Chương 1396: Một hung thần, một yêu ma.
- Mưa sao lại ngừng rồi.
Khi Hồng Can tiên tử xuất thủ, đánh tới Cửu Đầu Trùng, mưa to đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, thật sự là từ sau khi bọn họ tiến vào Long giới, tận mưa cổ quái này chưa hề dựng lại, thủy chung cứ mưa to không ngừng, trên trời lôi minh cuồn cuộn, cũng khiến người ta kinh hãi, ngay cả ngự không cũng không dám bay quá cao, sợ bị từng đạo lôi điện trên không trung ảnh hưởng, cũng chính bởi vì trận mưa to này đã để lại cho họ ấn tượng quá sâu, bởi vậy bọn họ vừa thấy trời ngừng mưa, hơn nữa là ngừng một cách không hề có dấu hiệu báo trước, trong lòng cũng đều cảm thấy cực kỳ cổ quái, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiên không
Vừa nhìn thấy, trong lòng ai nấy đều đột nhiên trầm xuống!
Trong không trung, mây đen áp đỉnh nặng nề đó không ngờ đã tan ra, trăng sáng sao thư, bầu trời đêm sáng rực, mà ở phía trước vầng trăng, không ngờ có một đạo thân ảnh đang đứng ngạo nghễ, tay cầm đại đao, thanh âm nặng nề, âm u truyền xuống, khiến mỗi người đều giật mình.
Người đó là ai?
Khi mọi người nhìn thấy đạo thân ảnh đó, đều ngây ra.
Long giới trừ bọn họ cùng với yêu ma này, nên không có người nào khác mới đúng chứ!
Có điều rất nhanh, bọn họ có phản ứng, nghĩ tới một người.
- ... Là người mà Hồng Can tiên tử lệnh chúng ta cho lệnh chúng ta tìm!
Có người vẻ mặt khiếp sợ thốt lên.
Bọn họ khổ sở ngâm trong mưa to ở Long giới này mấy ngày, là vì cái gì, không phải là để tìm người kia sao? Trước mắt yêu ma này vô tình đụng vào họng súng, chỉ là bởi vì tên gia hỏa đó trốn quá kỹ, mấy ngày như vậy, cũng khiến bọn họ rất nhanh đã quên mất cả chính chủ, hiện giờ thình lình nhìn thấy, không ngờ đều không nhớ ra là hắn.
- Cuồng đồ lớn mật, ngươi.
Ma Khuê và Sơn Tôn cũng đã có phản ứng, trong lòng mừng như điên, gầm lên.
Nhưng không chờ bọn họ nói ra gì đó, thân ảnh trước trăng đó đã động.
Trên thực tế, cũng ngay khi tất cả mọi người nhìn thấy đạo thân ảnh đó, đồng thời vừa ý thức được hắn là ai, hắn đã động!
Vù một tiếng, đạo thân ảnh đó đột nhiên lao xuống, đại đao trong tay mang theo hai đạo đao mang âm dương.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.
Hồng Can tiên tử vào khoảnh khắc nhìn thấy Phương Hành cũng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi, lâp tức trong lòng mừng rỡ, sau đó móng sắc đang tóm về phía Cửu Đầu Trùng, không ngờ lại lật lại tóm về phía Phương Hành, thậm chí lúc này, trong lòng nàng ta vẫn vô cùng vui sướng, có một loại cảm giác tâm nguyện cuối cùng cũng đạt thành.
Chỉ là rất nhanh nàng ta liền trợn tròn mắt, hét lên một tiếng kinh hãi!
Bởi vì đạo thân ảnh đó quá nhanh!
Nhanh đến không thể hình dung, chỉ thấy thân hình lóe lên một cái đã tới trước người Hồng Can!
Mà lúc này, Hồng Can cũng mới chỉ vươn được móng sắc ra, hoàn toàn không kịp thu thồi.
Trong nhất thời, hung khí giống như thực chất ập thẳng vào giữa trán, Hồng Can khiếp sợ tới tâm hoảng ý loạn!
Nhìn thân ảnh đang bay thẳng tới trước người mình, nàng ta giống như nhìn thấy một hung thần!
- Ngươi.
Nàng ta há miệng kêu to, kèm theo lửa giận và oán khí vô tận, chỉ tiếc, đối phương đến quá nhanh, hơn nữa nằm ngoài dự kiến của nàng ta, vào khoảnh khắc nàng ta còn chưa kêu xong một chữ, Quỷ Đầu Đại Đao đã quét qua cổ nàng ta, sau đó thân ảnh hung thần đó lướt qua người nàng ta, đứng trong không trung, chậm rãi thu lại đao, dựng trước ngực.
