Chương 1238: Ngươi là ai?
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, chúng ta đã tìm người hỏi qua rồi, Thương Lan hải ba ngày trước đã cấm biển, Yêu loại tu vi từ Nguyên Anh trở lên được gọi vào trong Long cung, chỉ để lại những không đủ tu vi không đủ này trấn thủ, không cho phép bất kỳ ai đi vào. Bọn họ vài hai ngàytrước nghe thấy trong phiến hải vực này có tiếng như núi lở biển nứt truyền ra, linh khí cơ hồ dao động tận chín tầng trời, chỉ là bị đại trận bày ra từ trước che phủ, cho nên mới không kinh động tới thế nhân, theo lão phu phỏng đoán thì lúc đó Thương Lan hải Long cung không biết đã bị truyền tống đi đâu, những lính tôm tướng cua này chỉ là bị vứt bỏ mà thôi, xem ra bọn họ đã sớm có dự mưu!
Giới Chủ áo bào tro của Tiểu Tiên Giới sai người thẩm vấn những lính tôm tướng cua, sau đó thấp giọng bẩm cáo với Phương Hành.
Việc này Phương Hành đã đoán được rồi, hiện giờ nghe thấy, cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên ngọc trụ, mãi lâu sau vẫn không nói gì, vẻ mặt cực kỳ mất mát, Giới Chủ Tiểu Tiên Giới thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho những người khác, tất cả đi ra xa, không quấy rầy tới hắn.
Phương Hành lúc này lại chán nản đến cực điểm, ngồi thần thờ trong hải vực rất lâu mới thất hồn lạc phách đứng lên, đi quanh một mảng hải vựcnày, lại chỉ có thể nhìn thấy một số vết tích còn sót lại của truyền tống đại trận, người lúc ấy bày ra truyền tống đại trận này chính là trực tiếp biến Thương Lan hải Long cung thành một kiện pháp bảo rồi toàn bộ truyền tống đi, mà Phương Hành dùng thần thức để tra xét, không ngờ hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ manh mối gì, dường như cả tòa Long cung đều đã trốn vào thế giới kia rồi!
- Long tộc cổ lộ.
Phương Hành kỳ thật đã biết rằng Cửu Đầu Trùng tất nhiên đã bước vào Long tộc cổ lộ, chỉ là hắn không ngờ, thằng ôn này lại khí phách như vậy, căn bản không phải chỉ có một mình hắn cô độc như trong tưởng tượng, hoặc là trói Long nữ dẫn lên cổ lộ, mà là nhổ cả tòa Thương Lan hải Long cung theo, cũng dẫn theo tất cả cường giả của Thương Lan hải, phần khí phách này, phần quyết đoán này quả thực khiến người ta kinh sợ.
Dù sao ngay cả Thần Chủ cũng từng nói, Long tộc cổ lộ hung hiểm như vậy, khả năng thành công thậm chí không tới một thành!
Cửu Đầu Trùng này chẳng lẽ muốn cả tòa Thương Lan hải phải chôn cùng hắn sao?
Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ, trong tay Phương Hành ngay cả tinh đồ của Long tộc cổ lộ cũng không có, muốn cứu người cũng không thể.
Chẳng lẽ mình thực sự là một kẻ thất bại sao?
Sau khi đi một vòng, Phương Hành quay lại phế tích, ngồi xuống ngọc trụ, vẻ mặt tịch liêu.
Các bằng hữu đã đi rồi, các sư trưởng đã vẫn lạc, các hồng nhan tri kỷ thì bước lên vân đài, mệnh đồ chưa rõ.
Mà hiện giờ, vốn muốn đi cứu lão bà, nhưng lại không biết đi đâu mà cứu, nên cứu thế nào!
Hắn luôn lạc quan, hưng trí bừng bừng, lúc này cũng khó tránh khỏi cảm nhận được một loại cô tịch khôn kể!
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, chúng ta đã truyền lời của ngươi tới Thần Đình, Thần Chủ lão nhân gia giáng xuống thần chỉ, trả lời nàng ta cũng không biết Long tộc cổ lộ rốt cuộc là ở đâu, cũng không thể đưa ngươi vào cổ lộ đó. Hơn nữa... Lão nhân gia còn nói, ngươi tốt nhất hãy từ bỏ ý định này di, thông tiên cổ lộ cho dù là chân tiên xông vào cũng có hung hiểm rất lớn, với tu vi của ngươi hiện giờ,bước vào tiên lộ đó sẽ là hữu tử vô sinh, càng mấu chốt là, ngươi chính là thân thể phàm nhân, cho dù tìm được tiên lộ thì cũng không có tư cách bước vào.
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, chúng ta đã lục soát mười vạn dặm hải vực chung quanh rồi, không phát hiện manh mối có giá trị nào.
