Chương 1365: Một mạng đổi một mạng
- Ặc.
Một đám tu sĩ đã cảm động đến rơi nước mắt, cũng khách sáo một phen, lại đồng thời bị thái độ của Phương Hành khiến cho ngây đơ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nhìn nhau, có chút không biết phải nói gì, nhưng lại không thể khóc nổi, đành phải ngượng ngùng ngừng bước, ngay cả đám đệ tử lợn béo đang nhét bảo bối vào túi cũng ai nấy ngượng ngùng buông bảo bối trong tay xuống, mặt đầy vẻ đáng thương nhìn về phía Phương Hành, trong mắt ngập nước, nhưng Phương Hành lại chẳng buồn để ý, trực tiếp chạy tới chính giữa đại sảnh, chống nạnh nói:
- Không cho phép động vào, của ta, tất cả đều là của ta!
- Thằng ôn này bá đạo tham lam thật.
Không biết bao nhiêu người đang mắng thầm ở trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.
Đúng là truyền thừa địa quả thật do Phương Hành mở ra, mà lần đầu tiên tiến vào, cũng là hắn cứu các tu sĩ, ngay cả vừa rồi nếu không phải hắn chặt đứt trường sinh, thi triển một đao kinh thiên, những người này chắc đều chết dưới tay Cửu Đầu Trùng rồi, hiện giờ đối mặt với Tiên Vương truyền thừa to lớn như vậy, tuy quả thật khiến cho người ta thèm khát, nhưng bọn họ đích xác cũng ngượng ngùng tranh với Phương Hành.
- Sư phó keo kiệt quá.
Thái Hư Bảo Bảo bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm.
- Không cần phải tham lam vậy chứ?
Ngao Liệt cũng ánh mắt cổ quái, nhìn bóng dáng của Phương Hành, thầm nghĩ hắn lúc ở trong tinh không không phải là như thế.
Long nữ lại không chịu được, nhéo Phương Hành một cái:
- Ngươi có thể thể rộng rãi chút không?
- Rộng rãi thế nào?
Phương Hành quay đầu lại liếc nàng ta một cái:
- Tương lai ta phải nuôi mười bà vợ và không biết bao nhiêu đồ đệ đó.
- Ngươi...
Nghe hắn lại thuận miệng nhắc tới chuyện mười vợ, Long nữ trực tiếp tức tới không biết phải nói cái gì cho phải.
- Hừ hừ.
Phương Hành không để ý nàng ta, quay đầu chống nạnh, ánh mắt đảo qua tất cả người đang ngơ ngác nhìn hắn, bộ dạng vừa mãnh liệt vừa kiêu căng:
- Những bảo bối này tất cả đều là của ta, các ngươi có ý kiến gì không? Có ý kiến thì cứ nói đi, dù sao ta cũng sẽ không đồng ý!
- Ngươi...
- Không đồng ý thì ngươi còn hỏi ý kiến làm gì?
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cảm thấy vô cùng nghẹn lời, trong lòng lại dở khóc dở cười.
- Mạng là do ngươi cứu, mấy thứ này chúng ta tất nhiên không tiện nhúng tay vào!
Lộc Tẩu cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
Văn tiên sinh cũng thở dài một tiếng, nói:
- Những lời này của đạo hữu lại khách khí rồi, Văn mỗ không có lòng muốn tranh đoạt!
Thái Hư Bảo Bảo liếc xéo, không lên tiếng.
Đám luận đạo giả cũng hoàn toàn không có ý kiến, căn bản không có chủ ý muốn tranh tiên tàng này.
- Ừm, những bảo bối này tất nhiên đều là của sư phó, ai dám cướp chứ?
Đám đệ tử lợn béo châu đầu ghé tai thương lượng một hồi, xong ai nấy vẻ mặt nghiêm túc, một con đứng ra nói.
Một con khác thì nhỏ giọng bồi thêm một câu:
- Chúng ta đương nhiên cũng là của sư phó, còn là sủng vật được sủng ái nhất.
Đứa vẻ mặt nghiêm túc:
- Cho nên chúng ta lấy cũng chẳng khác nào là sư phó lấy.
Con thứ tư còn chưa lên tiếng, thắt lưng lại bị lỏng, một kiện bảo bối rớt ra, nó vội vàng cúi đầu nhặt, lại ra sức nhét vào đũng quần, thấy các tu sĩ đều nhìn nó, liền vẻ mặt nghiêm túc quát:
- Các ngươi nhìn cái gì? Ta chỉ là cầm hộ sư phó thôi.
Tất cả mọi người hết chỗ nói rồi!
...
Phương Hành cũng bị đám đệ tử của mình khiến cho xấu hổ.
Thầm nghĩ mình có phải nên bắt chúng tu luyện, cũng phải giáo dục tư tưởng một chút không?