Câu đó của Hồng Can cũng không nói ra được nữa, cả người giống như là cứng lại, môi mấp máy mấy cái, chưa phát ra được thanh âm nào, một cái đầu đã từ trên cổ rơi xuống, sau đó thân thể ngã theo, phân biệt rơi xuống đất.
- Cũng không chịu nhìn xem mình là cái thá gì, không ngờ cũng dám đến giết ta?
Sau đó người đó không ngờ căn bản không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ có thanh âm lạnh lùng truyền lại.
- Ngươi. . . Ngươi ngươi. . .
Ma Khuê và Sơn Tôn cùng với người của Thất đạo Cửu sơn đang vây Cửu Đầu Trùng trong không trung đều ngây ra.
Một màn đó thật sự quá đáng sợ, giống như là chém đứt cổ họng của chính họ vậy.
Hồng Can tiên tử là tỳ nữ bên cạnh Thanh La tiên tử nhưng lại như là tỷ muội, không ngờ lại cứ vậy bị chém đầu?
Có một cỗ khí lạnh từ đáy lòng họ bốc lên, không nhịn được run rẩy mấy cái.
Cũng có một số nhân vật cấp sơn chủ kiến thức rộng rãi, nhìn thân ảnh cao ngạo đó, lại nhìn đại đao ở trong tay hắn, tự dưng liên tưởng đến một tồn tại, trong lòng giống như là bị người ta bóp mạnh.
- Thương thế... của hắn sao đã đỡ nhiều như vậy rồi.
Ngay cả Sơn Tôn cũng lắp bắp kinh hãi, một lúc sau không nhịn được thốt ra.
Từ trong một đao đó, bọn họ đã nhìn ra lực lượng của Phương Hành quá mạnh mẽ, so sánh với ba bốn ngày trước, không ngờ là cách biệt một trời một vực, giống như là có được linh đan bảo dược gì đó, thương thế đã khôi phục hơn nửa, hủ hóa trên nhục thân lại cơ hồ hoàn toàn mất thết, nhưng trên thực tế trong thời gian mấy ngày nay, truy binh như mây, hắn căn bản không thể có thời gian để tìm kiếm linh đan diệu dược để liệu thương mới đúng chứ.
Có điều, bọn họ cũng không cảm thấy thương thế của Phương Hành đã hoàn toàn khỏi hẳn. Dù sao theo bọn họ, Đế Lưu từng là đế tử, đó chính là tồn tại đã tu hành đến cảnh giới Thái Ất Chính Tiên, nếu thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng phải là giết bọn họ dễ như trở bàn tay sao?
Hiện tại xem ra mới chỉ đỡ một phân thôi, thực lực vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ!
- Nội tình của đế tử quả nhiên không tầm thường.
Ma Khuê cũng thấp giọng nói:
- Lần này, chúng ta gây ra đại họa rồi.
- Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.
Sơn Tôn cắn răng, nặng nề gầm lên:
- Chuyện đã làm rồi, vậy còn trốn tránh gì nữa, hắn xuất thủ đánh lén, khiến Hồng Can tiên tử bị thương nặng, nhưng hiện tại chúng ta nhân mã đông đúc, hắn lại chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, chúng ta vẫn có hy vọng trảm sát hắn.
Nói đến đây, bỗng dưng hét lớn một tiếng, mở ra toàn bộ quyển trục, để lộ từng tòa đại sơn đồ.
- Các đạo hữu của Thất đạo Cửu sơn, người này chính là người Thanh La tiên tử điểm danh muốn giết, tìm hắn bốn năm ngày mà không được, hiện giờ lại chủ động tìm tới trước cửa, có thể một bước lên mây, được Thanh La tiên tử đề cử đi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên hội hay không thì phải xem hiện tại.
Ầm ầm ầm!
Tuy bị một đao bất thình lình của Phương Hành chấn nhiếp, nhưng hiện giờ được Sơn Tôn nhắc nhở, những người của Thất đạo Cửu sơn lập tức lại trở nên kích động, ai mà chẳng vì mình, dù sao trước đây mồi nhử Hồng Can tiên tử tung ra cũng rất khiến người ta tâm động, hơn nữa bọn họ nhân thủ đông đúc, gan cũng to hơn, trong nhất thời không biết bao nhiêu người lại nổi sát tâm.
- Cuồng đồ lớn mật, giả mạo đế tử, không thể không thể tha.
