Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 287 - Chương 1363: Đây Là Tiên Nột

Unknown

 

Chương 1363: Đây là tiên nột

 

 

 

Sau khi Bị Thái Hư Bảo Bảo thức tỉnh, các tu sĩ cũng hiểu ra.

 

Thiên Nguyên từng phong thiên rất nhiều năm, một tia linh tính cuối cùng của Thái Hư Tiên Vương e là cho dù có thể tới được bất kỳ chỗ nào trong chư thiên vạn giới, cũng không thể đến được Thiên Nguyên, nói cách khác, Thiên Nguyên sinh linh đã định trước là không thể trở thành người có duyên của truyền thừa địa, khiến cho hy vọng vừa dâng lên trong lòng họ lập tức tan biến, hiện giờ, phía sau có tiên tướng đuổi theo, với tốc độ của bọn họ tất nhiên là không thể trốn thoát, muốn phản kháng lại không có cửa, chẳng lẽ khổ sở cầu tiên nhiều năm như vậy, cuối cùng lại phải chết ở dưới bậc thềm của tiên giới.

 

Nghĩ tới đây, ai nấy đều biến sắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám!

 

Cũng chỉ có Phương Hành, sau khi nghe thấy lời nói của Thái Hư Bảo Bảo, ngược lại càng chắc chắn một điểm!

 

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía cảnh cửa đó, thấp giọng nói:

 

- Vậy... Nếu không phải Thiên Nguyên sinh linh thì sao?

 

Thái Hư Bảo Bảo nhất thời không nghe rõ:

 

- Gì cơ?

 

Phương Hành cũng không để ý tới hắn, đột nhiên từ trên người vội vàng lấy ra mấy túi trữ vật rồi ném lên không trung, lại dùng pháp lực đỡ lấy, phải tới mấy đống, giống như là núi nhỏ, những cái này đều là tiểu vật hắn bình thường thu thập, vốn hắn cất đồ phần lớn là dùng túi trữ vật, về sau túi trữ vật thật sự không đủ dùng, mà hắn lại có thần cung Thần Chủ ban thưởng, liền bỏ hết những đại vật vào trong thần cung, nhưng vẫn thuận tay dùng túi trữ vật đựng một số tiểu vật, để đề phòng bất trắc.

 

Mà tiểu vật hắn thuận tay đặt vào, khi đặt cạnh nhau lại vô cùng kinh người, đó quả thực là còn nhiều hơn khố phòng của đạo thống bình thường, hắn lại lười chẳng muốn phân loại, trừ thỉnh thoảng dùng một số đồ ra, những cái khác thì chất thành đống, nên có bộ dạng như thế này.

 

Đập vào mắt là pháp bảo, đệm cũ, còn có một số đao kiếm đan hoàn, phù triện bảo dược, quả thực là giống như cửa hàng tạp hoá vậy, đương nhiên, chất lượng của những thứ trong đây hơn xa đồ trong cửa hàng tạp hoá, thoạt nhìn cái gì cũng có, loạn thất bát tao, nhưng dù là ai, tùy tiện chọn ra một kiện, không ngờ đều là trân phẩm hiếm thấy thế gian, loại học giả kiến thức rộng như đám người Lộc Tẩu sau khi nhìn tới thì không nhịn được mà sững sờ, nhìn thấy vài đồ vật khiến cho người ta động lòng!

 

Chỉ có điều.

 

Nguy nan trước mắt, ngươi lấy đống đồ rách nát này ra làm gì?

 

- Chẳng lẽ sắp chết còn muốn khoe của?

 

Tất cả tu giả đều nghẹn lời nhìn về phía Phương Hành, thật sự không hiểu được ý hắn.

 

- Mau giúp ta tìm một khối lệnh bài, màu rất đậm, cơ hồ gần như màu đen, to bằng bàn tay.

 

Phương Hành lại không để ý, đặt mông xuống, lật tung bên trong.

 

Các tu sĩ vẫn không rõ dụng ý của hắn, nhưng cũng đành phải giúp hắn tìm, dù sao đằng nào cũng chẳng trốn được, chỉ có thể đặt cược lên người hắn, chỉ tiếc là lật đi lật lại, vẫn không tìm được lệnh bài.

 

...

 

Ầm ầm!

 

Phía sau, tiên khí từng trận, tiếng nổ không ngừng, rõ ràng là có nhân mã đang đánh vỡ một mảng tiên bi rồi tiến tới, có điều bọn họ có vẻ như vừa phá tiên bi vừa tìm kiếm gì đó, tốc độ cũng hơi chậm lại một chút, cho bọn họ thêm một chút thời gian.

