Chương 1364: Một đàn lợn béo
- Tương lai thấy bọn Kim Lục Tử, lại có thể bốc phét một hồi, ta đã từng mặt kề mặt với tiên.
Các tu sĩ vừa vào Tiên Vương truyền thừa địa lúc này đều kinh hồn bất định, vừa rồi suýt nữa thì bị tiên tướng đó đuổi kịp, thật sự là hung hiểm vạn phần, nhưng càng khiến cho người ta cảm thấy nghẹn lời là hành động của Phương Hành, hắn rõ ràng xông vào cửa này đầu tiên, nhưng đến cuối cùng không ngờ không vội đóng cửa lại, hơn nữa sau khi người cuối cùng đi vào liền ghé tới cạnh cửa, mục đích không phải gì khác, không ngờ là để nhìn một cái xem tiên đó rốt cuộc có bộ dạng gì, một lý do máu chó lại lại mạo hiểm như vậy, hơn nữa sau khi nhìn rồi còn bộ dạng đắc ý dào dạt, thật sự khiến cho những người ở bên trong đều muốn bóp chết hắn.
- Ngươi vừa rồi là làm như thế nào, khối sắt cổ đó.
Mà đám người Lộc Tẩu thì vội vàng tiến đến bên cạnh Phương Hành, hỏi.
Hành động vừa rồi của Phương Hành thực sự quá mức ghê người.
Đây chính là Tiên Vương truyền thừa địa, hơn nữa sau khi tiên phách bên trong mất thì triệt để đóng kín, chỉ chờ người có duyên tới Tiên Vương truyền thừa địa, chỉ sợ là Tiên Vương khác tới cũng không dễ dàng vào được, ngươi không ngờ tùy tiện tìm ra một khối sắt rồi mở nó ra.
- Là không phải tên gia hỏa không phải bằng hữu để lại cho ta.
Phương Hành cũng thấp giọng cảm thán một tiếng, cười khổ nói:
- Lúc ban đầu kỳ thật cũng không ngờ là có liên quan tới Tiên Vương truyền thừa địa này, còn tưởng rằng là liên quan tới Hỗn Độn Tiên Viên nào đó trong tinh không, vừa rồi cũng chỉ là cảm giác được nên lấy ra thử một lần thôi.
- Hỗn Độn Tiên Viên?
Thái Hư Bảo Bảo nghe thấy lời này, lập tức lắp bắp kinh hãi, nói:
- Vậy cũng khó trách, chủ nhân hắn lúc sinh tiền vốn là nhàn vân dã hạc, không hỏi tiên quyền, chỉ một lòng chăm sóc hoa cỏ, nuôi thú ngự linh,,ở Đại Tiên giới có hỗn độn cổ phố (vườn cổ hỗn độn), chuyên môn bồi dưỡng kỳ hoa dị ba, thứ hắn trồng ra, ngay cả Tiên Vương khác cũng phải xin, chỉ có điều về sau chủ nhân bị người ta ám toán vây công, trước lúc đào tẩu, chuyện làm đầu tiên chính là phá nát hỗn độn cổ phố đó, đại bộ phận đều bị Tiên Vương khác ngắt lấy, nhưng vẫn có rất nhiều toái phiến bay vào trong tinh không, nếu truyền nhân mà chủ nhân chọn được linh tính dẫn dắt, mà sinh tồn ở gần thì chắc chắn có tiên viên (vườn tiên).
- Hỗn Độn Tiên Viên là Thái Hư Tiên Vương trồng ra à.
Đám người Phương Hành nghe thấy vậy lại đều hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau.
Trong Lời đồn, sâu trong tinh vực, có Hỗn Độn Tiên Viên, bên trong sinh trưởng một số tiên vật kỳ dị, đều có diệu dụng, rất nhiều thứ bên trong hái xuống chính là pháp bảo thành hình, cũng có tùy tiện một gốc cỏ cũng có thể sinh ra thịt người xương trắng.
Vốn tưởng rằng đó là hỗn độn sơ kỳ để lại, không ngờ rằng là Thái Hư Tiên Vương trồng ra!
- Hỗn Độn Tiên Viên Trời sinh tất nhiên cũng có, nhưng làm sao đủ chia, về sau vẫn phải là dựa vào chủ nhân nhà ta nuôi dưỡng ra.
Thái Hư Bảo Bảo nói thầm một câu, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Hành:
- Sư phó, bằng hữu không phải là bằng hữu đó của ngươi là ai.
Phương Hành trầm mặc một lúc, mới thở dài, nói:
- Truyền nhân của Tiểu Tiên giới, Hung Đạo!
- Là hắn?
Lộc Tẩu, Văn tiên sinh cùng với Long nữ nghe vậy, đều hơi ngẩn ra.
