Chương 1397: Cha ngươi mới là Tiên Đế
Phương Hành và Cửu Đầu Trùng đương nhiên không liên thủ, trên thực tế, thù hận giữa hai người bọn họ đại khái còn sâu hơn nhiều so với những người khác đều.
Chỉ có điều, bọn họ cũng không cần liên thủ, chuyện muốn làm cũng đều giống nhau.
Cửu Đầu Trùng là người xui xẻo nhất Long giới này, liên tục bị người ta tập kích quấy rối, suýt nữa thì bỏ mạng, lần này lại bị người ta trói gô, thiếu chút nữa thì bị đánh chết, đã sớm bức hắn cơ hồ muốn điên cuồng, hiện giờ vừa được tự do, cả người lập tức người phong ma, gào thét lao về phía cửu thiên, mà những người của Thất đạo Cửu sơn vừa vây hắn, cũng đều sợ hãi, nhận ra sự hung hiểm trên người hắn, muốn trốn chạy, chỉ tiếc chín cái đầu đó đều há miệng, lại không biết đã nuốt vào bao nhiêu quỷ xui xẻo không kịp đào tẩu, lại càng không biết hất cho bao nhiêu người rơi xuống đất.
- Giết... Giết bọn họ, không được thả cho tên nào chạy cả.
Ma Khuê và Sơn Tôn cũng sợ hãi, biến hóa của thế cục đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!
Cục diện Vốn là đã nắm chắc, ai ngờ lại biến thành như vậy?
Cơ hồ là cùng lúc, Ma Khuê và Sơn Tôn đồng thời gầm lên, phân ra hai sườn, lao về phía Phương Hành, đồng thời vội vàng truyền âm cho các sơn chủ đạo chủ của Thất đạo Cửu sơn, muốn bọn họ tạm thời cầm chân Cửu Đầu Trùng là được, phân ra nhiều lực lượng hơn để trảm sát Phương Hành.
Bọn họ hiện giờ tự thấy rằng, lực lượng chỉnh thể vẫn đủ để trảm sát Phương Hành, dù sao bất kể là bọn họ hay là nhân số sơn chủ của Thất đạo Cửu sơn, đều là ngụy tiên thực lực không kém, cũng có các pháp bảo hộ thể, "Đế tử" Phương Hành này chưa khôi phục hoàn toàn thực lực, hiện giờ biểu hiện tuy đáng sợ, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ khiến bọn họ không dám nổi sát tâm.
Nếu tất cả mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, cấp tốc trảm sát Phương Hành, chưa chắc đã không thể lật bàn!
Đương nhiên, nghĩ thì hay, chỉ tiếc mọi việc lại chưa chắc được như ý người.
Người của Thất đạo Cửu sơn dù sao cũng bị Hồng Can dùng danh nghĩa của Thanh La tiên tử gọi tới, bọn họ nghe theo phân phó của Hồng Can tiên tử, nhưng lại thiếu kính ý với Ma Khuê và Sơn Tôn, tuy cũng tôn trọng ý kiến của hai người bọn họ, nhưng lại không vâng theo, mà Phương Hành vừa ra tay, liền chém bay đầu Hồng Can tiên tử, kỳ thật cũng bởi vì đã sớm nhìn ra nha đầu Hồng Can tiên tử đó là chủ tâm cốt của những người muốn giết mình, chém chết nàng ta, áp lực trên người mình ít nhất cũng bớt đi một nửa.
Chính bởi vì những nhân vật cấp sơn chủ của Thất đạo Cửu sơn đã có chút hoảng hốt, ai có tính toán nấy, trong lòng vừa sợ Phương Hành vừa đề phòng Cửu Đầu Trùng, không muốn chống đỡ chính diện, nhưng lại muốn chiếm tiện nghi, thế nên sau khi Ma Khuê và Sơn Tôn truyền ra thần niệm, không ngờ không ai hưởng ứng, ai nấy một bên thì cực lực dẫn đệ tử của mình đào thoát khỏi sự đuổi giết của Cửu Đầu Trùng, một bên thì trốn tới khu vực bên cạnh lược trận, ai nấy trên mặt đều mang theo vẻ khí khái chung một cừu địch, chỉ là tròng mắt không ngừng đảo quanh.
Mà Ma Khuê và Sơn Tôn gầm lên xông tới, lại phát hiện cục diện mọi người đồng loạt ra tay với Phương Hành không xuất hiện, không ngờ chỉ có hai người mình lao về phía trước, những người khác ngược lại đều tránh ra xa, nhất thời trong lòng vừa giận vừa xấu hổ, thu tay thì dĩ nhiên không kịp, chỉ có thể kiên trì lao về phía trước, trong lòng mắng thầm:
- Mẹ nó một chút ý thức phối hợp cũng không có.
- Ha ha, hai người các ngươi không ngờ vẫn chưa hết hy vọng à?
Mà Phương Hành lúc này nhìn hai người bọn họ, bật cười, trong mắt hung quang lấp lánh.