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, Thần Đình đã bắt đầu đẩy mạnh binh lực, chia làm ba đường tấn công Tịnh Thổ, có Thần Vương truyền tin, lệnh cho chúng ta xuất binh.
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, Thần Chủ có thần chỉ, lệnh cho ngươi tới Thần Tiêu cung yết kiến.
Phương Hành lẳng lặng ngồi trên ngọc trụ ba ngày, có thế nào cũng không đi, bất luận là tình hình chiến sự có liên quan tới Thiên Nguyên hay là sự bức bách của Thần Vương, thần chỉ của Thần Chủ, hắn đều không để ý tới, chỉ ngồi yên một chỗ, giống như là hóa đá, mà đại quân của Tiểu Tiên Giới cũng chỉ có thể ở lại cùng hắn, mỗi ngày truyền những tin tức bất đồng tới cho hắn, chỉ là không nhận được chút hồi âm nào mà thôi!
- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, chúng ta... Không thể tiếp tục ở đây được nữa, phải tạm thời lui binh.
Đến ngày thứ ba, ngay cả Tiểu Tiên Giới cũng không kiềm chế được, một câu hỏi qua Phương Hành một câu, thấy hắn không trả lời, liền tự chủ trương, đại bộ phận nhân mã đều rút khỏi hải vực này, trở về Quy Thiên đảo, trong tám vị Giới Chủ có bốn người ở đây cùng Phương Hành, không dám tùy tiện quấy rầy hắn, nhưng lại rất lo lắng cho trạng thái hiện tại của hắn.
- Trạng thái của người này không ổn, đạo tâm hình như có dấu hiệu sụp đổ.
- Buồn thay! Tiểu Tiên Giới ta đặt hết tiền cược lên người hắn, không ngờ lại không ra gì như vậy.
Bốn vị Giới Chủ ở lại lén thảo loạn, căn bản không rõ tâm cảnh hiện tại của Phương Hành.
- Theo lý thuyết thì hắn đã có bản lĩnh này, đạo tâm sao có thể tán loạn? Huống chi hắn, cũng không phải chịu đả kích gì, nhiều nhất chỉ là không tìm được người mà thôi, có cần phải ảnh hưởng tới đạo tâm của hắn như vậy không?
- Ài, hắn còn nhỏ đã thành danh, tiến cảnh tu hành khủng bố như vậy, nhưng tương ứng trên đạo tâm cũng có chút không đủ, theo lão phu thấy kẻ này hiện giờ đã là Tán Tiên chi thân, nhưng vẫn mang phàm tâm, không đủ cứng rắn và kiên nghị, tuy không biết hắn hắn lại đột nhiên chịu đả kích nghiêm trọng như vậy, nhưng lão phu không phải lo đạo tâm của hắn sụp đổ, mà là lo hắn sẽ trực tiếp tọa hóa.
Bốn vị Giới Chủ đều lập tức cảm thấy có chút sầu mi khổ kiểm, cảm khái mệnh đồ quá kém.
- Diễn xuất này giống như có chút hơi quá rồi.
Mà lúc này trên chín tầng trời, trong mây trôi, có ba người đang từ xa nhìn về phía Thương Lan hải, một người trong đó áo bào trắng tóc trắng, giống như đích tiên, trên tay cầm một quyển trục phong cách cổ xưa, ánh mắt có chút không đành lòng nhìn về phía Thương Lan hải, thấp giọng thở dài:
- Tiểu tử đó tuy xảo trá, làm không ít chuyện xấu, nhưng lại chí tình chí nghĩa, Thiên Nguyên vứt bỏ hắn cũng được, mệnh đồ của chư hữu khó dò cũng được, thoạt nhìn tuy đều là một số việc nhỏ mà hắn có thể thừa nhận được, nhưng cộng hết lại giáng xuống người hắn thì chỉ sợ cũng không thua gì đả kích của lôi kiếp, hơn nữa Long nữ bị cướp đi, hai người chúng ta lại trốn đi không gặp, dường như... hơi quá tàn nhẫn!
- Không sai!
Một vị lão giả mặc áo đỏ bên cạnh người tóc trắng thấp giọng thở dài:
- Bổn tọa thực sự cũng có chút lo lắng, hắn sẽ tuyệt vọng quá mức, một hơi tọa hóa ở đó, hay là hai người chúng ta hiện thân, tốt xấu gì cũng có thể răn dặn hắn vài câu để trấn an.
- Chuyện của hắn các ngươi không cần để ý tới, ta bảo các ngươi tránh đi là có đạo lý của ta!
