Chương 1362: Thiên Nguyên sinh linh không có duyên
Chạy.
Các tu sĩ ngây ra một lúc mới có phản ứng, đương nhiên là chạy rồi.
Khao khát bước vào tiên giới, không ngờ lại có người tồn tại, vốn đã khiến trong lòng bọn họ vô cùng chấn kinh, nhất là những người đó không ngờ còn mạnh như vậy, Cửu Đầu Trùng gần như phát điên, một câu "Quỳ xuống" của những người đó đã chọc giận hắn, dưới sự xuất thủ cuồng bạo, chỉ sợ cho dù bọn họ hiện tại cũng không tiện đối phó, nhưng hiện giờ nhìn tình huống bên kia, những người đó không chỉ không bị Cửu Đầu Trùng giết, thậm chí đều không dùng hết sức để đối phó hắn, chỉ phân ra mấy người hợp lực vây bắt hắn, những người khác thì lo lắng vạn phần tìm kiếm môn hộ này, từ chuyện này liền những người đó mạnh cỡ nào, căn bản không phải bọn họ hiện tại có thể tưởng tượng được!
Lọt vào trong tay những người đó nhất định không có kết cục tốt, hiện tại đương nhiên chỉ có nước bỏ chạy!
Một đám người phản ứng lại, lập tức vây quanh đám người Phương Hành, vội vàng phóng tới khu vực bia đá màu vàng.
Vốn chỉ mau chạy được tới cuối đệ tam quan này, hiện giờ lại hận không thể cách nó càng xa càng tốt.
- Phía trước quả nhiên có khí tức của sinh linh, mau đuổi theo bắt họ lại!
- Đế Thích đại nhân có lệnh, truyền thừa của Thái Hư lão nhân đó hơn phân nửa là ở tiên phàm chi lộ này, mau mau tìm đi!
- Không ngờ nơi này lại có người dùng tiên cốt luyện bia, lập thành đại trận
- Ha ha, nhất định là trò mèo của Long tộc, cẩn tuân lệnh của Ma Khuê đại nhân, đánh nát toàn bộ!
Phía sau, trong tiên bi, có có tiếng hét lớn vang lên, tiên khí cuồn cuộn, chậm rãi lan tới nơi này, bọn họ rõ ràng đã cảm ứng được khí tức của đám người Phương Hành, đang nóng lòng muốn đuổi theo, nhưng lại bị một mảng tiên bi đó ngăn cản, mà thủ đoạn giải quyết của bọn họ rất đơn giản và thô bạo, trực tiếp đánh nát toàn bộ, tiếng tiên bi vỡ nát đã từ xa truyền tới!
Thậm chí ngẫu nhiên quay đầu lại, còn có thể nhìn thấy trong một mảng sương mù, không ngờ có vô số tiên tướng mặc kim giáp xông tới, có người cưỡi tiên cầm, có người cưỡi dị thú, đều mặc tiên giáp, tiên lực vô song, đối mặt với vô số tiên bi khí tức mênh mông cuồn cuộn, bọn họ chỉ chấn mâu vung chưởng liền chấn vỡ những tiên bi có sức mạnh vô thượng đó, giống như tiên bi màu tím đáng sợ này đều là giấy vậy.
Mọi người ở đây trừ mấy người Ngao Liệt và Lộc Tẩu ra, e là căn bản không ai chịu được một kích tiện tay của họ.
Mà người có thực lực như vậy lại dường như có tới mấy chục người!
...
- Giờ chúng ta chạy đi đâu đây.
Tiên binh gắt gao đuổi theo, mọi người trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là trốn.
Chỉ có điều chạy chưa được bao xa đã có người hoang mang kêu lên
Những người khác nghe thấy câu hỏi này, trong lòng cũng cả kinh, đúng vậy, vốn bọn họ khi xông vào đệ tam quan liền có tính toán không tới cuối tiên lộ thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, nhưng hiện giờ lại trước có mãnh hổ, không thể không lui, chỉ là sau lưng lại là tinh không mờ mịt, có thể lui được tới đâu? Huống chi, sau lưng rõ ràng có tiên binh tiên tướng đuổi tới, bọn họ cho dù trốn cũng không thể trốn được bao xa.
Họ lúc này trong quá trình tới đệ tam quan đều tiêu hao đại lượng pháp lực, hoặc là bị thương, hoặc là gần như dầu hết đèn tắt, hoặc là căn bản không có bản sự gì, mà tiên binh tiên tướng ở phía sau đều là cao thủ, không thua gì những tấm bia đá màu tím, tranh phong với loại đối thủ này, căn bản là không có phần thắng, cho dù muốn chạy trốn thì khả năng chạy thoát cũng không lớn, hiện tại những người đó chỉ là bị tiên bi cản trở, chỉ sợ không bao lâu nữa là có thể đuổi kịp.