- Vậy sẽ tiễn các ngươi quy thiên!
Ầm!
Hắn cắn răng, đối mặt với sự liên thủ của hai người này, không ngờ không hề trốn tránh lao thẳng tới đón đỡ, Quỷ Đầu Đại Đao trong tay vung lên, sau lưng không ngờ nhô ra một mặt trời sáng rực, sau đó có tiếng hét thảm của vô số oan hồn vang lên, mang theo một cỗ oán khí khiến người ta phải khiếp sợ, hai đạo quang mang trắng đen giống như từ U Minh hung hăng bắn về phía Ma Khuê và Sơn Tôn, dọa cho hai người một người vội vàng vung tiên mâu, một người vội vàng triệu hồi ra mấy đại sơn, đâm về phía đao mang.
Rắc rắc.
Tiếng động khó có thể tưởng tượng nổi vang vọng trong hư không, tiên mâu trong tay Ma Khuê đón đỡ đao mang của Phương Hành, bị chấn cho năm ngón tay run run, tiên mâu trong tay vang không ngừng, người cũng bị chấn cho ngã về phía sau, trong ngực khí huyết cuồn cuộn!
Mà từng tòa đại sơn ở trước người Sơn Tôn, trực tiếp nát vụn, khói bụi mù mịt, đá vụn rơi lả tả xuống đất, giống như sơn băng địa liệt, mà đao mang của Phương Hành sau khi liên tiếp bổ nát ba ngọn núi lớn, không ngờ đã bắn tới trước người hắn, dư thế chưa hết, Sơn Tôn quát to một tiếng, song chưởng vỗ mạnh lên quyển trục, lại bốn năm tòa sơn ảnh bắn ra, chẳng những đẩy đi đạo đao mang đó, thậm chí còn va về phía Phương Hành, sau đó thì thở phào, chuẩn bị lại tấn công.
- Giết lão già ngươi.
Phương Hành quát khẽ, đột nhiên bước chéo lên, thân pháp như tiên, vòng qua mấy tòa đá núi, đao mang lại bắn ra, nhắm thẳng tới Sơn Tôn, không ngờ trong nháy mắt đã bổ tới trước mặt hắn, mà Sơn Tôn đó rõ ràng cũng không ngờ Phương Hành lại nhằm vào mình, nhìn tư thế đó thì giống như không giết mình thì không bỏ qua, một thân mồ hôi lạnh cũng chảy ra, vừa trốn vừa kêu to:
- Ma Khuê cứu ta.
- Hắn. . . Hắn sao giống như là càng lúc càng mạnh vậy?
Lúc này Ma Khuê cũng sợ run, càng cảm thấy được sự đáng sợ của Phương Hành, lúc này thấy hắn lao về phía Sơn Tôn, biết Sơn Tôn nguy rồi, vốn định xông lên phía trước cứu giúp, nhưng vào nháy mắt lao ra lại đột nhiên phanh lại, trong lòng hiện lên một suy nghĩ, không ngờ chẳng buồn để ý tới tiếng gọi của Sơn Tôn mà bấm nhanh một pháp ấn, ánh mắt lạnh lùng, bỗng dưng phun ra một đạo tiên khí, một dòng thần hồn bám vào trên tiên khí này, bắn thẳng về phía Đại La tiên phù ở trong không trung.
Mà Đại La tiên phù được một dòng thần hồn của hắn gia trì, bên trên cũng tử ý đại thịnh, tiên uy vô tận ầm ầm lưu chuyển, trấn áp về phía khu vực Sơn Tôn, này tốc độ lưu chuyển của tiên uy tất nhiên không nhanh bằng tốc độ của Phương Hành, có điều lại liệu trước tiên cơ, từ tình thế này cho thấy, lại có một loại tư thế không trấn áp Phương Hành thì không được, mà Sơn Tôn thấy một màn này, trong lòng không những không vui, ngược lại trở nên giận dữ , ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Ma Khuê, giận dữ quát:
- Ngươi dám hại ta.
Cũng không trách hắn lại tức giận như vậy, Ma Khuê lúc này rõ ràng là muốn dùng hắn làm mồi dụ, thời cơ trấn áp Phương Hành.
Mà kết quả Làm như vậy cũng có khả năng là Phương Hành bị tiên phù trấn áp, nhưng cái mạng già này của mình lại cũng không được bảo đảm.
- Ha ha, Sơn Tôn, đừng trách bản tướng, việc này nếu đã làm thì phải làm tới cùng, ta cũng nghĩ rồi, cho dù trảm sát đế tử, thật sự rất hung hiểm, rất dễ dẫn tới mầm tai vạ, nhưng bên trong hung hiểm cũng có tiên cơ, sau khi trảm sát hắn, ta sẽ lấy cái này ra để xin Đế Thích đại nhân cơ hội được tiến cử tới Chư Thiên Thăng Tiên hội, chắc hẳn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt ta.
