Chương 1394: Người xui xẻo nhất
Tính thời gian, Phương Hành cảm thấy những người đó chắc cũng tìm tới rồi, trên thực tế, hiện giờ mình trốn ở chỗ này, liên tục bốn năm ngày cũng không có ai tìm đến, đã khiến hắn cảm thấy có chút cổ quái, cho dù động phủ này có bí ẩn tới mấy, dù sao cũng vẫn ở trong thâm sơn của Long giới, dù sao lúc trước khoảng cách hắn chạy cũng có hạn, nhất định vẫn ở trong vòng vây của đối phương, với tu vi của ngụy tiên, bốn năm ngày thời gian, nếu có ngàn người đến người đến mình, vậy chỉ sợ đã lật tung một lần cả mười vạn dặm rồi, hắn thậm chí hoài nghi những người đó liệu có phải là gặp phiền phức gì cho nên mới chậm chạp không tìm được chỗ mình ẩn thân hay không!
- Các ngươi không tìm thấy ta, vậy để ta di tìm các ngươi.
Phương Hành trầm ngâm, sau đó cười lạnh, đứng lên, quyết định rời khỏi động phủ này!
Trước lúc rời đi, lại dùng nửa canh giờ cung kính đuổi hai vị đại gia vừa lập công lớn đuổi về thức giới, sau đó lại gọi Thái Hư Bảo Bảo ra, thông qua hắn để tìm hiểu về thế cục ở bên ngoài lúc này, nghe thấy hiện giờ bên ngoài không ngờ có hơn mười tốp nhân mã đang tìm mình, thậm chí người cầm đầu của mỗi một tốp nhân mã đều là ngụy tiên không kém gì đám người Lộc Tẩu, hắn trong lòng cũng hơi ngưng trọng, sau đó liền cười lạnh, phấn chấn đề khí, chuẩn bị cho ác chiến, đẩy cửa đi ra.
Ngoài động phủ vẫn đang mưa to, là lúc nửa đêm, trời đất là một mảng đen xì, thỉnh thoảng có sấm chớp đùng đùng, chiếu sáng cả trời đất như ban ngày!
- Không ngờ qua mấy ngày rồi vẫn không tìm được ta, những người này không khỏi quá vô dụng rồi.
Phương Hành nói thầm trong lòng, chắp tay sau lưng, chậm rãi ra khỏi động phủ.
Nhưng cũng đúng vào khoảnh khắc hắn vừa bước ra động phủ, liền đột nhiên nhìn thấy trên không trung phía tây ngoài ba bốn trăm dặm có một đạo yên hoa nở rộ trong bầu trời đêm, lập tức chính là vô số đạo thần quang từ bốn phương tám hướng trong thâm sơn bay vút lên, lao tới vị trí chỗ mình đang đứng, nhìn người nhìn vật, không ngờ không dưới trăm người, loáng thoáng có thể nghe được có người đang hô to:
- Là ở chỗ này.
- Ồ? Vừa ra đã tìm được ta luôn rồi à.
Phương Hành giật mình, sau đó thầm vận chuyển pháp lực, chuẩn bị bay lên trời đánh một trận, nhưng rất nhanh, hắn liền ngơ ngác đứng đờ tại chỗ, phát hiện những người đó không ngờ không phải hướng về phía mình, mà là không hẹn mà cùng lao về phía một vị trí ở phía bắc của mình, mà ở vị trí đó, truyền đến tiếng hô đánh hô giết, tiếng thần thông va chạm, sau đó là một đạo tia chớp xẹt qua chân trời, hắn vừa hay có thể nhìn thấy, ở phương hướng đó đang có mấy người vừa vội vàng truy tung gì đó vừa lớn tiếng gọi người tới.
- Hả?
Phương Hành cảm thấy hứng thú, cả người bay lên, tựa như một u linh xuyên qua rừng rậm.
- Người ở đâu? Có phải tên điên mà Hồng Can tiên tử lệnh chúng ta tìm hay không?
Trên Đỉnh đầu, vô số người xông tới, vội vàng hét lớn.
- Nhìn không rõ lắm, hắn thật sự rất âm hiểm, trốn trong khe núi, giết ba người của chúng ta rồi chạy thoát.
- Đáng giận thật, trong mấy ngày nay đã chết trên dưới một trăm mạng người rồi, lại vẫn không bắt được, tưởng chúng ta là thùng cơm chắc?