- Cửu Đầu Trùng có lẽ bị Thần Chủ lừa rồi.
Phương Hành lúc này không nhịn được căm giận mắng thành tiếng.
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, một lớn nhất chính là Cửu Đầu Trùng rất có thể đã bị Thần Chủ lợi dụng
Mình cũng xui xẻo theo, không biết thuộc về ngộ thương hay là Thần Chủ thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ có điều, trước mắt tất nhiên không phải lúc để nghĩ tới mấy vấn đề này, nghe thấy người bên cạnh nghị luận, hắn thấy thời gian cấp bách, tâm tư xoay chuyển cực nhanh, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, liền quát to:
- Đi, tới giữa bia đá màu vàng, tìm môn hộ đó!
- Môn hộ?
Lộc Tẩu không hiểu, hỏi lại.
Phương Hành gật đầu:
- Chính là sau khi môn hộ lưu lại sau khi Tiên Vương truyền thừa địa khép lại.
- Môn hộ đó ở trong khu vực này, chỉ... không mở được.
Mọi người đều ngây ra một thoáng, rất nhanh liền đưa ra nghi vấn này.
Nhưng Phương Hành lại không có thời gian để trả lời, ho khan hai tiếng:
- Trước tiên cứ tìm đã rồi tính.
Mọi người nghe vậy cũng cũng chỉ có thể tin hắn, cắm đầu phóng về phía trước
Các tu sĩ đều đang vội vàng chạy trốn, một lúc sau cũng xông vào được giữa khu vực bia đá màu vàng.
Những bia đá màu vàng này vốn Tiên Vương khí tức của Tiên Vương truyền thừa địa chấn nhiếp, đã không còn hung tính, nhưng hiện giờ, Tiên Vương truyền thừa địa đóng lại, khí tức thu liễm, chúng cũng lại trở nên điên cuồng, vốn lúc từ khu vực này lao ra, chính là không hề gặp ngăn cản, nhưng hiện giờ, lại phải một lần nữa giết vào, tốc độ tất nhiên chậm hơn rất nhiều, đến bây giờ vẫn chưa tới được trước môn hộ đó.
- Tam thái tử, chúng ta xuất thủ!
Lộc Tẩu quan sát cảnh vật chung quanh, biết đây không phải là lúc lưu thủ, liền trầm giọng quát.
Ngao Liệt lập tức gật đầu:
- Ngươi mở đường trái, ta mở đường phải.
Nói xong, hai người đã xông lên, một người hóa thần long, một người mở đại trận, oanh oanh liệt liệt đánh về phía trước.
- Rắc rắc.
Vô số thần bi đều bị tách ra, hóa thành bột mịn, mở ra một con đường máu.
Mà sau lưng bọn họ, Long nữ đỡ Phương Hành, Thái Hư Bảo Bảo chạy nhanh theo sát bên cạnh = Hành, phía sau thì là đám đệ tử lợn béo, ai nấy cả người run rẩy, cuối cùng thì là một đám luận đạo giả cùng với Văn tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô cản phía sau, một đám người tốc độ cực nhanh, lao về phía khu vực màu vàng màu vàng!
Ở phía sau rõ ràng nghe thấy có người hò hét, có đại đội nhân mã, khí cơ như rồng, lao thẳng về hướng này.
Từ tốc độ của những người đó cho thấy, bọn họ sắp đuổi kịp rồi, rõ ràng chỉ là chuyện trong thời gian một chén trà nhỏ!
- Tìm được môn hộ đó rồi, chỉ là không vào được!
Rất nhanh, Lộc Tẩu và Ngao Liệt, liền nhìn thấy phía trước có một môn hộ.
Nhưng giống như lúc vừa rồi bọn họ đều ngã vào truyền thừa địa của Thái Hư Tiên Vương, một mảng truyền thừa địa thu liễm lực lượng, hóa ra một tòa tiên phủ, tiên phủ đó tự thành không gian, lưu lại ở khu vực này, lại chỉ còn một cánh cửa đồng đen, cứ như vậy bồng bềnh trong không trung, như ẩn như hiện, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, dường như tùy thời sẽ vĩnh viễn trốn vào hư không, không thể tìm thấy!