 

- Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì thế.

 

Có người trực tiếp không nhịn được, lên tiếng hỏi.

 

- Tìm một thứ có thể cứu được mạng nhỏ của chúng ta.

 

Phương Hành cũng mặt đầy lo lắng, vứt những thứ không phải sang bên, giống như là vứt rác vậy, cũng là đám đệ tử lợn béo mắt thèm thuồng, lặng lẽ nhặt lại bảo bối Phương Hành vứt đi, sau đó thì cất lại.

 

- Hiện tại còn có thứ gì có thể cứu được mạng của chúng ta, chẳng lẽ ngươi có tạo hóa thanh phù à?

 

Một đám người đều nghẹn lời, Thái Hư Bảo Bảo đã nói rõ rồi, chẳng lẽ còn có thể có sai lầm à?

 

Dù sao thì người Thiên Nguyên không thể có duyên với Tiên Vương truyền thừa địa này.

 

Nhưng lập tức lại chợt nghe Phương Hành hoan hô một tiếng, cầm một khối sắt cổ giơ lên.

 

Các tu sĩ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khối sắt cổ to bằng bàn tay, nhìn thì là màu đen, nhưng quan sát kỹ thì lại hơi ánh xanh, bên trên đầy gỉ sắt, vẽ một số phù văn huyền ảo, không giống như là được khắc vào mà như là trời sinh vậy, tính chất cũng không phải sắt không phải ngọc cũng chẳng phải đồng, không biết rốt cuộc là vật gì, nhìn qua cũng không như là lệnh bài mà giống như một khối sắt vụn vậy.

 

- Là thành là bại phải nhờ vào vận số thôi.

 

Người khác nhìn khối sắt cổ này đều ngây ra, Phương Hành lại cắn răng, đứng bật dậy, ấn sắt cổ về phía cánh cửa.

 

Nói ra cũng lạ, sắt cổ đó thoạt nhìn thì chẳng tương đồng gì với cánh cửa của truyền thừa địa này, nhưng sau khi nó kề sát vào cửa, trên cửa lại mờ mờ ảo ảo có vô số phù văn bắt đầu lấp lánh, một lúc sau, không ngờ tất cả phù văn đều hóa thành một tòa pháp trận tinh xảo mà xảo diệu, mà sắt cổ đó cũng đồng thời phát sinh biến hóa, có vô số vụng mảnh vụn bay ra, không ngờ để lộ ra hình dáng vốn có, chính là một khối lệnh bài tinh xảo mà tỏa ra màu xanh thẫm, bên trên đầy tiên quang.

 

Pháp trận trên môn hộ vốn là thiếu một mảnh, nhưng thanh phù này lạ vừa khớp.

 

Cùng lúc đó, môn hộ như ẩn như hiện giống như không ở vực này cũng tỏa ra chấn động khẽ, không ngờ tiên quang chợt lóe, hoàn toàn hóa thành một nơi chân thật, sau đó rắc rắc mấy tiếng, là mở ra từ giữa.

 

Trước mắt môn hộ tối om trước mắt, tất cả mọi người đều ngây ra.

 

Cho dù là Ngao Liệt và Long nữ, lúc này cũng dùng ánh mắt si ngốc nhìn Phương Hành.

 

Mà đám đệ tử lợn béo thì hai mắt đầy quang mang sùng bái.

 

Thái Hư Bảo Bảo thì miệng há to như có thể nhét vừa một quả trứng.

 

Không phải đã nói chỉ có tạo hóa thanh phù mới có thể mở được sao?

 

Chẳng lẽ sắt cổ này chính là tạo hóa thanh phù mà họ cầu mãi không được?

 

- Ngươi rốt cuộc là...

 

Thái Hư Bảo Bảo ngây người một lúc, không nhịn được vội vàng mở miệng hỏi.

 

- Cứ đi vào trước trước đã rồi nói.

 

Phương Hành lại biến sắc, nhìn về phía trước, vội vàng lao vào.