Bọn họ đến từ Thiên Nguyên, tất nhiên không xa lạ gì với cái tên này, người này tuyệt đối là kỳ tài một phương, hắn không chỉ là truyền nhân mà mười hai Tiểu Tiên giới có thế lực lớn nhất trong tinh vực chung quanh Thiên Nguyên liên thủ bồi dưỡng, lại từng được Thần Chủ phong làm một trong mười hai tiểu thánh, cũng là kỳ tài một đời, xem như là một trong những Thiên Nguyên sinh linh nổi bật nhất trong những năm Thần tộc hàng lâm, ngay cả Long nữ cửu cư thâm cung, cùng với Lộc Tẩu và Văn tiên sinh thường ngày ít hỏi đến tục sự của Thiên Nguyên cũng biết tên của hắn.
- Không sai, hắn trước khi chết từng đánh cuộc với, sau đó thì thua, kết quả là cho ta thứ này.
Phương Hành tung tung tạo hóa thanh phù trong tay, cười nói:
- Ta lúc ban đầu cũng nghiên cứu mấy lần, lại không phát hiện ra có gì thú vị, hơn nữa Hỗn Độn Tiên Viên gì đó, ta cũng không có thời gian để tới. Về sau liền ném vào túi trữ vật, cũng không ngờ lệnh bài này có liên quan tới Tiên Vương truyền thừa, nếu hắn nói cho ta biết trước, ta khẳng định sẽ cất cẩn thận, vừa rồi cũng không ngờ tới, về sau cứ nghe các ngươi nói cái gì mà kỳ tài, lại lờ mờ cảm giác Tiên Vương khí tức này có gì đó quen thuộc, cho nên mới nghĩ ra!
Nói xong có chút căm giận, giống như là trách Hung Đạo không nói sớm.
Thái Hư Bảo Bảo cười khổ nói:
- Chắc chính hắn cũng không biết thứ này có liên quan tới Tiên Vương truyền thừa, với thân phận cảnh giới của chủ nhân ta, sao lại để người khác đi nói khắp nơi? Cho dù là người có duyên cũng không biết lệnh bài này có thể mở ra Tiên Vương truyền thừa, chỉ biết lệnh bài này có thể giúp hắn tự do ra vào một mảng Hỗn Độn Tiên Viên nào đó mà thôi.
Dứt lời lại nhíu mày:
- Có điều cũng kỳ quái, cái khác không nói, sau khi tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, chắc sẽ cảm ứng được sự triệu hoán của truyền thừa địa này, cho dù không biết nơi này rốt cuộc có gì đang đợi hắn, nhưng cũng sẽ không yên lòng, trong tiềm thức bị triệu hoán đến đây, nếu thằng ôn đó thuận lợi trưởng thành thì sao lại không vào tinh không mà tìm?
Những người khác cũng đều khó hiểu, nếu Hung Đạo đúng là người thừa kế được Tiên Vương chọn, lúc trước việc gì phải ở Thiên Nguyên hạ mình dưới gối Thần tộc? Nếu hắn sớm bước vào tinh không, dưới sự chỉ dẫn của một dòng linh ti của Tiên Vương tìm tới Tiên Vương truyền thừa địa này, có được truyền thừa của Tiên Vương, vậy thân phận chỉ sợ ít nhất cũng không thua gì Thần Chủ, việc gì phải ở Thiên Nguyên làm nô tài, cuối cùng còn táng mạng.
Phương Hành cũng nghĩ lại vấn đề, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Có thể là hắn bận quá.
- Bận quá!
Đây đúng là một câu giải thích khiến cho người ta nghẹn lời, không ngờ còn có người bởi vì bận quá mà từ bỏ truyền thừa của Tiên Vương?
Lại chỉ có Phương Hành hiểu rằng, Hung Đạo không phải là từ bỏ truyền thừa của Tiên Vương, mà là bởi vì không biết đây là sự triệu hoán của Tiên Vương truyền thừa mà thôi, dù sao cho dù có linh tính của Tiên Vương kêu gọi, nhưng dù hắn thực sự tới Tiên Vương truyền thừa địa, cũng sẽ không minh bạch loại triệu hoán này là gì, chỉ cho rằng đó là một loại khát vọng trong lòng, khiến hắn muốn liều lĩnh bước vào trong tinh không!
Nhưng Hung Đạo lại không đi được!
Thằng ôn đó quả thật là tuyệt thế kỳ tài, tư chất tốt đến mức giới chủ của mười hai Tiểu Tiên giới đều nguyện ý dùng tu vi của bản thân thi triển Giá Y quyết, giúp hắn ngưng luyện đạo cơ, nhưng cũng bởi vậy, hắn trời sinh đã phải đeo gánh nặng lớn, chỉ có thể cả đời bôn ba vì lợi ích của Tiểu Tiên giới, làm gì còn thời gian để để ý tới tới khát vọng trong lòng mình, trong lòng hắn, nhất định lúc nào cũng cũng có một loại ý tưởng buông bỏ trọng trách trên vai, sau đó bước vào tinh không, có điều hắn cho rằng mình mà muốn trốn chạy, ý đồ vừa nổi lên sẽ lập tức bị chém đi!
