại, thậm chí đã chuẩn bị chờ đợi nó ngủ say vạn năm, lại không ngờ rằng, hiện giờ mới chỉ có mấy chục năm, hắn không ngờ đã thức tỉnh, hơn nữa còn về tới Long cung.
Tuy hắn lúc này chính là hình người, nhưng Phương Hành từ trên khí tức của hắn vẫn liếc một cái liền nhận ra ngay!
Vào khoảnh khắc này, tâm tình của Phương Hành quả thực khó có thể hình dung, giống như rẽ sóng nhảy xuống biển, có cuồng phong gào thét lướt qua.
Tất cả sự sa sút và mất mát đều bởi vì sự xuất hiện của nó mà bị quét sạch!
- Ngươi... Ngươi sao lại ra sớm như vậy.
Phương Hành cứng ngắc xoay người lại, khóe mắt lộ ra vẻ mừng như điên, nhưng nói chuyện mở miệng nói chuyện thì lại có chút hỗn loạn.
Rất nhiều vấn đề muốn hỏi!
Tên vương bát đản này sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Ngươi sao lại rời khỏi Tạo Hóa Lôi Trì sớm như vậy?
Ngươi thành tiên à?
Ngươi. . . Còn nhớ đại tỷ phu ngươi trên đầu ngươi năm đó không?
Đủ loại vấn đề đều hiện lên trong lòng Phương Hành, chỉ là đến bên miệng lại không thể nào nói ra được.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Mà khi Phương Hành đang kinh hỉ nhìn Ngao Liệt, Ngao Liệt rõ ràngcũng đang nhìn chằm chằm Phương Hành, vẻ mặt phức tạp mà mừng như điên của Phương Hành khiến hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút mê man, có điều rất nhanh liền bị hắn ném ra sau đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng mà cao ngạo, giơ tay lên chỉ về phía một mảng phế tích chung quanh Thương Lan hải, quát lạnh:
- Nơi này rốt cuộc đã từng phát sinh chuyện gì? Vì sao ta từ một nơi xa lạ tỉnh lại, về tới nhà không ngờ lại biến thành bộ dạng này? Rốt cuộc là ai đã hủy Thương Lan hải Long cung của ta?
Nói xong, hai mắt như điện nhìn thẳng vào Phương Hành:
- Ngươi là ai, vì sao ngồi ở đây mà khóc?
- Ặc.
Lời nói của Ngao Liệt khiến Phương Hành ngây ra, thẹn quá hóa giận mắng:
- Ngươi con mẹ nó mới khóc ý.
- Tu sĩ Nhân tộc, trả lời câu hỏi của ta!
Ngao Liệt lạnh lùng nhìn Phương Hành, trên mặt không hề có nét cười, một thân khí tức đáng sợ cũng tỏa ra.
Phương Hành đột nhiên cảm nhận được khí tức người là núi cao biển lớn này, trong lòng cũng hơi rùng mình. . .
Rất đáng sợ!
Lúc này hắn cuối cùng cũng có được mấy đáp án mà mình muốn biết, tuy Ngao Liệt chỉ ngủ say trong Tạo Hóa Lôi Trì mấy chục năm, ít hơn nhiều so với Đại Bằng Tà Vương lúc trước, nhưng rất rõ ràng lợi ích hắn có được lại không ít, một thân khí tức đáng sợ đó không ngờ khiến hắn cũng cảm thấy áp lực rất lớn, có thể thấy được sự trưởng thành kinh người trong mấy chục năm này, tuy chưa tới cảnh giới chân tiên, nhưng cũng không kém quá xa, ít nhất cũng là cảnh giới Độ Kiếp bảy tám tầng, chỉ sợ còn kém chân tiên trên ý nghĩa chân chính cũng chỉ có một bước mà thôi.
Mà một vấn đề khác là tiểu cữu tử này rõ ràng không nhớ mình!
Trong lòng mặc dù có chút mất mát, có điều đã sớm chuẩn bị tâm lý, năm đó thần hồn của hắn bị thương quá nặng, ngay cả Đại Bằng Tà Vương cũng nói, cho dù Tạo Hóa Lôi Trì chữ khỏi cho hắn, cũng hơn nửa là khiến hắn xuất hiện lỗ hổng ký ức rất lớn.