Có điều trước mắt không phải là lúc nói những lời này, thấy tất cả mọi người đều đồng ý quyền sở hữu của tiên tang này là thuộc về mình, lúc này mới hài lòng gật đầu, hắng giọng cười nói:
- Nếu mọi người đều không có ý kiến thì ta cũng đành nhận lấy vậy.
- Nói cứ như là chúng ta có ý kiến thì có tác dụng vậy.
Không biết bao nhiêu người trong lòng đều đang oán thầm, ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn Phương Hành.
- Khụ khụ, đừng nhìn ta như vậy.
Phương Hành lại dường như có chút ngượng ngùng, phất phất tay, nói:
- Hiện tại các ngươi có thể lấy được rồi đó, lấy gì cũng được.
- Hả?
Tất cả mọi người đều ngây ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Một đám đệ tử lợn béo thì bị dọa cho móc hết cả đồ trong đũng quần ra, cho rằng Phương Hành là đang nói mát.
Phương Hành có chút kinh ngạc nhìn bọn họ:
- Hả? Vừa rồi còn tranh cướp nhau cơ mà, sao giờ lại thành thật thế?
- Ngươi thực sự cho chúng ta lấy à?
Văn tiên sinh sắc mặt cổ quái, rụt rè hỏi một câu.
Phương Hành nói:
- Đương nhiên, ta cũng không phải người keo kiệt, lai chưa từng nói những lời vô nghĩa!
Long nữ nhìn hắn:
- Vậy ngươi vừa rồi còn nói lời vô nghĩa đó để làm gì?
Phương Hành lúc này mới hiểu ra, nghĩa chính ngôn từ nhìn về phía Long nữ, thanh âm lại rất cao, giống như là đang nói cho cho mọi người nghe:
- Đạo lý này ngươi không hiểu đâu? Là đồ của ta thì ta đương nhiên có thể cho các ngươi, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không đủ thì cứ tìm ta xin, nhưng lúc trước không phải là đồ của ta, ta không thể trước tiên biến nó thành đồ của ta đã à?
- Được rồi, ngươi vui là được rồi.
Nghe thấy một phen "Đạo lý" này, tất cả mọi người đều nghẹn lời, chỉ có thể lặng lẽ nói thầm một câu.
- Rầm.
Mọi người bắt đầu hành động, cướp đoạt thứ mình cần, mà Phương Hành thì lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống, nhìn bọn họ xông vào trong đống bảo tàng, bộ dạng hưng phấn, cũng là Lộc Tẩu, Ngao Liệt và Long nữ không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, trong ánh mắt nhìn về phía hắn có chút lo lắng, nhưng lại không tiện mở miệng!
- Lão Lộ, ngươi giúp ta kiểm kê một chút, lần này phát tài thế nào.
Phương Hành cười hì hì nói, Lộc Tẩu sau khi hơi ngẩn ra, liền thở dài rồi đi.
- Ngươi cũng đi đi!
Long nữ nhìn Ngao Liệt ở bên cạnh nàng ta, cũng không nhúc nhích, mắt chỉ nhìn Phương Hành.
- Ta không cần những thứ đó!
Ngao Liệt thản nhiên như không ngẩng đầu lên, bộ dạng thờ ơ.
- Vậy cũng vẫn phải đi.
Thanh âm của Long nữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, quát.
- Ta...
Ngao Liệt há miệng ra lại không nói gì, lại nhìn Phương Hành một cái, không nhịn được giậm chân, lúc này mới quay đầu bro đi.
Cho tới khi bên cạnh đã không còn ai, Long nữ mới cúi đầu nhìn Phương Hành, không nói gì, chỉ là hốc mắt hơi đỏ, nhưng nàng ta khống chế được cảm xúc của mình rồi lúc này mới nhẹ nhàng xuống, dáng người nàng ta vốn là cao gầy, lúc này xuống, mới có thể ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Phương Hành, tay vươn tới, nắm lấy tay Phương Hành, sau đó lẳng lặng quan sát mỗi một nếp nhăn, mỗi một sợi tóc trắng trên mặt hắn, qua một lúc mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm run rẩy:
- Ngươi...còn bao lâu nữa?
Phương Hành biết nàng ta đang hỏi gì, cúi đầu nhìn vào mắt nàng ta, một lúc sau mới cười:
- Ta cũng không biết, không khống chế được!
- Tại sao lại vậy?
Thanh âm của Long nữ có chút lo lắng, dùng hết khí lực để kiềm chế, nhưng tốc độ nói lại hơi nhanh:
- Cho dù là pháp môn Cổ Thánh truyền thừa, cũng không khiến ngươi già đi nhanh như vậy được, ngay cả Cửu Đầu Trùng đó cũng vẫn còn sống.
- Ta và Cửu Đầu Trùng không giống nhau.