Mà mười hai giới chủ của Tiểu Tiên giới này chắc cũng vĩnh viễn không biết được rằng, hy vọng mà bọn họ ký thác lại khiến Hung Đạo bỏ lỡ tạo hóa lớn cỡ nào, cũng không biết bọn họ sau khi biết được chân tướng sẽ có sầu tới thối ruột không.
- Thôi, nếu không phải hắn có sai lầm thì ta cũng chẳng có vận may hôm nay!
Phương Hành đã nghĩ thông suốt môn đạo trong đó, liền không nghĩ nhiều nữa, chắp tay sau lưng kích động đi vào bên trong, chỉ là ở trong lòng vẫn thì thầm:
- Cùng lắm thì tương lai ta sẽ tới tiên điện thắp hương cho ngươi, coi như là để cảm tạ.
Những người khác vốn đang muốn làm rõ huyền cơ trong đây, nhưng vừa thấy bộ dạng này của Phương Hành, lập tức nghĩ tới gì đó, cũng chẳng nhiều lời, vội vàng đi theo sau Phương Hành vào trong truyền thừa địa, càng thấy càng vui sướng.
Lần này vào lại truyền thừa địa, trong lòng cảm thấy khác hẳn, lần trước chỉ cảm thấy nơi này quỷ dị, có áp lực khó hiểu, chỉ muốn giữ mạng, nào còn tâm từ mà nhìn ngắm, nhưng lần này thì khác, tất cả cấm chế đều bị đàn lợn con lật tung, mà tiên phách Thái Hư Tiên Vương để lại cũng đã biến mất, toàn bộ truyền thừa địa chính là một lớn siêu cấp bảo khố không bố trí phòng vệ.
Nhìn về phía trước, xá lợi của Thái Hư Tiên Vương vẫn còn ở trên ngọc đài, chỉ là tiên mang đã ảm đạm đi nhiều, mà phía sau ngọc đài này là mấy cổ đạo, thông tới nơi không rõ, một cổ đạo trong đó bên trong rõ ràng là đặt vô số đạo kinh, vô cùng vô tận, một đầu còn lại thì đặt các loại đan dược, mùi thơm nức mũi, thậm chí trên một thông đạo trong đó không ngờ có trân bảo vô tận.
- Đây là nội tình chân chính của Tiên Vương truyền thừa sao?
Lộc nhìn mà ngây người một lúc, mới nuốt một ngụm nước miếng.
Vừa rồi khi bọn họ lần đầu tiên vào, không nhìn thấy hình dáng của truyền thừa địa này, bằng không đã sớm phát điên rồi.
- Ài, những cái này chỉ là Tiên Vương Tiên Vương mang theo người, đại bộ phận nội tình lúc ấy đều không mang đi.
Thái Hư Bảo Bảo đang rung đùi đắc ý, bộ dạng thương xót!
- Đáng sợ quá.
Ngay cả Văn tiên sinh cũng không nhịn được thì thầm một câu, vẻ mặt như thấy quỷ, còn là nữ quỷ.
- Những bảo bối này...
Sau khi đám đệ tử lợn béo thấy, lại ngơ ngác nhìn nhau, sau đó không biết là ai dẫn đầu, ầm một tiếng lao về phía mấy thông đạo, bọn họ bình thường được sủng ái nhất, bất kể làm ra chuyện gì sư phó thổ phỉ cũng không mắng, đã sớm dưỡng thành tính cách to gan lớn mật, lúc này thấy nhiều bảo bối như vậy thì làm sao mà nhịn được? Ai nấy xông lên, muốn nuốt hết chỗ linh đan diệu dược miễn phí đó.
Nơi này là một tiên tàng (bảo tàng tiên)
Đám người Lộc Tẩu lại không có to gan như đám đệ tử lợn béo, mặc dù cũng động lòng, nhưng lại không tranh đoạt, mà là trước tiên nhìn về phía Phương Hành.
Tuy tim đập thình thịch, nhưng không có sự cho phép của Phương Hành, vẫn ngại đi lấy.
Mà Phương Hành hiển nhiên cũng minh bạch suy nghĩ trong lòng bọn họ, cười ha ha nói:
- Tiên Vương truyền thừa địa này cũng là ta may mắn mà đến được, vào lần đầu tiên vào các ngươi cũng phấn đấu quên mình cứu ta, khiến ta rất cảm động, lại càng không nói tới một đường xông vào đây, chúng ta hỗ trợ giúp đỡ nhau, cho nên, tất cả pháp bảo bên trong tiên tàng này...
Nói đến đây, hắn cũng không nhịn được híp mắt lại quét một vòng, rồi từ từ nói:
- Đương nhiên đều là của ta!
Các tu sĩ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhảy lên, vén chéo áo, vừa chửi bởi vừa chỉ trỏ lung tung, chạy chậm về phía trước:
- Đê đám lợn béo, mau bỏ bảo bối ra cho sư phó.