Khi hắn tỉnh lại sẽ không nhớ mình!
Trong lòng khó tránh khỏi có chút nặng nề, Phương Hành cũng từ từ thu hồi nụ cười trên mặt.
Sau khi trầm mặc một thoáng, hắn ôm một hy vọng cuối cùng, mở miệng:
- Ta tên là Phương Hành, ngươi có còn nhớ ta không?
- Phương Hành?
Ngao Liệt là ngây ra một thoáng, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Phương Hành nhất thời cảm thấy mừng như điên, liên tục gật đầu, nói:
- Đúng đúng, chính là ta, mau nghĩ lại xem có ấn tượng gì không?
- Phương Hành. . . Thần Đình Thông Thiên Tiểu Thánh Quân Phương Hành?
Ngao Liệt dần dần quay về với vẻ mê mang, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị:
- Trên đường ta chạy về nhà, liền nghe nói có người đàm luận, Thần Đình Thông Thiên Tiểu Thánh Quân Phương Hành, muốn dẫn tiên binh tấn công Thương Lan hải Long cung ta, cho nên mới vội vàng chạy về, lại chỉ thấy nơi này là một mảng phế tích. . . Thì ra là ngươi! Thì ra chính là ngươi suất binh hủy Long cungcủa ta, tất cả những điều này là do ngươi gây ra!
Không nhắc tới cái tên này thì thôi, vừa nhắc tới, hắn không ngờ lửa giận vạn trượng, khí tức mênh mông cuồn cuộn ùa ra.
- Ta muốn lấy mạng của ngươi!
Khi hét lên những lời này, Ngao Liệt đột nhiên bước lên trước, hung hăng tóm về phía Phương Hành.
Năm ngón tay hắn hóa thành trảo, lờ mờ hiện ra bộ dạng của một long trảo, bọc trong lôi điện màu tím đáng sợ, nơi đi qua nước biển xung quanh đều bốc hơi, ngay cả hư không cũng bị hắn xé ra từng mảng, càng đáng sợ hơn là năm ngón tay hướng tới trước, ngay cả hư không cũng sụp xuống từng mảng, trong phạm vi trăm trượng xung quanh Phương Hành cũng bị một trảo này của hắn bao phủ, quả thực chính là không thể trốn tránh, giống như một trảo đó của hắn còn chưa tới, đã trực tiếp trói buộc hư không xung quanh Phương Hành.
- Lực lượng đã mạnh như vậy rồi.
Phương Hành lúc này cũng kinh hãi, không hổ là chân long đã nửa bước thành tiên, lực lượng của một trảo này mạnh hơn mình không biết bao nhiêu!
Dưới một trảo mạnh mẽ này của hắn, mình căn bản không thể chống đỡ!
Cho dù thực lực thực tế của bản thân dã vượt qua Độ Kiếp tầng ba, nhưng vẫn không có tư cách chống lại nó!
Cũng may Phương Hành thân kinh bách chiến, một thân võ pháp rất nghịch thiên, khi một trảo này của Ngao Liệt chộp tới, Tiêu Dao thân pháp cũng đột nhiên được thi triển, thân hình như tiên, tung bay phiêu đãng, bay vút ra khỏi một mảng hư không đã bị tỏa định, sau đó ở trong hư không bay lên, thân hình như khói xuất hiện phía sau Ngao Liệt, vội la lên:
- Đừng vội động thủ, trước tiên nói mấy câu đã
- Đợi bắt được ngươi rồi sẽ thẩm vấn ngươi!
Ngao Liệt rõ ràng là rất tức giận, một trảo tóm trượt, năm ngón tay xiết lại, rầm một tiếng, một mảng hư không không ngờ bị hắn thuận tay bóp nát, Phương Hành thấy mà lạnh toát cả người, thầm nghĩ nửa bước chân tiên này thật sự quá đáng sợ, nếu không phải mình phản ứng nhanh, thoát khỏi một mảng hư không đó, lúc này chẳng phải là trực tiếp bị nó bóp nát à?
