Chương 1395: Ngươi đang tìm ta?
Xách theo Cửu Đầu Trùng, Phương Hành đặt hắn vào trong động phủ mà mình trốn tránh bốn năm ngày, cửa động phủ được che kín.
Sau đó hắn phi thân nhảy lên, giống như một con chim to, hạ xuống một vách núi cách nơi này hơn trăm dặm, hái lá cây xuống che mưa, lấy ra một bầu rượu, vừa uống vừa lẳng lặng đợi gì đó. Hắn trong lòng tính toán kỹ rồi, tuy Cửu Đầu Trùng đã dầu hết đèn tắt, nhưng do thương thế quá nặng, sau khi ăn Thiên Gia đan của mình, chỉ sợ lập tức sẽ có dược tính mãnh liệt phát tác, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn áp chế thương thế, trở nên sinh long hoạt hổ, nhưng về sau, chắc sẽ gây tổn hại rất lớn đối với thân thể, dù sao hắn cũng khác với mình, mình là ám thương ngàn năm, hắn lại thân thể cực kỳ suy yếu.
Có tổn hại đối với thân thể thì kệ, Phương Hành lại không đau lòng cho Cửu Đầu Trùng!
Hiện giờ hắn là đang đợi khoảnh khắc Cửu Đầu Trùng bộc phát ra.
Truy binh này đại khái sẽ mất một canh giờ để tìm được động phủ đó.
Nếu không phải bị Cửu Đầu Trùng di dời sự chú ý, bọn họ đã sớm tìm được sơn cốc này, dù sao sơn cốc này có kín tới mấy, cũng chỉ yên lặng nằm đó, không thể mọc chân chạy trốn, huống chi, mình hiện giờ còn che cửa động, để lại manh mối?
Hắn lúc này ngồi ngay ngắn trên mỏm múi, tai thính mắt tinh, tuy cách trăm dặm, lại có tiếng mưa rơi khiến lòng người rối loạn, nhưng tập trung lắng nghe, vẫn có thể nghe được thanh âm ngoài ba bốn trăm dặm, rất nhanh liền nhìn thấy, đám người tu hành dùng dạ minh châu để chiếu sáng đang chậm rãi tụ lại, quét qua từng khu vực, cuối cùng không hẹn mà cùng tìm tới vị trí của sơn cốc đó, nhân mã từ bốn phương tám hướng đều không ngừng tụ tới đây, giống như là một tấm lưới to.
- Nơi này có có vết máu, hắn vừa rồi chắc ngã ở đây.
- Mau mau đi tìm, hắn nhất định cách nơi này không xa...
Xa xa, mấy tốp nhân mã đã tìm tới bên dòng suối Cửu Đầu Trùng ngã vào lúc trước, đang cảnh giác nhìn xung quanh.
- Thấy rõ chưa? Rốt cuộc là tên điên mấy vị đại nhân muốn hay là người làm loạn đến từ tổ địa?
- Mặc kệ, cứ bắt được rồi tính.
Trong tiếng ồn ào, bỗng nhiên có người phát hiện sơn cốc chỗ động phủ, mừng rỡ kêu lên:
- Mau, mau nơi này không ngờ có một sơn cốc, bị dãy cổ mộc che kín, không nhìn kỹ thì thật sự là không nhìn ra, chúng ta lúc trước cũng không phát hiện, thằng ôn đó chắc là trốn vào trong sơn cốc này rồi, nói không chừng... Nói không chừng... Hai người bọn họ đều ở đây.
Tiếng người ồn ào, không biết có bao nhiêu người vội vàng lao về phía sơn cốc đó, rất nhanh lại có thanh âm kinh hỉ vang lên:
- Nơi này... Không ngờ có một tòa động phủ, đáng giận, lúc trước chúng ta không ngờ không phát hiện, mau mau, hắn ở đó.
Còn chưa nói hết, đột nhiên một tiếng nổ truyền ra, lúc này Phương Hành có thể trực tiếp dùng mắt thường nhìn thấy, sơn cốc ngoài trăm dặm dâng lên hào quang thần thông vô tận, chiếu rọi cả sơn mạch sang như ban ngày, trong đó xen lẫn vô số chân tay cụt, cùng với một quái vật thân hình khổng lồ, có chín cái đầu lao thẳng lên trời, đám người kia xem như trực tiếp đụng vào họng súng rồi, lúc này Cửu Đầu Trùng dược hiệu tràn đầy, giống như không khống chế được, cả người giống như phát điên.
- Giết giết giết giết giết...