Ma Khuê lúc này mặt lạnh lùng, tâm địa như sắt đá, rõ ràng không chút do dự nào.
Hắn vốn là người không dám hạ sát thủ với Đế Lưu nhất, nhưng sau khi nghe nói tới chuyện Chư Thiên Thăng Tiên hội, thái độ lại thay đổi lớn!
Hắn cảm thấy có thể cược một trận!
Sơn Tôn lúc này cũng giận dữ, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, rơi xuống quyển trục, thoáng chốc, mấy chục tòa sơn ảnh đồng thời từ trong quyển trục bắn ra, hóa thành từng tòa sơn ảnh bay tới thân ảnh như hung thần đang cầm đao xông tới, đồng thời mình trực tiếp ném quyển trục đó đi, quay đầu bỏ chạy, trong lòng thầm cầu nguyện, mình giống như là trực tiếp phế bỏ một kiện pháp bảo đã theo mình mấy ngàn năm, hy vọng có thể dùng nó để ngăn cản hung thần đó một chút thời gian, hòng có cơ hội chạy thoát thân.
Nhưng rất nhanh, hắn liền tuyệt vọng. . .
Lần này, Phương Hành đang lao về phía mình bị mấy chục tòa đại sơn cản trở, lại không cứng rắn bổ nát, cũng không né tránh, mà là cười lạnh lùng, không ngờ tay áo vung lên, hóa thành to bằng nửa bầu trời, trực tiếp phủ xuống mấy chục tòa đại sơn đó, sau đó hắn liền kinh hãi phát hiện, mấy chục tòa đại sơn không ngờ cứ từng tòa từng tòa chui vào trong tay áo hắn, giống như bị trực tiếp cắn nuốt, ngay cả tiếng vọng cũng không có, cứ như vậy liên tiếp biến mất trong tay áo hắn.
- Đó là thần thông gì, có thể thu mấy chục tòa đại sơn của ta!
Sơn Tôn sợ tới biến sắc, trong lòng run rẩy. . .
Một màn này quả thực rất đáng sợ, cho dù đại năng cảnh giới Thái Ất Chính Tiên cũng không thể lập tức thu lấy mấy chục tòa đại sơn được chứ?
- Lão đầu nhi, ngươi còn gì để nói không.
Mà Phương Hành lúc này vung tay áo thu lấy đại sơn, cũng lao tới gần Sơn Tôn, hung hăng vung đao.
- Ta. . . Ta không có gì để nói, nhưng lão phu không cam lòng. . .
Sơn Tôn sắp rơi vào tuyệt cảnh, đột nhiên phẫn nộ gầm lên, không ngờ không trốn mà nhìn thẳng về phía Phương Hành, điên cuồng hét lớn:
- Đế Lưu, ngươi cũng biết lão phu vì sao phải vì sao phải giết ngươi? Ngươi cho rằng ta thực sự là vì Đế Thích đại nhân sao? Ta muốn giết ngươi, bởi vì ngươi đáng chết, bởi vì ngươi chính là ma đầu không chuyện ác nào không làm, thiên địa không dung, ta là muốn báo thù cho con ta.
Hắn lúc này ngẩng mặt lên, không ngờ lộ ra sự phẫn hận vô tận:
- Ngươi không nhớ lão phu, nhưng ta nhớ ngươi! Một ngàn hai trăm năm trước, chính là ở bờ suối Hồng Mông sơn Bi cốc, chỉ vì con ta nhìn thiếp của ngươi một cái, liền bị ngươi dịch núi đè chết. Vì sao? Con trai của ta thiên tư kinh diễm, tu hành cần cù, còn hơn ngươi ngàn lần vạn lần, dựa vào cái gì mà ngươi dám giết hắn, dựa vào cái gì mà ngươi có thể giết hắn? Trừ cha làm Tiên Đế ra, ngươi có điểm nào hơn được con ta.
Hắn điên cuồng gầm lên, giống như điên cuồng:
- Lão phu muốn báo thù cho con trai, chết cũng phải nguyền rủa ngươi vạn vạn năm. . .
- Cái này...
Hư không hỗn loạn vì sự tức giận của Sơn Tôn mà trở nên yên tĩnh.
Hiển nhiên tất cả mọi người không ngờ phía sau chuyện Sơn Tôn vây giết Đế Lưu còn có duyên cớ này.
Mà nhân mã của Thất đạo Cửu sơn khi nghe thấy hai chữ "Đế Lưu", cũng có số người đột nhiên ôm miệng.
Đối mặt với sự nguyền rủa của Sơn Tôn, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác không rét mà run, nhưng hung thần đó lại chỉ giương mắt, thản nhiên ờ một tiếng, sau đó một đao chém ra, xé nhục thân của Sơn Tôn thành từng mảnh.
- Cha ngươi mới là Tiên Đế ý.
Thanh âm rất nhỏ, không mấy ai nghe thấy, mang theo vẻ tức giận bất bình.