Đột nhiên, xung quanh hư không chấn động, rõ ràng là Ngao Liệt quay người vỗ tới.
Giống như thần long vẫy đuôi, lực lượng của một vỗ này trực tiếp chấn động một mảng hư không nghìn trượng, hình thành một mảng không gian vặn vẹo.
Ngao Liệt lúc này chỉ thuận tay thi triển đã có quái lực như vậy.
Phương Hành quả thực khó có thể tưởng tượng, thằng ôn này nếu hiện ra chân thân, vậy sẽ là lực lượng cường đại cỡ nào.
Có điều trước mắt, tất nhiên không phải lúc nghĩ tới những chuyện này, hắn không hoài nghi Ngao Liệt lúc này liệu có hạ sát thủ với mình hay không, Tiêu Dao thân pháp thúc đẩy tới cực hạn, thân hình phiêu miểu như khói, lại từ trong khe hở của một kích này chạy ra, cảm thấy may mắn không thôi, cũng may là Đại cẩu tử này ngủ say mấy chục năm, tuy một thân tu vi tăng tiến, nhưng rõ ràng võ pháp và ý thức chiến đấu vẫn còn ở cảnh giới Kim Đan mấy chục năm trước, cơ hồ không tiến bộ chút nào, chỉ có một thân man lực!
Mà mình hiện giờ bất kể là đấu pháp hay nhãn quang kinh nghiệm đều hơn xa cảnh giới của bản thân, hai bên vừa va chạm, cũng khiến hắn có mấy phần sức tự bảo vệ mình, tuy chưa chắc có thể khống chế được Ngao Liệt, nhưng hiển nhiên cũng không dễ dàng bị hắn khống chế.
Hai người trong nháy mắt đã đọ mấy chiêu, chính xác mà nói thì là một người đánh còn một người trốn, tuy không thi triển toàn lực, nhưng cũng hình thành lực lượng hủy diệt cực kỳ khủng bố, khiến cho một mảng phế tích này lại càng không thành bộ dạng, một mảng hải vực lớn như vậy mà giống như đáy biển vỡ ra, phun ra núi lửa vạn trượng, sóng thần nổi lên bốn phía, vô số Hải tộc sinh linh táng diệt.
- Dừng dừng dừng, có hiểu lầm.
Phương Hành nào có tâm tư đánh nhau với Ngao Liệt, vừa trốn vừa vội vàng kêu to.
- Sự thật đều ở đây, ngươi dám nói kiếp nạn của Thương Lan hải ta không liên quan tới ngươi à?
Nhưng Ngao Liệt lúc này giống như đã rất tức giận, liên tục xuất thủ, giống như không bắt được Phương Hành thì tuyệt đối sẽ không cam tâm.
Hắn liên tục xuất thủ mấy lần, đều bị nhãn quang hơn người và kinh nghiệm đấu pháp phong phú của Phương Hành né được, nhưng tu vi cảnh giới lúc này của Ngao Liệt vốn đã cao hơn Phương Hành, hơn nữa Phương Hành luôn chỉ né tránh bị động chứ không xuất thủ, cuối cùng vẫn thất thủ bị long trảo của hắn quét qua trước ngực, một thân pháp bào trực tiếp bị bị, ngay cả trên ngực cũng bị để lại vết máu mờ mờ, nếu sâu hơn một chút, toàn bộ bụng của hắn đã bị xé toang, thực sự khiến Phương Hành người bị dội một gáo nước lạnh, lửa giận cũng bốc lên.
- Đại cẩu tử, thực sự tưởng tỷ phu ta không dám đánh ngươi à?
Phương Hành tức giận mắng thành tiếng, bày ra tư thế chuẩn bị nghiêm tục đánh với hắn mấy chiêu.
Nhưng một tiếng mắng của hắn lại khiến Ngao Liệt ngây ra một thoáng, trên mặt lộ ra vẻ mê mang.
- Đại cẩu tử... sao nghe quen thuộc thế?
Hắn thì thào tự nói, dường như mơ hồ nhớ tới gì đó.