Hắn miệng gầm to, thần thông vô tận, móng sắc hạ xuống, trực tiếp xuyên thủng ngực đạo chủ một phương, xé thành từng mảnh.
Sau đó chín cái đầu ngẩng lên, dữ tợn đáng sợ, nuốt sống một người đang đứng trong không trung.
- Không ngờ... Không ngờ là yêu ma này.
- Mau gọi cứu binh tới đây...
- Hắn sao còn lợi hại các cả lúc trước?
Người xâm nhập vào sơn cốc ngây ngốc, bọn họ trong bốn năm ngày này không nghỉ ngơi một chút nào, chính là bởi vì phụng lệnh của Hồng Can tiên tử, tìm kiếm tên điên tội ác tày trời kia, nhưng tìm bốn năm ngày, bóng dáng của tên điên kia thì không thấy, lại tìm yêu ma lai lịch thần bí này. Thế nhưng yêu ma này vô cùng lợi hại, lại như chim sợ cành cong, không hề phân trần lao lên giết không ít người của bọn họ, sau đó tiếp tục bỏ chạy, lại bị tìm được, lại để trốn mất.
Trong bốn năm ngày này, chính chủ thì không tìm được, yêu ma cũng thoát bốn năm lần.
Hiện giờ khó khăn lắm mới đánh cho yêu ma này trọng thương, tự cho là hắn chắc phải chết, ai ngờ lại đụng phải đại vận, không ngờ tìm tới một tòa động phủ ở ngay dưới mí mắt mà mấy lần gặp phải cũng không phát hiện, tưởng là tìm được chính chủ kia, không ngờ vừa tiến vào, bên trong lại là yêu ma đó, hơn nữa yêu ma này không biết dùng bí pháp gì, không ngờ uy thế so với trước đây còn dữ dằn hơn mấy phần.
Trong một mảng rối loạn, bọn họ bất chấp tất cả, ba người liên tục đánh ra thần quang lên không trung, kêu gọi cứu binh.
- Tìm được chính chủ rồi à.
Bốn phương tám hướng đều có nhân mã lao tới, đằng đằng sát khí, vừa bay vừa hét lớn.
Vù vù.
Mà cách đó không xa, có ba đạo thân ảnh cấp tốc bay tới, giống như ba đạo lưu tinh, khí cơ mạnh mẽ, chính là Ma Khuê, Sơn Tôn, Hồng Can bọn họ trải qua bốn năm ngày chờ đợi, rõ ràng là vẻ mặt cũng vô cùng lo lắng, lúc này nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, liền cho rằng đã tìm được chính chủ, vội vàng lao tới, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sát khí, chỉ là khi chạy tới hư không này, thấy rõ tình hình thì lập tức ai nấy mặt đầy phẫn hận. . .
- Phế vật! Đều là phế vật! Sao lại tìm được yêu ma này?
Hồng Can tiên tử giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ là vặn vẹo, nhìn bộ dạng của Cửu Đầu Trùng, cơ hồ hận tới mắt phun ra lửa.
- Tên này rốt cuộc là ai mà liên tiếp phá hỏng đại sự của chúng ta!
Trời đất chứng giám, lời này nếu để Cửu Đầu Trùng nghe thấy, chắc sẽ khóc tới chết.
Những người này cảm thấy sự tồn tại của Cửu Đầu Trùng đã di dời sự chú ý của rất nhiều người, ảnh hưởng tới đại sự của bọn họ.
Nhưng đối với Cửu Đầu Trùng mà nói, ta đâu có muốn dẫn tới sự chú ý của các ngươi!
Ma Khuê cũng nói:
- Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời, ta luôn cảm thấy thằng ôn này lai lịch kỳ quái, trên người lại có tiên mệnh, không bằng thừa dịp này bắt hắn trước rồi tính, nói không chừng mấy ngày nay không tể tìm được tên đế tử giả kia cũng là có liên quan tới hắn!
- Không sai, cứ để thằng ôn này ở đây cũng rất phiền lòng!
Sơn Tôn không nhịn được cũng đáp ứng, mấy ngày nay, thật sự bị Cửu Đầu Trùng khiến cho có chút phiền lòng.
Trước đây bọn họ không phải không nghĩ tới trước tiên giết Cửu Đầu Trùng đã rồi tính, có điều thằng ôn này rất giảo hoạt, đánh đánh trốn trốn, không có cơ hội hạ sát thủ với hắn, hiện giờ nhìn bộ dạng của hắn, giống như đã nổi cơn điên, không ngờ một mình ác đấu với mấy lộ truy binh, cho dù là nhìn thấy ba người bọn họ chạy đến, cũng không hề có ý định muốn chạy trốn, giống như muốn đánh một trận, rõ ràng chính là bởi vì bị người ta bao vây triệt để, liền có lòng liều mạng, so với để hắn chạy thoát, chẳng thà giết hắn trước để tránh xảy ra bất trắc.