Phương Hành lại cười khổ một tiếng, nói:
- Pháp môn Cổ Thánh của ta kỳ thật so với hắn còn mạnh hơn, đó là pháp môn chính thống của Phù Diêu cung, ngươi chắc hẳn cũng biết, Đại tư đồ các đời của Phù Diêu cung, mỗi một người đều thực lực thông thiên, nhưng không có một ai có thể sống được ngàn năm, hơn nữa Cửu Đầu Trùng có thể sống lâu như vậy, tất nhiên là trong năm tháng rất ít giao thủ với người ta, mới miễn cưỡng chống đỡ được!
- Nhưng cho dù là Đại tư đồ của Phù Diêu cung ít nhất cũng có ngàn năm thọ nguyên!
Trong thanh âm của Long nữ giống như mang theo vẻ thổn thức, có chút đau lòng vi hắn.
- Cho nên mới nói là không khống chế được mà.
Phương Hành cũng bật cười, vẻ mặt thoải mái, như là đang nói chuyện của người khác:
- Ta rất thích đi đường tắt, sau khi ta lấy được truyền thừa Cổ Thánh của Phù Diêu cung, kỳ thật đã rất nhiều lần dùng loại truyền thừa này để chém giết với người ta, nhưng ta không trực tiếp chặt đứt sự trường sinh của mình, mà là mượn dùng pháp môn Ma tổ truyền xuống, tích lũy oan nghiệt của người khác, sau đó thôi động pháp môn Cổ Thánh, vốn ta cho rằng pháp môn này không có vấn đề gì, Ma tổ lúc ấy cũng cảm thấy không có vấn đề, nhưng hiện tại nghĩ lại, chúng ta đều coi thường Cổ Thánh rồi!
Nói đến đây, hắn mới nhẹ nhàng than một tiếng, nói:
- Loại biện pháp dùng chiến để dưỡng chiến này kỳ thật là một loại cử chỉ khi thiên, thoạt nhìn ta vẫn luôn chạy ở bên rìa chặt đứt trường sinh, chưa từng đả thương tới căn bản của ta, nhưng trên thực tế, bệnh căn đã sớm gieo xuống, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, lần này kỳ thật cũng tốt, một lần dẫn phát hết, cũng không tính là trảm trường sinh một cách vô ích.
Nghe hắn nói thì thoải mái, nhưng Long nữ trong lòng lại quặn đau, vội vàng cúi đầu, nước mắt lại đã chảy ra.
Nàng ta trong lòng sao không hiểu?
Nửa tiên mệnh đó của Phương Hành chắc chính là phương pháp duy nhất để chữa khỏi loại bệnh căn này, hắn lúc ấy vốn có thể giết Cửu Đầu Trùng đã sắp chết, sau đó thì lấy nửa tiên mệnh đó của hắn, chữa khỏi bệnh kín trong cơ thể mình, nhưng hắn lại đưa tiên mệnh đó cho Cửu Đầu Trùng, nếu không phải hắn lúc này đã phát hiện ra gì đó, chắc cũng không nói cho mình nghe.
Người khác còn tưởng rằng hắn là lấy nửa tiên mệnh không cần thiết ra để đổi lấy mạng của mình, trên thực tế hắn là đang dùng mạng của chính hắn để đổi lấy mạng của mình.
- Tiên mệnh đó nếu có thể trị khỏi cho Cửu Đầu Trùng, vậy nhất định cũng có thể trị khỏi cho ngươi!
Không biết qua bao lâu, Long nữ mới đột nhiên mới đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt lấp lánh, thanh âm lại trầm xuống, nói như chém đinh chặt sắt:
- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đi khắp cửu thiên thập địa, vạn dặm tinh không, nhất định sẽ tìm được tiên mệnh, chữa khỏi cho ngươi!
- Ha ha, đó là đương nhiên rồi.
Phương Hành ngây ra một chút, sau đó cười ha ha:
- Ngươi là tức phụ của ta, giúp ta là thiên kinh địa nghĩa, không giúp ta ta sẽ bỏ ngươi!
- Ngươi dám!
Long nữ vừa nghe thấy vậy, không ngờ mày liễu dựng đứng, mặt như hàn sương, nhưng chưa nói tiếp Phương Hành đã cúi xuống hôn lên trán nàng ta, sau đó thuận tay ôm nàng ta vào lòng, nàng ta lập tức không muốn nói gì nữa, chỉ nhè nhàng tựa vào lòng hắn mà nước mắt lã chã tuôn rơi, làm ướt cả vạt áo trước ngực Phương Hành.
- Tiên mệnh này ngay cả bên cạnh Thái Hư Tiên Vương cũng chỉ có một cái, chứng tỏ cực kỳ quý giá, e là không dễ cướp được đâu.
Mà ánh mắt của Phương Hành lại có chút mất mát, nhìn khắp một mảng truyền thừa địa này.