Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 318 - Chương 1398: Quỳ Xuống Cho Ta

Unknown

 

Chương 1398: Quỳ xuống cho ta

 

 

 

- Người này quả nhiên là trước sau như một, ý chí sắt đá.

 

Nhìn thấy toái bị một đao chém nát người, Ma Khuê cũng không nhịn được mà run rẩy, nhất là sau khi nghe thấy Sơn Tôn nói ra duyên cớ vì sao muốn giết Đế Lưu, lại cảm thấy Đế Lưu kia đúng là máu lạnh tới đánh sợ. Đồng thời hắn cũng nhân cơ hội này, hung hăng trút hết thần thông vào trong Đại La tiên phù, hắn biết đây là cơ hội duy nhất của mình, hiện giờ Đế Lưu tuy thực lực chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng bất kể là tốc độ hay là phản ứng, đều đáng sợ dị thường, dưới tình huống bình thường, hắn rất khó dùng Đại La tiên phù để trấn áp, hiện giờ nhân thời cơ Sơn Tôn bị trảm sát, chính là cơ hội duy nhất của hắn.

 

Ầm!

 

Sơn Tôn ở dưới đao của Đế Lưu bị chém thành bột mịn, ngay cả thần hồn cũng không thể tránh được, mà Đại La tiên phù đó cũng nhân cơ hội này hàng lâm tới đỉnh đầu Phương Hành, tử ý bên trên cuồn cuộn, tràn ngập hư không, vỗ thẳng tới thiên linh cái của Đế Lưu.

 

- Trấn áp cho ta!

 

Ma Khuê gầm lên, thi triển toàn bộ tiên lực.

 

Lần này khác với lần trước, hắn không lưu thủ, để triệt để trấn áp Đế Lưu, hủy tiên phù này cũng không tiếc!

 

Cũng đúng lúc này, Phương Hành vừa trảm sát Sơn Tôn, đang xoay người lại, sau đó Đại La tiên phù liền hiện lên trên đỉnh đầu của hắn, tử ý vờn quanh, giống như từng con cự long quấn trên người hắn, khóa cả người cả đao trên không trung, mà đối với bản thân hắn mà nói, càng giống như là trực tiếp bị đóng đinh thần hồn, cả người ngơ ngác ngơ ngẩn, mất đi phản ứng...

 

- Ha ha, ha ha... Lần này ngươi còn không chết ư?

 

Ma Khuê thấy một màn này, mừng rỡ phá lên cười.

 

Có thể thuận lợi mượn một đạo Đại La tiên phù này trấn áp Phương Hành, đối với hắn mà nói thật sự là một chuyện đáng mừng, sau khi thấy đắc thủ lập tức cười ha hả, sau đó phi thân lao ra, tiên mâu trong tay ngưng tụ tiên pháp chi lực mênh mông cuồn cuộn trong thiên địa, không ngờ hóa ra bộ dạng của một con quái giao một sừng, mang theo khí hung khó có thể diễn tả, hung hăng đâm tới ngực Đế Lưu.

 

Tiên gia gì, đế tử gì, lần này đều phải trở thành đá lót chân để ta một bước lên mây!

 

Mà mắt thấy tiên mâu đó tới gần, Phương Hành đang bị Đại La tiên phù giam cầm, đồng tử đột nhiên co rút lại.

 

Hắn lúc này, chỉ cảm thấy mình thực sự đã bị trấn áp!

 

Tuy trên đỉnh đầu chỉ là một màu vàng màu vàng bồng bềnh, nhưng hắn lại cảm thấy cả người cả người giống như bị một tòa đại sơn trấn áp, đè chặt lên đầu, không thể nhúc nhích, dường như ngay cả suy nghĩ cũng trở nên gian nan, đó là một loại ý chí đến từ Đại La Kim Tiên, tuy chỉ là một dòng ý chí, nghe thì dập dềnh như mây khói, nhưng khi một dòng ý chí đó đặt lên đầu mình, lại có một loại trọng lượng vô cùng.

 

Cảm giác đó giống như tay chân nhục thân đều bị trói buộc, không còn lực lượng.

 

Xem ra nhận thức của mình đối với Đại Tiên giới này vẫn có chút không đủ, bởi vì từng đào thoát dưới Đại La tiên phù này cho nên có chút khinh thị, nhưng hiện giờ mới biết, lúc trước có thể đào thoát là có chút may mắn, chủ yếu là tiên phù chi uy đó không khiến mình khiếp sợ, nhưng hiện giờ tiên phù đó đã hiển lộ ra tiêu chuẩn chân chính, lần này không phải định trói buộc mình, mà là trực tiếp trấn áp!

