Chương 1399: Nợ nhân tình
Nhìn thấy Ma Khuê đang sợ tới vỡ mật và Cửu Đầu Trùng giống như là điên cuồng lao vào đánh nhau, Phương Hành cười cười, cũng không để ý tới, lập tức xoay người đi về hướng khác, hắn không cần phải lo lắng, đã không có Đại La tiên phù, bằng vào bản sự của Cửu Đầu Trùng muốn giết Ma Khuê thực sự là không hề khó khăn, mà hắn lúc này cũng lười chẳng muốn liên thủ với Cửu Đầu Trùng đối phó Ma Khuê, lại về tới bên cạnh đầu lâu khô lâu, lại thấy lực lượng của Đại La tiên phù vẫn bị phù đồ đại trận trong đầu lâu khô lâu dẫn dắt, hai đạo lực lượng giao hòa, đã giống như nam châm dính vào với nhau, trông rất huyền bí.
Hắn quan sát một lúc, liền có chút tò mò thu hồi đầu lâu khô lâu, một màn khiến người ta bất ngờ xuất hiện, đầu lâu khô lâu về tới lòng bàn tay, lực lượng của phù đồ đại trận cũng biến mất, mà không có lực lượng này đan vào, Đại La tiên phù đó không ngờ cũng lập tức hóa thành phù triện bình thường, to bằng bàn tay, nhẹ nhàng rơi xuống, bị hắn nắm lấy trong tay, không còn nửa điểm kỳ lại, nhìn kỹ thì thấy phù triện này không phải giấy cũng chẳng phải kim loại, chất liệu thần dị, bên trên khắc một đạo phù văn cổ quái, bên trong dường như ẩn chứa lực lượng rất mạnh.
- Cũng là một kiện bảo bối!
Phương Hành mỉm cười một tiếng, liền để phù triện vào trong đầu lâu khô lâu, sau đó dắt ở bên hông.
Khi hắn làm việc này, chung quanh im lặng, không ngờ không có một ai dám tới quấy rầy.
Thậm chí là Cửu Đầu Trùng đang điên cuồng đánh giết Ma Khuê, cũng không có ai tới quấy rầy hắn, nhân mã của Thất đạo Cửu sơn vốn đang phấn khởi kích động, lúc này giống như là ỉu xìu, ai nấy ngơ ngác nhìn Phương Hành, ánh mắt hoảng hốt.
Trên thực tế lúc Phương Hành trảm sát Sơn Tôn, bọn họ đã cảm thấy vô cùng khủng hoảng!
Tiếng kêu la đầy bi phẫn của Sơn Tôn trước khi chết đã vô tình để lộ chút tin tức, khiến cho một số người trong đó phát hiện thân phận chân chính của Phương Hành, cũng ý thức được mình rốt cuộc đã bị cuốn vào trong đại phiền toái gì, lúc này ai nấy vô cùng hoảng hốt, giống như mất hồn mất vía!
Vốn là bọn họ bị gọi đến, đám người Hồng Can sao dám nói là muốn họ đuổi giết đế tử?
Từ trước tới giờ cũng chỉ nói với bọn họ, ở đây có một tên điên lai lịch không rõ, to gan lớn mật, giả mạo đế tử, tội ác tày trời, cho nên mới gọi họ tới tìm giết cuồng đồ đó, thậm chí cũng không dám nói cuồng đồ đó là giả mạo Đế Lưu, chính là lo lắng bọn họ sau khi biết được sẽ bị dọa tới mức không dám nổi sát tâm, nhưng lại bởi vì một câu trước khi chết của Sơn Tôn, khiến cho mọi người trong lòng đều không còn tin tưởng, bọn họ không ngốc, tất nhiên có thể nhận ra thật giả.
Nếu cuồng đồ này thực sự là một đế tử giả mạo, vậy Sơn Tôn đó vì sao lại nói ra những lời này?
Ở trong lòng bọn họ, kỳ thật đều đã nhận định một số chuyện nào đó là thật.
Lúc này chỉ ngơ ngẩn không đào tẩu, là đang nghĩ xem nên chủ động đến thỉnh tội, có lẽ sẽ được chết chậm một chút...
Có điều bọn họ không có cơ hội, yêu ma chín đầu đó đã xé Ma Khuê cả người lẫn hổ thành từng mảnh, sau khi nuốt sống liền bắt đầu đuổi giết bọn họ, yêu ma này có lẽ là điên rồi, lúc này chỉ biết giết người, không hề lưu thủ, thậm chí cũng không tránh né một số lực lượng phòng ngự và phản kích của một số pháp bảo, chỉ biết lao tới, xé những người từng đuổi giết hắn thành từng mảnh, sau đó thì nuốt sống, những người này bất đắc dĩ, ở lại còn chết nhanh hơn, đành phải bi thiết đào tẩu.