Tiếng hét lớn, tiếng mắng chửi, ở trong không trung truyền xuống, cũng có người trực tiếp hạ xuống, tìm kiếm trong núi, chỉ là trời mưa to, không thể nhìn được gì, trên không trung lại sấm chớp đùng đùng, không dám tùy tiện phóng thích thần thức, tìm người trong ngày mưa thế này quả thật là khó khăn đến cực điểm, cho dù bọn họ, cũng chỉ có thể vừa mắng chửi vừa ở trong không trung tế ra dạ minh châu dể chiếu sáng, sau đó mượn ánh sáng mỏng manh của dạ minh châu cùng với ánh sáng của lôi điện trong không trung, lần mò thử thời vận trong núi rừng!
Mà lúc này Phương Hành, lại trực tiếp ngồi xuống, nhìn ngọn núi cụt bên dưới.
Vận may của hắn vẫn chưa kết thúc, chỉ là khi trực tiếp bay lên, liền vô ý đụng phải một người.
Đây chính là người mà những người đó đang đuổi giết.
Hắn nằm phía dưới núi cụt, đã bị thương nặng, xương gãy gân đứt, huyết nhục mơ hồ, y bào trên người rách nát, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, lúc này dường như đã tiếp cận dầu hết đèn tắt, đang nằm bên cạnh suối nước không nhúc nhích, nửa đầu chìm dưới suối nước, trong không trung ngẫu nhiên có một đạo lôi điện bổ qua, thân thể hắn run khẽ một cái, nhưng tiếp theo lại không có phản ứng gì, chỉ còn một dòng sinh cơ, tùy thời đều sẽ đoạn tuyệt, hiện giờ chỉ là hơi thở mong manh, kéo dài hơi tàn!
- Đây là...
Thái Hư Bảo Bảo Ngồi xổm trên vai Phương Hành nhìn thân ảnh đó mấy lần, không nhịn được khiếp sợ lên tiếng.
- Là...
Phương Hành tiếp lời, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái:
- Là tên gia hỏa xui xẻo.
Dứt lời, hắn liền nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó lật người này dậy.
Mặt hướng lên trên, chỉ thấy ngực hơi phập phồng, ánh mắt đờ đẫn vô thần, trên đầu ngón tay tái nhợt còn dính vết máu, thậm chí trong bụng còn cắm nửa thanh tiên kiếm, đang không ngừng thiêu đốt nhục thân của hắn, hút ra sinh cơ còn lại không nhiều lắm của hắn, khuôn mặt đó trông cũng khá trẻ tuổi, đối với Phương Hành mà nói thì vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhìn hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô cùng hoang đường.
Cửu Đầu Trùng.
Hoặc nói là Vũ Cửu Linh đã có tiên mệnh, đã thành tiên, lúc này lại xuất hiện trước mặt Phương Hành!
Đã có người gặp may mắn thì cũng có người gặp xui xẻo, Phương Hành ở trong thế giới đụng phải đại vận, Cửu Đầu Trùng này không nghi ngờ gì nữa vừa hay ngược lại!
Hắn vừa vào Long giới, liền bị đám người Ma Khuê đánh lên, dùng Đại La tiên phù trấn áp, nhốt sống tại chỗ, về sau cũng coi như hắn có bản sự lớn, không ngờ thoát khỏi tiên phù, trốn vào trong thâm sơn, nhưng xem ra, không tìm được linh dược thích hợp để liệu thương, trên người cả vết thương cũ và vết thương mới, lại không có dấu vết được điều trị, có điều hắn ít nhất cũng nên tìm một chỗ để dung thân, đám người Ma Khuê nhân thủ không đủ, lại bị "Đế tử" Phương Hành di dời sự chú ý, cho nên không phái ra nhân thủ để lùng bắt hắn.
Dựa theo lẽ thường, từ từ trốn đi, Cửu Đầu Trùng cũng có thể trị khỏi thương thế rồi bỏ đi.
Nhưng đột nhiên lại có người tới soát núi!
Sau đó, hắn khổ cực tránh né được mấy ngày, liền bị tìm được, lập tức dẫn tới một hồi chém giết, bản lĩnh của hắn không kém, lại trảm sát mấy người, chạy thoát được, nhưng rất nhanh truy binh lại tới, hắn lại giết rồi lại trốn, rồi lại bị người ta tìm được.
Phương Hành cũng không biết trong lúc mình trốn ở trong động phủ ngâm nham thạch nóng chảy ngủ một giấc ngon lành, Cửu Đầu Trùng đã trải qua bao nhiêu trận chém giết, chỉ có thể nói, nhìn những vết thương ghê người trên người hắn, liền có thể thấy được hắn đã trải qua vô số trận đại chiến, dẫn tới sinh cơ của bản thân cũng bất ổn, không thể chữa trị vết thương trên nhục thân, thậm chí có thể nói, nếu không phải hắn vừa có được tiên mệnh đầy đủ, sinh mệnh lực cường đại hơn xa người khác, chắc căn bản không thể chống đỡ được tới lúc này, đã sớm chết toi rồi.