 

- Cũng may, con bài chưa lậtcủa ta cũng rất nhiều.

 

Nhìn Ma Khuê đang nhanh chóng tiếp cận, Phương Hành thầm bật cười.

 

- Nhận lấy cái chết đi!

 

Tiên mâu của Ma Khuê đâm tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền muốn xuyên thủng nhục thân của Phương Hành!

 

Nhưng ai ngờ, khi mâu này của hắn sắp đâm tới, đột nhiên nhìn thấy dị biến nảy sinh trên người Phương Hành, sau khi bị Đại La tiên phù trấn áp, tay chân nhục thân của hắn, thậm chí là thần thông cũng không thể sử ra, nhưng một đầu lâu khô lâu nho nhỏ dắt bên hông hắn vào lúc này lại không gió mà tự động, bồng bềnh bay lên, cùng lúc đó, không ngờ không ngừng biến to, đồng thời bay đến trên đỉnh đầu Phương Hành, phù văn màu vàng từ trong đầu lâu khô lâu bay, đồng thời còn có tiếng phạm xướng.

 

Loại phạm xướng này giống như có vô số tăng nhân, trốn ở trong hư không không nhìn thấy chung quanh, đồng thanh tụng kinh!

 

- Sao có thể... Đó là phật gia.

 

Ma Khuê kinh hãi, khí thế của mâu này theo bản năng cũng chậm lại.

 

Một màn sau đó khiến hắn càng kinh hãi hơn.

 

Theo tiếng phạm xướng vang lên, bên trong đầu lâu khô lâu không ngờ chảy ra từng đạo tơ vàng, không ngờ ở trong hư không này hóa thành một đại phật, mặt mũi hiền lành, ngồi ngay ngắn bất động, giống như từ xưa đã tồn tại trong hư không đó, thiên địa đều bởi vì sự tồn tại của nó mà làm chậm tốc độ chảy của thời gian.

 

Mà Đại La tiên phù bồng bềnh trên đỉnh đầu Phương Hành, trút hết ra tử khí vô tận, hóa thành núi cao lồng lộng, trấn áp vạn vật, nhưng tòa núi cao đó không ngờ bị tay của phật chậm rãi nâng lên, để lộ ra một khe hở.

 

- Đó... Đó rốt cuộc là gì, không ngờ có thể làm dao động sự trấn áp của Đại La tiên phù?

 

Ma Khuê đã sợ tới răng va lập cập, biết sự đáng sợ của một màn này, trong Đại La tiên phù đó chính là có ý chí của Đại La Kim Tiên, mà ý chí đó không ngờ bị đại phật đó đẩy lên, thế chẳng phải là nói, ngọn nguồn của đại phật đó chính là bất kể ý chí hay là lực lượng đều không thua gì tồn tại Đại La Kim Tiên?

 

Thế gian còn có Phật Đà cỡ này tồn tại sao?

 

Nếu đúng là tồn tại, vì sao lại có quan hệ với đế tử này?

 

- Ồ? cũng thú vị đấy.

 

Ngay cả Phương Hành, cũng có chút kinh ngạc, chậm rãi bước ra!

 

Vốn hắn đã bị trấn áp, chỉ muốn vận dụng đầu lâu khô lâu đó triệu hoán ra thần cung để bảo vệ bản thân, dù sao đầu lâu khô lâu vốn là tiểu thế giới của hắn, bên trong có phù đồ đại trận, một là có thể hộ thể, chỉ là về sau hắn có thức giới, đầu lâu khô lâu này lại thành tồn tại thứ yếu, bình thường đều chỉ giắt bên hông làm đồ trang sức, hiện giờ lại không ngờ,một ý niệm dâng lên, không ngờ vô tình thôi động phù đồ đại trận bên trong đầu lâu khô lâu, mà đại trận đó lúc này cũng có biểu hiện vượt xa suy đoán của mình, không ngờ có một chút linh tính, chủ động làm dao động ý chí của Đại La Kim Tiên, bên trong thậm chí lờ mờ có một cỗ ý tứ muốn phân cao thấp.

 

- Sau khi tiến vào tiên giới, rất nhiều thứ đều bắt đầu có biến hóa.

 

Cho dù là đang trong ác chiến, Phương Hành vẫn không nhịn được nghĩ tới điểm này, có rất nhiều biến hóa đang từ từ xuất hiện!