Sơn Tôn là người đầu tiên gầm lên, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên sơn đồ, lập tức biến ảo ra sơn ảnh vô tận, ầm ầm va về phía Phương Hành, cùng lúc đó, Ma Khuê cũng hạ quyết tâm, không nói gì, liền vù một tiếng xông tới không trung phía trước, tiên mâu trong tay rung lên, không ngờ huyễn hóa ra thương ảnh vô tận, bao phủ Phương Hành, Đại La tiên phù vốn đang trấn áp Cửu Đầu Trùng lại tử quang đại thịnh, từng đạo quang hoa lưu chuyển, không ngờ trấn áp về phía Phương Hành, chính là xuất thủ toàn lực!
- Cho dù ngươi là đế tử thật, hiện giờ cũng phải biến thành giả.
Sâu trong đáy mắt Ma Khuê lộ ra một tia âm ngoan, hiển nhiên đã vứt bỏ tất cả băn khoăn.
- Thật hay giả, có còn quan trọng không?
Mà Phương Hành lúc này, hoặc nói là Đế Lưu trong mắt Ma Khuê không ngờ cũng lộ ra một tia cười lạnh, ánh mắt khinh miệt.
- Dù sao... Bất kể là ai thì các ngươi cũng không thể trêu vào!
- Vù vù!
Vào nháy mắt này, tiên mâu Ma Khuê đã đến, mâu ảnh như mưa, đâm về phía Phương Hành.
Cùng lúc đó, nhân mã của Thất đạo Cửu sơn cũng lấy hết dũng khí, tế pháp bảo đánh tới.
Nhưng Phương Hành vào khoảnh khắc này đột nhiên cũng động.
Đối mặt với tiên mâu cùng với đại sơn trùng trùng Sơn Tôn đẩy đến, hắn đột nhiên bước chéo một bước, sau đó thân ảnh liền đột nhiên trở nên như ảo như mộng, biến ảo khó đoán, không ngờ trực tiếp đi xuyên qua giữa tiên mâu của Ma Khuê, đại sơn đang nối gót đổ tới không ngờ không đánh được vào người hắn, thân hình hắn giống như là khói nhẹ, tránh khỏi tiên mâu, tránh thoát đại sơn, biến hóa khôn lường, lại đường đường chính chính lao thẳng tới, đợi cho Ma Khuê có phản ứng thì hắn không ngờ đã đến phía sau mình!
Thái Thượng Tiêu Dao kinh!
Nhục thân của Đế Lưu Trước đây hủ hóa hơn nửa, hành động bất tiện, căn bản không thi triển ra được thân pháp huyền diệu như vậy!
Mà hiện giờ thi triển ra lại như nước chảy mây trôi, còn mạnh hơn là bản thân Phương Hành tự thi triển.
- Sao có thể như vậy được?
Sơn Tôn sợ tới biến sắc, đối mặt với Phương Hành đang xông tới, vội vàng bay ra xa, không dám tranh phong với hắn.
Nhưng lúc này, đại đao trong tay Phương Hành đã vung lên, hung uy mênh mông cuồn cuộn, hung tợn chém xuống dưới!
- Rầm!
Một đao này không ngờ không phải chém về phía Sơn Tôn, cũng không phải chém về phía Ma Khuê, mà là chém về phía Cửu Đầu Trùng.
Hoặc nói chém về phía cấm chế bên cạnh Cửu Đầu Trùng!
Một đao chém xuống, hai đạo quang mang trắng đen hiện lên, một mặt tời từ phía sau lưng hắn nhô ra, lực lượng đáng sợ càn quét bát phương!
Các đệ tử Thất đạo Cửu sơn đang dùng vô số pháp bảo vây khốn Cửu Đầu Trùng, ra sức áp chế hắn đều bị một đao này chém bay ra ngoài, cũng không biết là chết bao nhiêu người, pháp bảo vỡ nát, thần thông yên diệt, tiếng khóc cha gọi mẹ vang lên, Cửu Đầu Trùng vốn đang tức giận, oán giận vô cùng, không ngờ lúc này ngửa mặt lên trời hét lên điên cuồng, yêu ma chi lực càn quét bốn phương tám hướng, cả người đều lộ nguyên hình, hóa thành một yêu ma có chin cái đầu hình thái dữ tợn hung ác, chín cái đầu đều hú dài, tung cánh quét sang hai bên.
- Giờ thì phiền to rồi.
Ma Khuê và Sơn Tôn thấy một màn này, trong lòng đều giật thót.
Một hung thần, một yêu ma, không ngờ vào lúc này lại liên thủ với nhau?