Mà Phương Hành, cũng cuối cùng biết vì sao liên tục bốn năm ngày không có ai tìm được mình.
Rất rõ ràng là quả trứng xui xẻo này đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý thay mình.
Nhìn rồi rồi lại nhìn mình, Phương Hành bỗng nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười:
- Cái thứ vận khí này quá quan trọng.
- Những người đó sắp đuổi tới đây rồi, giết hắn đi!
Thái Hư Bảo Bảo chú ý tình huống chung quanh, hạ thấp giọng thúc giục Phương Hành.
- Được!
Phương Hành không hề do dự, liền giơ tay, chuẩn bị vỗ xuống đầu Cửu Đầu Trùng.
Không có gì để nói cả, hắn và Cửu Đầu Trùng này là tồn tại giống như túc địch, có thể giết thì tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Vả lại, cừu hận Long tộc Cửu Đầu Trùng và Long tộc cũng quá sâu, mình thân là con rể của Long tộc, thuận tay trừ bỏ đại địch này cũng là không sai, dù sao lúc trước hắn vào Long giới, chuyện thứ nhất nghĩ trong lòng chính là tìm được Cửu Đầu Trùng này thì phải giết chết hắn.
Cửu Đầu Trùng lúc này thậm chí không biết có sát khí hàng lâm, hắn vừa rồi giết chết mấy người cuối cùng, sau khi chạy trốn tới nơi này, rõ ràng đã nỏ mạnh hết đà, còn có thể tìm được vách núi kín đáo này đã là bản lĩnh không nhỏ rồi, nhìn bộ dạng của hắn, chắc là định tới mỏm đá đối diện dòng suối để ẩn thân, ít nhất thì cũng trốn được trận mưa to này, chỉ là cuối cùng vẫn bị trượt ngã vào trong suối, cả người mơ màng, cách cái chết chỉ còn một bước!
Thậm chí có thể nói, một chưởng này của Phương Hành không vỗ xuống, cũng chỉ là để hắn chết sớm chết muộn hơn mấy giây thôi.
Mà Phương Hành, trong lòng cũng không để ý tới chuyện xuống tay với kẻ yếu, hơi ngưng thần, liền muốn một chưởng vỗ xuống!
- Giết ta đi.
Vào khoảnh khắc tay hắn sắp hạ xuống, Cửu Đầu Trùng đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích bỗng nhiên môi khẽ động, nói ra một câu rất khẽ, cũng may Phương Hành tu vi thâm hậu, trong mưa to vẫn miễn cưỡng nghe thấy.
Hắn theo bản năng dừng lại, muốn nghe câu tiếp theo.
- Ta chính là. . . Huyết mạch Cửu Đầu Trùng. Tôn quý nhất... Tuyệt đối sẽ không.... Cúi đầu quỳ gối... Trước bất kỳ ai.
Cửu Đầu Trùng rõ ràng đã mất đi ý thức, tựa hồ là hắn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, mới gian nan mở miệng.
Nhưng những lời này lại khiến Phương Hành cảm thấy có chút hứng thú.
- Nhưng nếu ta bắt ngươi nhất định phải cúi đầu quỳ gối mới được thì sao.
Phương Hành hạ thấp giọng, lặng lẽ hỏi, cũng dùng thần niệm đánh vào trong thức hải của Cửu Đầu Trùng, sợ hắn không nghe thấy.
- Giết. . . Giết. . . Đều đáng chết!
Trong thanh âm của Cửu Đầu Trùng dường như có lửa giận vô tận, bàn tay khẽ động, giống như muốn nâng lên, rồi lại hạ xuống.
- Ta. . . Ta vốn nên giết sạch các ngươi, nhưng ta. . . Đã không còn khí lực...
Một dòng khí tức cuối cùng của hắn đang chậm rãi trôi đi, thanh âm nhỏ tới không thể nghe thấy.
Không cần Phương Hành hạ xuống một chưởng này, hắn cũng đã sắp vẫn lạc.
Nhưng Phương Hành lúc này đột nhiên thay đổi chủ ý, tay lại hạ xuống, trong kẽ ngón tay có thêm một viên linh đan!
Thiên Gia đan!
Hắn nhét một viên Thiên Gia đan vào miệng Cửu Đầu Trùng, giúp hắn luyện hóa.
Sau lưng có một đạo lôi điện xẹt qua, khiến cho thiên địa sáng như tuyết, lúc này, hắn cúi đầu nhìn vào mặt Cửu Đầu Trùng.
- Vậy ta sẽ cho ngươi chút khí lực. . .