 

Sau đó ánh mắt hắn liền hung ác nhìn về phía Ma Khuê, khóe miệng nở nụ cười quái dị:

 

- Quỷ nghèo mà cũng muốn đấu với ta à?

 

Đao mang trắng đen hiện lên, giống như tia chớp, trong nháy mắt xé rách hư không, chém về phía Ma Khuê.

 

- Phập.

 

Ma Khuê vừa thấy Phương Hành không ngờ có thể giãy ra khỏi sự trấn áp của Đại La tiên phù, cũng sợ tới toát mồ hôi lạnh, vội vàng giơ tiên mâu lên, vận toàn lực chắn trước người, tuy đỡ được hai đạo đao mang đó, nhưng bị lực lượng đáng sợ bám trên đao mang chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người giống như diều đứt dây bay về phía sau, chỉ có điều hắn dù sao cũng bản lĩnh không tồi, không ngờ không mất đi tất cả chiến lực, sau khi mượn thế ngã ra mấy chục trượng, lập tức lại một tiếng gầm lên:

 

- Bạch Lệ Tốc Lai.

 

Theo tiếng hét lớn của hắn, một bóng trắng bay ra, cõng hắn lên người rồi độn đi.

 

Đó rõ ràng là một con hung hổ màu trắng, chính là tọa kỵ của Ma Khuê, vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh, Ma Khuê này cũng coi như là hạng người tâm quyết ý ngoan, một khi đã quyết định muốn giết Đế Lưu để lấy lòng Đế Thích, liền lập tức hạ sát thủ, mà hiện giờ vừa thấy xuất thủ thất bại, liền lập tức quyết định đào tẩu, tuyệt không do dự, gọi Bạch Hổ ra rồi lập tức cưỡi nó bay đi.

 

Theo như kế hoạch của hắn, cho dù là Phương Hành cũng không đuổi kịp hắn.

 

Chỉ là, tính toán này lại bị một đạo thân ảnh khác phá hỏng.

 

Bạch Hổ vừa muốn chạy trốn, lại đột nhiên bị một con yêu ma cản đường, không ngờ chính là một con cự yêu có chín đầu, trên chín cái đầu dữ tợn, mười tám con mắt đều hung lệ dị thường nhìn chằm chằm Ma Khuê, bức Bạch Hổ phải ngừng lại, cúi đầu gầm lên, chỉ là không dám tới gần yêu ma đó, ngược lại vừa gầm khẽ vừa theo bản năng lui về phía sau. . .

 

Không ngờ là yêu ma Cửu Đầu Trùng, không biết từ khi nào, hắn thoát khỏi trói buộc, đã giết cho người của Thất đạo Cửu sơn không dám tới gần, lại tìm được chỗ trống, trực tiếp cản trước người hắn.

 

- Ngươi. . . Ngươi. . . Mau mau tránh ra!

 

Ma Khuê vừa sợ vừa giận, phẫn uất gầm lên, tìm như chìm vào đáy cốc.

 

Mà Cửu Đầu Trùng thì lạnh lùng, cả người đầy sát khí nhìn Ma Khuê, trong ánh mắt dường như có vẻ tức giận vô tận.

 

- Quỳ xuống cho ta!

 

Thanh âm của hắn nặng nề vang lên, cái đầu ở giữa nhìn chằm chàm vào Ma Khuê.

 

- Ngươi.

 

Ma Khuê không ngờ hắn lại nói như vậy, kinh sợ há miệng, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.

 

Mà Cửu Đầu Trùng thì chậm rãi ép tới, trong thanh âm ẩn chứa vẻ bi phẫn và thống hận không cách nào hình dung, cũng có sự cuồng vọng và kiêu căng khôn kể:

 

- Ta chính là tộc trưởng của Cửu Linh nhất tộc, tộc nhân Cửu Linh cuối cùng trên thế gian, là người đầu tiên thành tiên của Thiên Nguyên trong vạn năm nay, nên được vạn tộc tôn sùng, thiên cổ lưu danh, mà ngươi. . . là cái thá gì, không ngờ dám bắt ta phải quỳ xuống nói chuyện?

 

Đối mặt với sự chất vấn của yêu ma này, Ma Khuê thật sự không biết nên nói gì.

 

Cũng là Phương Hành ở phía sau nghe thấy những lời này, không nhịn được bật cười:

 

- Thằng ôn này không ngờ thù dai thật.

 

 

Bình Luận (0)
Comment