- Xuất thủ!
- Yêu ma nhận lấy cái chết!
Tiên tướng Ma Khuê và Sơn Tôn, hai người đồng thời hét lớn, xông ra ngoài.
Một người thân ở trong không trung liền mở ra quyển trục cổ xưa, bên trên dãy núi cao cút, từ dưới đất chui ra.
Một người khác thì tay cầm tiên mâu, hung tợn đâm về phía Cửu Đầu Trùng, cùng lúc đó, một luồng ánh sáng tím bay thẳng lên trên, một thoáng sau, cũng hóa thành một đạo phù triện màu tím cực lớn hàng lâm, mang theo tiên uy đáng sợ, trấn áp một vực!
- Đệ tử các đạo, bày ra đại trận, tru sát yêu ma này!
Truy binh này đã dưới sự dẫn dắt của các tông chủ sơn chủ, đồng thời tế ra pháp bảo phù triện, bao vây Cửu Đầu Trùng.
Bọn họ cũng đã giao chiến không biết bao nhiêu lần với Cửu Đầu Trùng, trong lòng hiểu rằng, đây là một cơ hội tốt để vây giết yêu ma này, mà so sánh với đám người Ma Khuê, bọn họ càng hận yêu ma này hơn, dù sao trong mấy ngày nay mấy lần giao thủ, Thất đạo Cửu sơn đã chết không dưới trăm người trong tay hắn, khó khăn lắm mới có cơ hội này, đương nhiên càng muốn bắt lấy hắn.
Vô số đạo phi kiếm, thần phù, tiên tác, tung hoành đan xen, đều ập về phía Cửu Đầu Trùng!
Mà ở trong không trung, cũng có đám người Sơn Tôn, Ma Khuê thi triển một kích mạnh nhất.
Đối với Cửu Đầu Trùng mà nói, đây quả thực chính là tuyệt địa và tử địa.
Thậm chí có thể nói rằng, thế này chẳng thà bị người ta trảm sát lúc đang kiệt sức, bởi vì như vậy hắn không có lựa chọn nào khác, cũng không có sức phản kháng, nhưng hiện giờ, tự dưng có được dược lực cường đại, có sức đánh một trận, lại bị người ta cường hành trấn áp, thật là uất nghẹn.
- Hạng nô dịch giết ta, ta không cam lòng.
Đối mặt với thần thông thuật pháp vô tận đó, Cửu Đầu Trùng ngửa mặt lên trời, điên cuồng gầm lên, tiếng chấn vạn dặm...
- Láo xược, đáng tru!
Tiếng gầm rú trong tuyệt vọng này khiến cho các truy binh đều rúng động, nhưng không ảnh hưởng được tới đám cao thủ Ma Khuê và Sơn Tôn, bọn họ xuất thủ ngược lại càng nhanh mạnh hơn, ngay cả Hồng Can tiên tử vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không có hứng thú với Cửu Đầu Trùng cũng giống như bị tiếng gầm này chọc giận, đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía trước, viên tử châu ở ngực bay ra, bị nàng ta cầm lấy, dung nhập với bàn tay mảnh khảnh, không ngờ hóa thành một quái trảo sắc bén, tóm xuống đầu Cửu Đầu Trùng!
Thấy nàng ta xuất thủ, Ma Khuê và Sơn Tôn đều lách sang bên, để cho nàng ta cơ hội xuống tay này.
- Trước tiên giết ngươi đã rồi tìm đế tử đó sau.
Thiên địa u ám, mưa to như trút, Hồng Can tiên tử mang theo một bụng lửa giận bay tới, tóm xuống đầu Cửu Đầu Trùng.
Thoạt nhìn, Cửu Đầu Trùng đang trong tuyệt cảnh, không còn nửa điểm sinh cơ!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, phía sau nàng ta lại bỗng nhiên có một đạo thân ảnh bay vút lên trời!
Cũng lại vào lúc này, trong thiên địa, mưa to đột nhiên dừng lại, trời quang mây tạnh, mặt trăng nhô lên cao, chiếu sáng cả trời đất giống như ban ngày, mà thân ảnh đó, chéo áo tung bay, tay cầm đại đao.
- Ngươi đang tìm ta à?