Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 313 - Chương 1393: Đan Bảy Bảy Bốn Chín Ngày

Unknown

 

Chương 1393: Đan bảy bảy bốn chín ngày

 

 

 

- Phù, ngủ một giấc sướng ghê!

 

Phương Hành mở mắt, chỉ cảm thấy chung quanh khí tức nóng bừng, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, một giấc này ngủ rất thoải mái, cũng không biết đã ngủ bao lâu, hiện giờ ngủ đủ tỉnh lại, không ngờ có cảm giác vừa trong mộng mới tỉnh, không biết hiện giờ là lúc nào, đối với người tu hành mà nói, đây thật sự là một loại cảm giác đã lâu không có, cho dù là Phương Hành cũng cảm thấy lạ lẫm, từ lúc bước vào con đường tu hành, đội mưa đội gió, làm gì có thời gian để nghỉ ngơi, cũng là hiện giờ ở trong nham thạch nóng chảy dưới lòng đất Long giới, cảm nhận được một loại thích ý đã lâu không còn, thậm chí là không muốn đứng dậy, lại nhắm mắt một lúc, mới lười biếng duỗi lưng.

 

- Ồ, một thân hủ hóa đã luyện hóa được gần hết rồi.

 

Hắn đứng lên trong nham thạch nóng chảy, cả người rung rung, hất nham thạch nóng chảy trên người xuống, cúi đầu nhìn, cảm thấy rất hài lòng.

 

Vốn trên nhục thân này, hơn nửa làn da đều bị một loại biểu bì sắt không phải sắt, giống gỗ mà không phải gỗ bao phủ, là do nhục thân hủ hóa dẫn tới, cũng chính là loại hủ hóa này khiến cho nhục thân của hắn cứng ngắc, bất kể là tốc độ hay là phản ứng đều không theo kịp, tất nhiên cũng không thể phát huy ra lực lượng cường đại của nhục thân này, nhưng hôm nay lại cuối cùng đã hết rồi, chỉ thấy máu của Thổ Hành Tôn đã bị nhục thân hấp thu, nham thạch nóng chảy cũng một lần nữa hóa thành màu đỏ đậm, mà bộ phận hủ hóa trên nhục thân của mình, không ngờ đã toàn bộ bong ra từng màng, thịt mới sinh trưởng.

 

- Bốp!

 

Hắn xòe năm ngón tay ra, giữa lòng bàn tay không ngờ vang lên một tiếng bốp, không ngờ có một mảng hư không bị hắn trực tiếp bóp nát!

 

- Ha ha, lực lượng này quả nhiên không tồi!

 

Phương Hành mừng rỡ, từ trong nham thạch nóng chảy nhảy lên, chỉ cảm thấy trong nhục thân, chất chứa lực lượng vô cùng, chỉ có điều trong tạng phủ vẫn có chút ứ đọng, pháp lực không thể vận chuyển tự nhiên, hắn biết rằng, đây là bởi vì nội thương chưa hồi phục!

 

- Cũng không biết hai vị đó đã luyện xong đan dược chưa?

 

Phương Hành lấy ra một chiếc áo choàng mới khoác lên người, lại hai tay cầm tóc tết lại, đi một đôi giày mới, lại dắt mấy món trang sức lên hông, lúc này mới phi thân nhảy ra khỏi giếng nham thạch nóng chảy mà mình tự đào này, thấy trong vách tường bên cạnh không có động tĩnh, liền đẩy cửa đi đến một gian thạch thất khác trong động phủ, có điều vừa mở ra, lại ngây người.

 

Lộc Tẩu và Văn tiên sinh đang mỗi người ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn, chậm rãi uống trà, bên cạnh đặt quả lựu làm điểm tâm, chính là loại lựu Tử Ngọc mà mình tìm thấy, giữa hai người bọn họ còn đặt một bàn cờ đá, đang chậm rãi ngươi một nước ta một nước, cục diện hòa hoãn, giống như là hai lão nhân nhàn rỗi.

 

Phương Hành khịt khịt mũi, liền ngửi thấy trà của họ chính là dùng tiên dược của mình luyện ra, nhất thời trợn mắt mắng:

 

- Hai lão già thối không biết xấu hổ, ăn lựu của ta uống trà của ta, đan bảo các ngươi luyện đã xong chưa?

 

Văn tiên sinh thấy hắn, có chút ngượng ngùng cười, muốn đứng dậy, Lộc Tẩu lại giơ tay lên cản hắn lại, liếc Phương Hành một cái, ném quân cờ trong tay ra, ngạo nghễ nói:

 

- Lão phu hết lòng luyện chế đan trị thương cho ngươi, bốn mươi chín tiếng không hề nghỉ ngơi, hiện giờ đại công cáo thành, ăn lựu của ngươi, lấy tiên dược luyện đan còn thừa ra làm đan trà thì có làm sao? Nhanh lên, lấy rượu ngon ngươi cất đi, uống trà cả ngày, có ngon đến mấy thì cũng vẫn nhạt miệng lắm!