- Pháp tắc và đại trận trong Tiên Vương truyền thừa địa bị đàn lợn này...Ặc, đám sư đệ này phá hoại, đã không còn tiên phách trấn áp, càng không có khả năng tiếp dẫn, chỉ còn lại một cửa này, nếu của người được một đạo linh thức cuối cùng lúc sinh tiền của Thái Hư Tiên Vương lựa chọn tới đây, có thể mở được cửa này, tiến vào truyền thừa địa, những người khác lại không có hy vọng này, cho dù là Tiên Vương khác tới chỉ sợ cũng không làm gì được, bởi vì nếu cường hành phá vỡ môn hộ, chỉ tổ sẽ phá nát truyền thừa địa này.
Thái Hư Bảo Bảo vội vàng giải thích, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Hành.
Tuy trong lòng nó cũng có chút tuyệt vọng, nhưng lại vẫn tin tưởng Phương Hành.
Trong lòng nó lờ mờ cảm thấy, nếu Phương Hành cứ muốn tới đây, vậy nhất định là có biện pháp!
- Đừng nóng vội!
Phương Hành ra hiệu cho các tu sĩ đừng lên tiếng, cau mày đi tới trước cánh cửa đó, vươn tay ra xoa hờ.
- Hiện tại chỉ có người có duyên mới có thể mở được cánh cửa này?
Hắn cau mày, một hồi sau mới hỏi.
Thái Hư Bảo Bảo Thái Hư Bảo Bảo càng sáng hơn, vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, trên thực tế, chủ nhân chuẩn bị truyền truyền thừa của mình cho ba loại người, người có duyên, người có tâm, người có tài, người có tâm và người có tài lại là bất đắc dĩ mới truyền, nhưng truyền nhân hắn thực sự hài lòng lại là người có duyên. Đến cảnh giới của hắn, cho dù trước khi chết, một dòng linh tính cuối cùng cũng cực kỳ huyền diệu, sẽ bay khắp chư thiên vạn giới, cảm ứng những đứa trẻ mới sinh, bám lên đó, hóa thành tạo hóa thanh phù, cũng cải thiện thể chất của đứa trẻ mới sinh đó, trẻ mới sinh được hắn lựa chọn chắc chắn tư chất hơn người, tạo hóa vạn thiên, cho dù xuất thân bình thường cũng có hy vọng rất lớn quật khởi hậu thế, mà sau đó thì sẽ được cõi minh minh dẫn dắt, đi tới nơi này, không tốn chút sức nào có được truyền thừa của chủ nhân.
- Vậy nói cách khác, sinh linh thế gian kỳ thật đều có khả năng trở thành người có duyên?
Phương Hành mắt mắt sáng hơn mấy phần, thấp giọng hỏi.
Người tu hành khác cũng đều nghĩ tới gì đó, mắt không khỏi sáng lên.
Bọn họ cảm thấy Phương Hành khẳng định nghĩ ra gì đó, mà liên hệ với hiện trạng của hắn, ngẫm lại cẩn thận, trong lòng cũng càng nhận định một sự thật trước đây chưa nghĩ đến. Không chừng hắn chính là truyền nhân của Tiên Vương lựa chọn, bằng không làm sao giải thích được hắn vốn là phàm nhân tới từ tiểu địa phương xa xôi như Thiên Nguyên, lại không mất trăm năm thời gian tu luyện đã đánh bại được đại tu hành giả Cửu Đầu Trùng?
Đương nhiên, vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng lại không khỏi dâng lên nghi vấn.
Nếu Phương Hành chính là người có duyên, vậy vì sao hắn vừa rồi không ra tạo hóa thanh phù?
Tiên phách của Thái Hư Tiên Vương chẳng lẽ cũng không cảm ứng được khí tức trên người hắn sao?
Người đầu óc linh hoạt thì lại nghĩ tới một vấn đề khác, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Long nữ.
Chẳng lẽ, Long nữ mới là là người có duyên mà Phương Hành nhận chuẩn.
Dù sao nàng ta trong mọi người là người duy nhất vừa rồi không tiến vào Tiên Vương truyền thừa địa.
Chỉ là những suy nghĩ này đều bị một câu của Thái Hư Bảo Bảo đánh tan.
Nghe thấy lời nói của Phương Hành, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Nói là nói như vậy, nhưng sư phó lão nhân gia lại không có hy vọng, tất cả Thiên Nguyên sinh linh đều không có khả năng, lúc trước các ngươi đã từng nói, Thiên Nguyên không phải là phong thiên rồi sao.
- Thiên Nguyên sinh linh đều không có hy vọng.
Vừa nghe thấy vậy, trong lòng mọi người lập tức là một mảng tuyệt vọng.
Cũng là Phương Hành, sau khi nghe thấy những lời này thì mắt ngược lại càng sáng hơn.