Mà bên cạnh hai người này, lại là một vị nữ tử váy trắng, mi tâm có ấn ký hoa sen, nàng ta thoạt nhìn so với hai người bên cạnh thì trẻ hơn không ít, nhưng khí tức lại không hề thua kém, từ xa nhìn về phía Phương Hành trong Thương Lan hải rồi thở dài, chỉ vào quyển trục trong tay người tóc trắng, nói:
- Hiện giờ trên người hai người các ngươi cũng có trách nhiệm cực lớn, đạo Phong Thần bảng này chính là ta từ trên Trấn Tiên bi dùng đại pháp lực sao chép lại, hôm nay giao cho ngươi nắm giữ. Ha ha, người có công được vào bảng sẽ có cơ hội thành tiên, người không có công thì tuyệt diệt, trọn đời không thể luân hồi, nhớ lấy, nhớ lấy, vạn lần không để việc của Phương Hành tái diễn.
Người tóc trắng nghe thấy vậy, nhẹ nhàng mở quyển trục trong tay ra, bên trên không ngờ đã xuất hiện rất nhiều cái tên, tên của đám người Bạch Cốt Thánh Quân, hồng hoang Lão Long Vương không ngờ cũng ở trong đó, hắn lẳng lặng nhìn bảng một lúc, mặt phức tạp, thấp giọng thở dài:
- Các tu sĩ lánh đời cũng thật đáng buồn, ai có thể ngờ được, người vì đại nghĩa Thiên Nguyên chống đỡ tam đại Thần Vương, không tiếc phá quan mà ra, theo hai người chúng ta đánh một trận, cuối cùng vẫn lạc ở Tịnh Thổ, lại nhờ bảng này mà có được tiên cơ mình hằng mơ ước, mà những kẻ thà khô thủ tử quan ngàn vạn năm, để mặc cho Thiên Nguyên bị Thần tộc xâm chiếm, cũng không thèm để ý, chỉ muốn cầu một đường tiên cơ lại cuối cùng thành công dã tràng?
Nói xong, ánh mắt hắn có chút nghi hoặc, nhìn về phía nữ tử váy trắng:
- Chỉ là bảng này vì sao lại giao cho ta?
Nữ tử có ấn ký hoa sen ánh mắt sâu xa, thấp giọng nói:
- Bởi vì ngươi vốn đã mất hết hy vọng, nhưng lại dâng lên một tia chiến ý vì Thiên Nguyên, người như ngươi, vô gia vô phái, vô thân vô cố, thích hợp cầm bảng nhất!
Người Tóc trắng nghe thấy vậy, im lặng một lúc rồi khom người thi lễ, thở dài nói:
- Bảng này ta nhận.
Nữ tử váy trắng cũng thi lễ với hắn, thấp giọng nói"
- Trách nhiệm này, làm phiền tiên sinh!
Sau đó lại nhìn về phía lão giả mặc áo đỏ, nói khẽ:
- Đại loạn nổi lên, sắp tới lúc khai chiến, đây là một hồi kiếp số của Thiên Nguyên, nhưng cũng chưa chắc đã không phải là một cơ duyên, ta cần một người chưởng ngự Phụng Thiên Minh, dẫn Thiên Nguyên tu sĩ nghịch thiên mà chiến, xua đuổi Thần tộc, từ trong đồng lô thiết hỏa luyện ra một nhánh tiên binh, đợi cho lúc đại kiếp nạn hàng lâm, của có vài phần sức đối kháng, không biết các hạ.
Lão giả áo đỏ nghe vậy, cười khà khà, cắt ngang lời nàng ta:
- Cầu còn không được.
- Được, ta vốn không nên nhúng tay vào việc này, nhưng đã có người nhúng tay trước, ta cũng chỉ có thể hành động thôi!
Nữ tử váy trắng mắt đầy thâm thúy, thấp giọng nói:
- Hai người các ngươi một sáng một tối, khí vận Thiên Nguyên đều nằm trong tay các ngươi.
Người tóc trắng và lão giả áo đỏ đồng thời đáp ứng, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Thương Lan hải, vẻ mặt do dự.
- Hắn thì sao?
Nữ tử váy trắng cười khẽ, nói:
- Hắn tự có mệnh thuật của hắn, người khác nợ hắn, ta sẽ trả cho hắn.
Lúc ba người này đang nói chuyện, Phương Hành lại hoàn toàn không biết gì cả, cả người lâm vào trong cảm giác cô độc, ngay cả bốn vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới rời đi hắn cũng không biết, trong phế tích Thương Lan hải to lớn như vậy, chỉ có hắn cô đơn một mình, trong lòng mờ mịt, không biết đi đâu, không biết làm gì. Thậm chí trong lòng còn dâng lên một suy nghĩ, nếu không được, cứ vậy mà ngồi, hóa thân thành một hòn đá cũng tốt.
Nhưng cũng khi hắn cứ vậy cô đơn ngồi ba bốn ngày, chìm vào trong cô tịch, thậm chí không muốn tỉnh lại thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một thanh âm vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ:
- Thương Lan hải sao lại biến thành thế này?
Phương Hành giật mình, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một nam tử tuổi trẻ mặt đầy nghi hoặc đang bình tĩnh nhìn mình.
- Ngươi là ai?