 

- Ôi, đều qua lâu như vậy rồi à?

 

Phương Hành nghe vậy cũng lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ bọn họ luyện đan bốn mươi chín canh giờ, lại uống trà một ngày, thế chẳng phải là mình đã ngủ bốn năm ngày rồi sao? Sau khi cảm thấy giật mình, lại đầy chờ mong, vừa nhìn bộ dạng này của Lộc Tẩu là biết đan đó khẳng định đã luyện xong rồi, thoải mái từ trong túi trữ vật lấy ra một bình rượu ném tới, cười nói:

 

- Luyện ra đan bỏ đi mà gì đáng để khoe khoang chứ, mau lấy ra đi, luyện luyện không tốt, lựu ăn vào bụng rồi cũng phải nhổ ra đó!

 

- Lão phu nếu ra tay, há lại có thể không tốt.

 

Lộc Tẩu cười to, một tay đỡ lấy vò rượu, sau đó thuận tay đưa tới một Tử Kim Hồ Lô, Phương Hành vội vàng mở ra nhìn, lập tức ngửi thấy mùi thơm nức mũi, vội vàng đổ ra tay, không ngờ liền thấy đan như long nhãn, trong tím có vàng, bên trên không ngờ sinh ra từng đạo văn lạc trời sinh, thoạt nhìn rất huyền ảo, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, tất cả văn lạc cộng lại vừa hay đúng bốn mươi chín dạo, tuy Phương Hành không hiểu ý tứ trong đó, nhưng cũng có thể cảm giác được huyền cơ bên trong đan dược tinh xảo này!

 

- Không tồi, không tồi!

 

Phương Hành cực kỳ hài lòng, bỏ đan lại vào trong, đưa một đạo thần niệm vào, liền thấy đan dược loại này tổng cộng có bảy viên, trong lòng lại hưng phấn, không nhịn được nhếch miệng bật cười, hưng phấn nhìn Lộc Tẩu nói:

 

- Đan này tên là gì?

 

Lộc Tẩu cũng không nhịn được cười mắng:

 

- Ngay cả tên của đan cũng không biết mà nói là không tồi à!

 

Dứt lời tiếp nhận hồ lô, cũng đổ một viên ra tay, nhẹ nhàng thổi một hơi, lập tức thấy được trên đan không ngờ có tinh khí lưu chuyển, ảo tượng nảy sinh, lúc thì hóa thành mây trôi, lúc thì hiển hóa ra từng cây tiên dược, không ngờ còn có núi tiên linh cầm, như thật lại như ảo, thật sự khiến người ta kinh hãi, mà Lộc Tẩu cũng ánh mắt si mê nhìn đan đạo này:

 

- Đan phương thượng cổ luyện chế đan này tên là Thiên Kim phương, đây là một loại đan phương thượng đẳng nhất, bởi vì cần bảy bảy bốn mươi chín canh giờ mới có thể luyện thành, chỉ ăn một viên, cho dù người đã chết cũng lập tức có sinh cơ, cho nên có tên là Thất Thất Hoàn Hồn đan, có điều dù sao khi lão phu luyện chế lại đổi mấy vị dược liệu trong đó, thủ pháp tương tự, đan phẩm lại bất đồng, nói là đan mới cũng không đủ!

 

Nói xong lại thở dài:

 

- Ài, lão phu cũng không ngờ, sinh thời không ngờ còn có cơ hội luyện chế đan dược tốt như vậy, dược liệu luyện chế đan này đã vượt qua phạm trù bảo dược của Thiên Nguyên, được tiên khí tẩm bổ mà sinh, có thể nói là tiên dược chân chính, mà đan phương này lại là một vị tiên nhân thượng cổ truyền lại, lão phu cũng không dám lơ là, cùng Văn lão đệ mỗi một khâu đều làm tới cực hạn, bất kể là đan phẩm hay là dược hiệu đều đạt tới đỉnh phong, cũng không phải là chúng ta khoe khoang, bảy viên đan dược này có thể trực tiếp gọi là tiên đan.

 

- Tiên đan!

 

Phương Hành nghe đến đây, hai mắt đã tỏa sáng, ôm chặt lấy hồ lô trong tay.

 

Mà Lộc Tẩu lúc này, cũng đang cau mày:

 

- Này này, lão phu cũng muốn đặt tên cho đan này, gọi là.

 

- Thiên Gia đan đi.

 

Phương Hành cười hì hì, không đợi Lộc Tẩu nói xong, liền thốt lên.

 

- Vì sao lại gọi như vậy.

 

Lộc Tẩu cũng hơi ngẩn ra, từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Hành.

 

- Chính là vì ăn đan này vào liền được lão thiên gia che chở, muốn chết cũng không chết được.

 

Phương Hành cười hì hì, trong lòng lại có dụng ý khác.

 

- Có thể châm chước chút không.

 

Lộc Tẩu rõ ràng có chút không đồng ý, vẫn đang cau mày suy nghĩ, nhưng Phương Hành đoạt đoạt lấy viên đan trong tay hắn rồi thả vào hồ lô, đi tới phòng khác, cười nói:

 

- Ngươi muốn đặt gì thì đặt, còn ta thì cứ gọi nó là Thiên Gia đan!

 

Lộc Tẩu thấy thế trực tiếp xanh mặt, tức giận bất bình ở sau lưng Phương Hành mà mắng:

 

- Bất học vô thuật, làm hỏng trân phẩm.

 

Nhưng Phương Hành không để ý đến hắn, trực tiếp tiến vào trong phòng, Văn tiên sinh cũng vội vàng mở miệng khuyên bảo, cuối cùng ngồi xuống uống rượu.

 

...

 

- Đan này quả thật là bất phàm, trước tiên cứ dùng một viên đã.

 

Phương Hành cũng nóng lòng, vào thạch thất, liền đổ một viên ra, nhìn chằm chằm một lúc, giơ tay lên bỏ vào miệng!

 

Ầm!

 

Kim đan vào bụng, một lúc vẫn không có động tĩnh, đang lúc Phương Hành cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên liền cảm thấy trong cơ thể có một đạo vô minh hỏa bốc lên, hỏa thế mãnh liệt, không ngờ có giống như núi lửa bùng nổ, nháy mắt đã tràn ngập phế phủ, còn không đợi Phương Hành có phản ứng, liền cảm thấy cổ họng ngọt lịm, oa một tiếng phun ra máu đen, rơi xuống đất, làm cháy cả nền đá.

 

- Hừ, nôn được ra là chứng tỏ đan này hữu hiệu!

 

Gian ngoài, Lộc Tẩu va Văn tiên sinh nhìn nhau, đồng thời bật cười, tiếp tục uống rượu chơi cờ.

 

Mà Phương Hành lúc này cúi đầu nhìn, cũng thấy ghê người, không ngờ phát hiện trong máu đen mình phun ra ngưng tụ không ít máu cục, thậm chí còn ẩn chứa âm sát chi khí đáng sợ, theo máu đen đó được phun ra, nhiệt độ cả thạch thất đột nhiên hạ xuống, trong nháy mắt liền thấy trên vách tường có một tầng sương trắng, cực kỳ quỷ dị, mà trong cơ thể mình lại cảm thấy khí cơ thông suốt, không nhịn được hít sâu một hơi, dường như phế phủ có một cái lỗ lớn.

 

Phương Hành cắn chặt răng, cỗ liệt diễm vẫn đang bốc cháy trong phế phủ của hắn, ầm ầm trùng kích kinh mạch của hắn.

 

Lại ói ra mấy ngụm máu đen, cảm giác thông suốt trong tạng phủ càng lúc càng rõ ràng, mà căn phòng này đã sinh ra sương trắng dày cộp!

 

Sau thời gian một chén trà, Phương Hành ngừng lại, mỉm cười, sắc mặt có chút tái nhợt.

 

Hắn lúc này chỉ cảm thấy nhục thân vô cùng suy yếu, nhưng mắt lại càng lúc càng sáng!

 

Khí cơ lưu chuyển trong cơ thể lại càng lúc càng thông thuận, giống như một tòa pháp trận tinh vi cực lớn, đang càng vận chuyển càng nhanh.

 

Hắn nghẹn một lúc, đột nhiên phun ra một ngụm liệt diễm, trong nháy mắt tràn ngập cả tòa thạch thất này, băng sương ngưng kết trên vách đá theo lửa này phun ra, cũng lập tức bị hòa tan, hóa thành từng giọt nước chảy xuống, lại bị hỏa khí hơn phun ra đốt thành hơi nước, cả tòa thạch thất, lập tức trở nên mây khói mù mịt, giống như tiên cảnh.

 

- Thống khoái quá.

 

Mà trong thạch thất giống như tiên cảnh này, thanh âm của Phương Hành nặng nề vang lên, đứng dậy đứng dậy, ra khỏi thạch thất, vẻ mặt rất cổ quái, tựa hồ là đang cười, lại dường như là đang thầm nghiến răng:

 

- Tiếp theo nên làm chút chuyện thống khoái hơn rồi!

 

 

Bình Luận (0)
Comment