- Tiện nhân Thanh La kia hai chết chúng ta rồi.
Cũng không biết có bao nhiêu người ở trong lòng hiện lên suy nghĩ này.
Mà khi Cửu Đầu Trùng đuổi giết người ta, Phương Hành lại hạ xuống, nhìn một người trên đỉnh núi.
Chuẩn xác mà nói là hai bộ phận của một người!
Một bộ phận là thân thể mặc váy đỏ đang gian nan lần mò tìm đầu mình.
Một một phận khác thì là một cái đầu đang mỏi mòn chờ nhục thân tìm được mình.
Hồng Can tiên tử chưa chết!
Đến cảnh giới này của nàng ta, đầu bị chém xuống cũng không phải thương thế ắt phải chết, trừ phi, Phương Hành chém đầu nàng ta xuống, vận chuyển thần thông, cùng lúc chém chết thần hồn của nàng ta, nếu không với sinh mệnh lực cường đại của nàng ta, sống thêm mười ngày nửa tháng thậm chí là mấy tháng thậm chí là mấy năm cũng không phải là một chuyện khó khăn, chỉ có điều đầu bị chém xuống dù sao cũng ảnh hưởng quá lớn, thương thế cũng rất nặng, thân thể nàng ta dưới tình huống đã không có đầu, liền không còn cảm giác phương hướng, tìm cả nửa ngày mới tìm được.
Trơ mắt nhìn nhục thân cuối cùng cũng lần mò tới, hai tay sắp chạm tới đầu mình, đáy mắt Hồng Can đã đã một tia hi vọng, nhưng đột nhiên có một bóng đen từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giẫm lên thân thể nàng ta, khiến vẻ mặt của nàng ta đột nhiên cứng lại, một loại vẻ mặt tuyệt vọng, thống khổ, thậm chí là điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp đó, ánh mắt giống như tro tàn lạnh lùng nhìn Phương Hành, thậm chí lộ ra có chút dữ tợn, dường như muốn bay lên cắn Phương Hành một cái!
- Nhục thân này ngươi không cần đâu!
Phương Hành hơi dùng sức, nhục thân đó liền bị hắn giẫm thành thịt nát, từ cánh tay của nhục thân, có một hạt châu màu tím bay ra, quay tròn trong không trung, bị hắn tóm lấy, cẩn thận xem xét, sau đó ném vào trong khô lâu cung!
- Ngươi... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết...
Dù là ai, nhìn thấy nhục thân của mình bị giẫm thành thịt nát, đều khó tránh khỏi tâm sinh tuyệt vọng.
Đầu Hồng Can lại bất chấp tất cả, oán hận truyền tới thần niệm, ác độc nguyền rủa Phương Hành.
- Có lẽ ta thật sự đáng chết, nhưng vĩnh viễn không tới lượt ngươi lấy mạng của ta.
Phương Hành xua tay từ chối cho ý kiến, đối với những lời nguyền rủa nhằm vào "Đế Lưu" này, hắn chẳng thấy có chút giác ngộ nào, chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Hồng Can rồi nói:
- Giữ lại cho ngươi nửa cái mạng, là để ngươi về truyền lời cho nữ nhân đó, ta cũng gần như đoán được vì sao nàng ta không muốn thấy ta sống sót trở về, chỉ tiếc nàng ta đã sai rồi, khi ta trở về Tam Thập Tam Thiên, nàng ta sẽ gặp phải không chỉ là lửa giận của một Đế Lưu, còn có tồn tại ác hơn.
Hồng Can cho rằng "tồn tại ác hơn" mà hắn nói là chỉ Tiên Vương, không đợi hắn lên tiếng, thần niệm đã giống như độc hỏa âm lãnh truyền ra:
- Ngươi mới là sai! Ngươi cho rằng không muốn ngươi sống sót trở về chỉ có Đế Thích đại nhân và tiểu thư nhà ta sao? Hiện tại Xích Tiêu Tiên Vương đã trở thành Tiên Đế, hiện tại Xích Tiêu thiên cũng không còn là Xích Tiêu thiên trước kia, trong một ngàn năm này tất cả đều đã thay đổi, ngươi cho rằng Tiên Đế còn sủng ái ngươi giống như trước đây sao? Ha ha, ngươi quả thực chính là đang si tâm vọng tưởng!
- Trong một ngàn năm này ngươi đã mất đi tất cả.... Tất cả...