 

Các tu sĩ lúc này mới có phản ứng, phía sau còn có tiên binh tiên tướng giống như hung thần ác sát, cũng vội vàng lao vào Tiên Vương truyền thừa địa, nếu là lúc trước, bọn họ không có đảm lượng để vào, ít nhất thì lần trước lúc đi ra, đã biết được Tiên Vương truyền thừa địa này căn bản chính là gần như bị phá hủy, ngay cả tiên phách Tiên Vương lưu lại cũng đã biến mất, tất cả đại trận cũng mất đi hiệu lực, hiện tại lại đi vào, không đến mức bị quy tắc cổ quái Tiên Vương trước khi chết định ra ép buộc cho ngắc ngoải, quả thật là tốt hơn nhiều!

 

Ngay khi bọn họ vội vàng bước vào Tiên Vương truyền thừa địa này, cách trước người không xa, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, đất đá bay tán loạn, một đám tiên binh tiên tướng đã chạy ra khỏi khu vực bia đá màu tím, sau đó đồng thời chấn kích, đánh bay bia đá màu vàng cản trước người bọn họ, đối với bọn họ mà nói, tiên bi đó có thể cầm chân họ một chút, mà bia đá màu vàng thì không ngờ ngay cả tư cách để chặn đường cũng không có, toàn bộ bị đánh bay, mà mấy đạo thân ảnh ở trước nhất không ngờ đã xông tới!

 

- Quả nhiên là người!

 

Tiên tướng đi đằng trước chiều cao tám thước, thân mặc kim giáp, tay cầm kích, sau lưng khoác áo choàng đỏ tươi, bên cạnh lúc nào cũng có tử khí quanh quẩn, đánh bay tất cả đá vụn và khói bụi, dưới người hắn, rõ ràng là một con Bạch Hổ hung lệ, mắt đỏ khiếp người, khí tức trên người chấn động, không ngờ so với Thần tộc các tu sĩ thấy ở Thiên Nguyên còn cường đại hơn. . .

 

Hắn lao tới trước, lập tức nhìn thấy đám người Phương Hành đang xông vào môn hộ đó, mắt sáng lên, gầm một tiếng, trường kích trực tiếp gẩy tới, khoảng cách gần trăm trượng đối với hắn mà nói giống như là giơ tay là tới, vù một tiếng bay tới, chỉ có điều vẫn chậm có chút, thân ảnh cuối cùng đã xông vào trong môn hộ!

 

- Hả? Là pháp bảo gì thế?

 

Tiên tướng đó nhìn thấy thân ảnh biến mất, cũng hơi ngẩn ra, vội vàng xông tới, thò đầu vào trong nhìn.

 

Vừa nhìn, lại ngẩn ra.

 

Bên trong không ngờ lộ ra một khuôn mặt giống như tiểu lão đầu đang trợn mắt nhìn ra.

 

Bởi vậy, hai người cơ hồ là mặt dán mặt, hơi thở cũng có thể nghe thấy!

 

Chỉ là khuôn mặt như tiểu lão đầu này xuất hiện thật sự quá đột ngột, khiến tiên tướng này hoảng sợ, theo bản năng ngửa ra sau.

 

Mà tiểu lão đầu đó lại phá lên cười:

 

- Thì ra đây là tiên à!

 

- Yêu ma Phương nào, lăn ra đây cho ta!

 

Sau khi tiên tướng giật mình, vội vàng cầm kích đâm thẳng, mà tiểu lão đầu đó đã bay ra sau, mà môn hộ dày cộp lại chỉ nghe ầm một tiếng, một kích của tiên tướng này trực tiếp đâm vào trên môn hộ, chỉ thấy trên môn hộ từng đạo tiên uy giống như vòng xoáy khuếch tán ra, không ngờ chấn cho tiên tướng này cả người cả hồ đều bay ra xa hơn trăm trượng!

 

- Ma Khuê đại nhân.

 

Mấy vị tiên binh phía sau đều kinh hãi, đồng loạt tranh nhau đỡ tiên tướng này dậy, đồng thời canh phòng nghiêm ngặt.

 

Nhìn thấy tiên tướng cũng bị đánh bay, bọn họ còn tưởng rằng là đụng phải yêu ma lợi hại gì, ánh mắt đều vô cùng ngưng trọng. . .

 

- Khí tức này...

 

Nhưng tiên tướng Ma Khuê đại nhân vừa được đỡ lên, tuy vừa bị đánh bay, thậm chí còn bị chấn cho ói ra một ngụm máu tươi, nhưng ánh mắt lại vô cùng phấn chấn, run rẩy chỉ vào cảnh cửa đó, kinh hỉ nói:

 

-... Đây là Thái Hư tiên phủ đó.

 

- Mau... Mau bẩm báo cho Đế Thích đại nhân, chúng ta tìm được rồi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment