Chương 1452: Sâu trong phù đồ
Một ngày lại một ngày hành tẩu trên đại địa của Phù Đồ Thiên Giới, tùy tùng sau lưng Phương Hành đã càng lúc càng nhiều, gần ba vạn người, đó là một đại quân khiến Thái Ất thượng tiên thấy cũng phải nhíu mày, cho dù với tu vi của bọn họ, muốn giết cũng không biết phải bao lâu mới có thể giết hết, vốn theo suy nghĩ của hắn, thế đã là nhiều lắm rồi, dù sao thăng tiên hội cũng chỉ xưng là có mười vạn Tán tiên, mà hiện giờ, Phương Hành đã chiếm ba thành, cũng nên tiến hành bước thứ hai của kế hoạch rồi, nhưng nhìn bộ dạng của Phương Hành, lại không hề vội vàng, vẫn dẫn một đám Tán tiên đi loanh quanh trên Phù đồ đại địa, dường như vẫn chưa hài lòng với số lượng này!
Đương nhiên, theo tùy tùng sau lưng hắn càng lúc càng nhiều, cũng bắt đầu càng ngày càng khó tìm được người, hơn nữa thời gian trôi qua, ngay cả đám người Phong Quân Vũ thiếp cũng có chút không kiềm chế được:
- Chúng ta không biết ngươi để ấn chứng bí mật tiên mệnh, cần nhiều tiên tế, nhưng hiện giờ ba vạn người này đã gần tới cực hạn rồi, dù sao trong quá trình ngươi tìm kiếm và độ hóa những người này, trên Phù Đồ đại địa vẫn đang triển khai giết chóc, tế phẩm tiêu hao rất nhiều, có lẽ hiện tại khắp Phù Đồ đại địa, cũng không đủ bốn vạn người!
Phương Hành biết hắn là đang nói tình hình thực tế, cũng không phản bác, lại càng không để bọn họ nhìn ra sơ hở, liền chỉ cau mày nói:
- Quả thật là như vậy, hiện tại người sống không dễ tìm, thi thể lại khắp nơi đều có, xem ra, đã xuất hiện không ít yêu ma lợi hại rồi!
- Lời này không sai!
Tiên Quân Trọng Sương cũng chen vào:
- Người cần ngươi che chở, trong đoạn thời gian này đại khái đã chết gần hết rồi, mà còn sống chắc cũng thành một thân oan nghiệt, thực lực đáng sợ, sẽ không tùy tiện hiện thân trước mặt chúng ta, cái họ muốn chỉ là tiên mệnh phong chính mà thôi, có lẽ, lúc này bọn họ đang ở chỗ tối, thèm khát tế phẩm của chúng ta.
- Ha ha, một thân ma khí cũng muốn thành tiên?
Phương Hành vẻ mặt khinh bỉ, lạnh lùng cười một tiếng, giống như vô cùng khinh thường.
Thanh La tiên tử thở dài nói:
- Cái này cũng không trách được, hạng người đã nhiễm phải một thân oan nghiệt, trên trình độ nào đó mà nói quả thật giống ma hơn giống tiên, mà trên chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, mấy lần thăng tiên hội trước đây ta dù chưa kinh lịch qua, nhưng cũng được nghe nói qua, có lần nào mà không sinh ra mấy ma đầu? Ha ha, hạng người ý chí kiên định, đạo tâm trong sáng đắc đạo thành tiên trong đống người chết, có lẽ thật sự có khả năng cầu tiên cơ trong giết chóc, nhưng phần lớn là mặc dù có được tiên mệnh, chung quy ma tính vẫn không giảm, bị người ta tru diệt!
- Đây không phải là những việc chúng ta cần thảo luận, Đế Lưu điện hạ nếu không ngại, hay là nói cho chúng ta biết bước tiếp theo nên làm thế nào đi!
Vũ Thiếp đó thản nhiên cười, giống như hồ ly, lòng nghi ngờ không giảm nhìn Phương Hành.
- Với đức hạnh của đám người các ngươi, ta tiết lộ nội tình cho các ngươi, còn có thể thuận lợi ấn chứng kế hoạch của ta sao?
Phương Hành cười lạnh, liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói:
- Bí mật của tiên mệnh há có thể dễ dàng có được, cứ đi theo ta!
Vũ Thiếp bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiện nhiều lời.
Mà Phương Hành cũng biết thời gian lòng vòng đã không ngắn, cứ kéo dài, những người này sẽ nổi lòng nghi ngờ, không chừng sẽ rơi vào bẫy, cũng chỉ có thể trước tiên tiến vào sâu trong Phù Đồ Thiên Giới hơn nữa, cũng hy vọng sau khi đi vào, sẽ có một phen đại loạn, để tiện cho mình làm việc.
- Được rồi, trước tiên cứ vậy đi, hy vọng tiến vào sâu trong Phù Đồ Thiên Giới sẽ có thể có được tế phẩm tốt hơn!
Phương Hành quyết định, cả đại quân liền chậm rãi tiến vào sâu trong Phù Đồ Thiên Giới.
Đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Tiên Quân Trọng Sương, Thần Đồ Thái Tuế, cùng với Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đều cảm thấy mình cách bí mật giá trị vô tận, đủ để làm cả Tam Thập Tam Thiên khiếp sợ kia càng lúc càng gần, tâm tình tất nhiên có chút kích động, vào thời điểm này lại càng không dám đắc tội với Phương Hành, tất cả đều nghe theo hắn, chỉ là giám thị đối với Phương Hành không hề thả lỏng, ngược lại càng lúc càng nghiêm mật, cơ hồ từng thời từng khắc đều có ba bốn ánh mắt gắt gao nhìn hắn, không lúc nào để hắn thoát ly khỏi tầm mắt, càng đừng nói tới là có cơ hội đào tẩu.
Cũng là Phương Hành, có lẽ là giả dạng lâu rồi, càng thích hợp với nhân vật Đế Lưu này hơn, dưới sự giám thị nghiêm mật này lại càng trở nên hết sức lông bông. Trời vừa tối liền cùng Thái Hư Bảo Bảo và tiểu manh nữ đi tụng kinh siêu độ, bản thân hắn là nhân vật chính lại căn bản không tham dự, trực tiếp tế ra đầu lâu khô lâu, sau đó dắt tiểu nha đầu Si Nhi vào trong, ngẩn ngơ một đêm.
- Thật không hổ là Đế Lưu tiếng xấu vang xa từ ngàn năm trước, vào thời điểm này không ngờ vẫn còn thảnh thơi đến vậy.
Đám thượng tiên giám thị hắn quả thực là không biết phải nói gì.
Cũng may là thanh danh của Đế Lưu vang vọng, bọn họ đều đã có ấn tượng như vậy, ngoài cảm thấy hoang đường ra thì lại thấy có chút đương nhiên!
Mà thấy Phương Hành mỗi ngày cứ láo nháo như vậy, một người thương tâm khác cũng không khỏi dẫn tới sự chú ý của mọi người!
Đó tất nhiên chính là Thanh La!
Sau khi tiến vào Phù Đồ Thiên Giới giới, Thanh La nhiều lần quên mình bảo hộ, thậm chí không tiếc thân mình cũng phải sáng tạo sinh cơ cho Đế Lưu, tuy nàng ta trong miệng nói những lời trung thành với chủ, không có tư tình, nhưng mọi người đều thấy, lại ai cũng cho rằng nàng ta là tình cũ khó quên, nhưng tình nhân cũ này mỗi ngày đều trung thành và tận tâm canh giữ trên trời đêm, bảo vệ cho hắn được an toàn, mà người được thủ hộ kia mỗi ngày lại kéo muội muội của nàng ta vào trong thần cung đó làm chuyện hoang đường,bất kỳ ai cũng không nhịn được mà cảm thấy không đáng cho Thanh La tiên tử, cảm thấy thế sự hoang đường!
Hơn nữa chư tiên cũng nhìn ra được, sáng sớm mỗi ngày tiểu nha đầu Si Nhi đều mang theo vẻ mặt xấu hổ đi ra khỏi thần cung, Thanh La tiên tử tuy ngoài mặt thì không có một chút cảm xúc nào, nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy lại có vẻ ai oán nồng đậm, có thế nào cũng không hóa giải đi được!
- Có lẽ vị đế tử này hận chuyện Thanh La tiên tử quay sang nhào vào lòng Đế Thích, cố ý làm việc này để chọc tức nàng ta.
Vũ Thiếp Thân là nữ tử, không biết đã nói tới ngôn luận này bao nhiêu lần.
Mà các thượng tiên khác thì khinh thường không thèm đàm luận về loại đề tài này, trong lòng cũng hoặc nhiều hoặc ít công nhận cách nói này!
Đế tử được coi là hoang đường nhất Tam Thập Tam Thiên, làm việc thật sự có thể rất hoang đường.
Cũng ở trong cách suy đoán này, dẫn theo đại đội nhân mã hơn ba vạn "Tế phẩm", cuối cùng cũng tới sâu trong Phù Đồ Thiên Giới càng lúc càng gần!
Thiên địa chính là thiên địa, rất khó nói là sâu hay không sâu, nhưng Phù Đồ Thiên Giới rõ ràng không thuộc ví dụ này, một mảng thiên địa này quả thật có sự tồn tại của một trung tâm, dùng mắt thường nhìn ra xa, thậm chí có thể nhìn thấy ngay cả thiên không ở vị trí trung tâm hình thành hình dạng một cái phễu, thương khung trút xuống, nối liền một đường với đại địa, thật sự là kỳ cảnh khó có thể tưởng tượng, mà chỗ trời đất giao thoa chính là nơi cuối cùng của thăng tiên đại hội ở sâu trong Phù Đồ Thiên Giới mà các chư tiên nói.
Chư Thiên Thăng Tiên hội các khóa trước, người sống sót giết ra khỏi vòng vây đều sẽ tới nơi này, được tiên mệnh phong chính!
Thông đạo rời khỏi Phù Đồ Thiên Giới cũng chính là ở đây!
Trước kia, nơi này sẽ là chiến trường cuối cùng của những người sống sót của thăng tiên hội, bất luận có bao nhiêu người sống sót, cuối cùng cũng chỉ có thể đi tới nơi này, liều mạng chém giết, người còn sống cuối cùng sẽ đạt được tiên mệnh, rời khỏi Phù Đồ Thiên Giới giới, mà người chết thì trở thành bậc cầu thang cuối cùng để bước lên vị trí chính tiên của những người sống sót, chỉ có điều, những người sống sót tới được nơi này, nhiều nhất cũng chỉ là mấy chục người, giống hiện giờ mấy vạn người tụ tập tới đây, thật sự là một chuyện lạ!
- Chuẩn bị sẵn sàng đi, những Tán tiên may mắn còn sống sót khác lúc này đều đã là một thân ma khí, thực lực đáng sợ, cho dù Thái Ất thượng tiên chúng ta cũng không thể quá khinh thường bọn họ, mà đối với bọn họ mà nói, những tế phẩm chúng ta chuẩn bị cũng là hòn đá kê chân để họ bước lên tiên vị, tuy bọn họ vẫn kiêng kị tồn tại thượng tiên chúng ta, không dám tới trêu chọc, nhưng theo thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của bọn họ chắc cũng bị mài mòn hết rồi, nếu ta đoán không sai, những người đó chắc cũng có chủ ý với những tế phẩm này.
Phong Quân thản nhiên nói, nhắc nhở Phương Hành đang xách quần từ trong thần cung khô lâu đi ra.
- Bọn họ tới càng tốt!
Phương Hành ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ thấy xa xa trong thiên địa, thỉnh thoảng có ma khí như ẩn như hiện giống như khói báo động từ phía chân trời bay lên, biết có đều là người nổi bật trong thăng tiên đại hội lần này đang rình rập, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại ba vạn tế phẩm này vẫn chưa đủ, những người đó chính là tế phẩm thượng đẳng nhất, trên người có bao nhiêu oan nghiệt, còn thiếu mấy người, vừa hay thích hợp.
- Nhưng người còn sống, chắc trên người ít thì mấy tăm, nhiều thì hơn một ngàn, thậm chí có thể có người trên lưng mang cả vạn mạng người, quả thực chính là loại ác quỷ trong U Minh, trọn đời không thể siêu độ, ngươi ngay cả bọn họ cũng muốn độ hóa à?
Tiên Quân Trọng Sương khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc Phương Hành Phương Hành.
- Không sai!
Phương Hành biết mình lúc này tuyệt đối không thể do dự, trực tiếp cười lạnh gật đầu:
- Việc đã đến nước này, ta cũng không giấu gì các ngươi, đi thêm ba trăm về phía trước, tiếp cận nơi trời đất tương liên, ta sẽ lập một tế đài, sau đó một lần hiến tế tất cả tế phẩm, khi đó các ngươi tất nhiên có thể thấy rõ ta là làm thế nào để bóc tiên mệnh ra, ha ha, chỉ có điều, thành công lại có liên quan tới tế phẩm, tế phẩm đủ thì tất nhiên là thoải mái, tế phẩm không đủ, vậy có thể thể sẽ thất bại.
- Hy vọng Đế Lưu điện hạ có thể nắm chắc thêm mấy phần, nếu thất bại....
Sắc mặt chư tiên đều có chút cắng ngắc, qua một lúc, Tiên Quân Trọng Sương mới chậm rãi lên tiếng.
- Bản đế tử sẽ không thất bại!
Phương Hành trực tiếp cắt ngang lời hắn, chăm chú nhìn về phương xa, nụ cười vừa lạnh lùng vừa ngông cuồng.
- Được rồi, chúng ta sẽ chờ khoảnh khắc Đế Lưu điện hạ ấn chứng bí mật kinh thiên khiến cả Tam Thập Tam Thiên phải khiếp sợ này!
Đám người Phong Quân trong lòng tuy vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin hắn.
Dù sao, Đế Lưu trong ấn tượng của bọn họ, tuy cuồng vọng khát máu, hung danh vang xa, nhưng quả thật là kinh tài diễm, rất ít khi nói dối!
Hơn nữa, bọn họ có nhiều người ở bên cạnh như vậy, cũng có thể đảm bảo coi chừng Phương Hành, không đến mức để hắn rời khỏi tầm tay!
- Không cần các ngươi nhiều lời, bản đế tử cũng vô cùng chờ mong lúc này. . .
Phương Hành thấp giọng cười lạnh, mắt lộ tinh quang, nếu cứ muốn dùng từ để hình dung thì đó thực sự gọi là tà mị ngông cuồng.