- Bất kể là thân phận, địa vị, hay là tu vi của ngươi, thậm chí còn có tình nghĩa của tiểu thư cùng với sự kính sợ của người khác.
- Đế Lưu Một ngàn năm trước đã tiến vào Long giới, hiện giờ cho dù ngươi còn sống, trở về cũng chỉ là một phế vật mà thôi!
Hồng Can rõ ràng là hận Phương Hành tới thấu xương lại thêm bản thân cơ hồ đã tuyệt vọng, câu nào cũng là nguyền rủa, không sợ chọc giận hắn.
- Cút mẹ ngươi đi!
Phương Hành thuận tay vối bùn vỗ vào đầu Hồng Can, khiến cho Hồng Can càng tức giận hơn, rít lên mắng chửi.
Phương Hành cũng không để ý tới nàng ta, trực tiếp dùng thanh âm áp chế tiếng rít của nàng ta, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng các ngươi chỉ đắc tội với Đế Lưu thôi à?
Hắn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Trở về nói với Thanh La đó, chớ có chọc ta, nàng ta cũng không chọc được ta đâu!
Dứt lời, một cước đá đầu Hồng Can bay ra ngoài, cũng mặc kệ nàng ta, biết có người của Thất đạo Cửu sơn ở đây, nàng ta sẽ không chết dễ như vậy, sau đó khẳng định cũng sẽ có phương pháp khác để trở lại bên cạnh Thanh La tiên tử, cũng truyền lại lời nói của mình!
- Là ngươi đã cứu ta?
Đang chuẩn bị rời khỏi, đi tìm pháp bảo phá vực tiến vào Tam Thập Tam Thiên, lại nghe sau lưng có người nặng nề lên tiếng.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Cửu Đầu Trùng trẻ tuổi, lúc này yêu ma vốn đang đuổi giết người của Thất đạo Cửu sơn, cũng không biết có phải thấy Phương Hành muốn đi hay không, không ngờ cường hành kiềm chế sát tâm, đi tới trước mặt hắn, hóa về hình người, tuy trên người pháp bào rách nát, tóc dài tán loạn, thậm chí vẻ điên cuồng vẫn không hề mất đi, nhưng bị hắn cường hành áp chế xuống, trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng cũng nén đi sát ý, ngược lại lờ mờ lộ ra vài phần nho nhã.
- Không phải, cứu ngươi không phải là ta, là một người khác!
Phương Hành cũng quay đầu lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc hồi đáp.
Cửu Đầu Trùng nghe vậy lại hơi ngẩn ra, cho rằng là đế tử này không muốn thừa nhận, nhưng hắn lại sớm nhận định, cũng không cãi lại, nhíu mày trực tiếp hỏi:
- Vì sao lại cứu ta?
Trong ánh mắt Phương Hành lộ ra nét cười, vừa nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng vừa thản nhiên bật cười:
- Đại khái là vì cứu ngươi cứu ngươi muốn nhìn một chút xem sau khi ngươi còn sống thì Đại Tiên giới này sẽ biến thành hình dạng gì?
Ánh mắt Cửu Đầu Trùng càng thâm trầm hơn, một lúc một lúc mới nói:
- Ngươi cũng là người của Đại Tiên giới.
Phương Hành từ chối cho ý kiến, cười nói:
- Tiếp tục làm chuyện ngươi muốn làm đi, không cần phải nể mặt ta.
Cửu Đầu Trùng hơi ngẩn ra, dường như ngộ ra gì đó, ánh mắt ngưng trọng hơn mấy phần, một lúc sau, không ngờ nghiêm túc gật đầu.
- Bất luận là ai đã cứu ta, Vũ mỗ luôn nợ hắn một cái nhân tình, sẽ trả lại.
Dường như là hơi do dự, sau đó bàn tay khẽ nhúc nhích, một chiếc lông chim màu đen bay về phía Phương Hành, hiển nhiên là linh vũ trên bổn tướng của hắn, mà sắc mặt hắn cũng nghiêm túc hiếm có, nói:
- Đưa tín vật này cho hắn, tương lai đến Tam Thập Tam Thiên, nếu có chỗ nào cần ta giúp, có thể cầm nó tới tìm ta, Vũ mỗ chưa bao giờ nợ người khác, hắn đã cứu tính mạng của ta hai lần, ta sẽ trả lai hắn ba lần nhân tình!
Dứt lời, thân hình khẽ động, bay về phía xa, lập tức không thấy đâu.
Cũng là Phương Hành, cầm sợ lông đen đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt cổ quái:
- Tên này có biết mình đang nợ nhân tình của ai không?