Chương 1453: Cuối cùng cũng tới
Sâu trong Phù Đồ Thiên Giới, chỗ thiên địa tương liên, không ngờ là một vực sâu, giống như đại địa đến đây là hết, mà thương khung ở đây cũng đổ xuống giống như ngân hà, vào thẳng vực sâu, thoạt nhìn giống như xuất hiện một lỗ thủng xuyên qua đại địa và cửu thiên, phía dưới vực sâu đó là sương đen mù mịt, không biết sâu bao nhiêu, khi tới gần, có thể cảm giác được áp lực cường đại khiến người ta e ngại, đường đường là Thái Ất thượng tiên, không ngờ cũng không có gan tiến vào trong đó tìm kiếm, bọn họ không biết dưới vực sâu có cái gì, chỉ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, một khi đi xuống, kiểu gì cũng không ra được!
Cảm giác của Phương Hành so với người khác thì càng rõ ràng hơn!
Hắn có thể cảm giác được phía dưới có tồn tại nào đó vẫn đang cuồng nộ rít gào, dẫn động biến hóa thiên cơ!
Khi còn cách nơi này rất xa, hắn liền cảm giác được sự tồn tại đó, giờ đến đây, cảm giác đó càng rõ ràng hơn.
Nói thật, khi vừa tới gần nơi này, hắn lo lắng sẽ có quái vật nào đó nhảy ra.
Có điều cũng may một màn này không xuất hiện, hiện giờ hắn đã tới đủ gần, có thể cảm giác được rõ ràng sự tồn tại của quái vật đó, nhưng vẫn không thể cảm ứng được một cách cụ thể nó rốt cuộc là thứ gì, hắn thậm chí ở trong loại cảm ứng gần gũi này sinh ra xung động nào đó, muốn nhảy xuống tìm kiếm, nhưng rất nhanh liền tự bỏ đi ý định này, nhảy vào trong đây, chẳng khác gì phàm nhân nhảy xuống núi cả!
- Nơi này chính là đáy của Phù Đồ Thiên Giới, Thiên Tuyệt địa trong truyền thuyết.
Đám người Thanh La, Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế cùng với Tiên Quân Trọng Sương, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đều đi tới phía trên vực sâu này, ngưng thần nhìn xuống phía dưới, trên mặt những thượng tiên này không ngờ xuất hiện một tia kinh sợ, Thanh La tiên tử nhìn mấy lần, nặng nề lên tiếng:
- Truyền thuyết về Phù Đồ Thiên Giới giới, về thăng tiên hội rất nhiều, nhưng bí mật chân chính của Phù Đồ Thiên Giới, với thân phận của chúng ta vẫn chưa thể biết được, chỉ được nghe người ta nói, sâu trong Phù Đồ Thiên Giới có Táng Thiên chi uyên, chính là là nơi chí tuyệt, thiên địa đến đây là kết thúc, có thể nói là tử địa trong tử địa, nhưng lại có lời đồn, tiên mệnh của thăng tiên hội cũng là sinh ra ở đây.
- Ta thì biết nhiều hơn một chút!
Tiên Quân nguyện trung thành với Thương Đế đó ngưng thần nhìn xuống vực, mở miệng nói:
- Trận thuật chính là thiên địa chi thuật, nếu so sánh thiên địa này với đại trận, như vậy Thiên Tuyệt địa này chính là vị trí sinh môn của Phù Đồ Thiên Giới đại trận, nhưng vào mấy vạn năm trước bị một vị cao tăng nào đó phá vỡ cấm kỵ, nối liên thiên địa, bởi vậy sinh môn này lại biến thành tử môn, cũng chính là nói, bắt đầu từ lúc đó, Phù Đồ Thiên Giới giới này liền hóa thành một tử trận, thiên này không còn sinh linh, cũng bởi vì không có sinh cơ, thiên địa ngăn cách.
Nói đến đây hắn quay đầu nhìn về phía Phương Hành:
- Ta dù chưa từng tham dự thăng tiên đại hội này, lại biết quy củ mà đây, muốn có được tiên mệnh, cần phải trảm sát ba vạn ba sinh linh, nhiễm một thân oan nghiệt, sau đó bước vào Thiên Tuyệt chi địa này, đến lúc đó, sinh tử nghịch chuyển, thiên địa hỗn độn, rơi xuống chính là bay lên, chịu chết chính là thành tiên, chỉ cần trên trình độ nào đó, phù hợp với quy củ của thăng tiên hội, như vậy sau khi nhảy vào Thiên Tuyệt chi địa này cũng sẽ tìm được cửa ra, hơn nữa. . . Trên người còn có tiên mệnh!
- Không khó đoán, sự sinh ra của tiên mệnh kỳ thật có liên quan tới một thân oan nghiệt đó, hơn nữa có liên quan tới thiên địa chi cơ vạn cổ khó tìm của Phù Đồ Thiên Giới, thiên địa khác tuy cũng có tiên mệnh đản sinh, nhưng bí mật này đều bị người cấp bậc Tiên Vương nắm giữ, tiểu tiên chúng ta khó mà gặp được, cũng chỉ có nơi này, quả thật có khả năng nhìn thấy bí mật tiên mệnh đản sinh, có lẽ bóc ra mệnh của tiên mệnh mà Đế Lưu điện hạ nói cũng có liên quan tới thiên địa trận lý độc đáo của Phù Đồ Thiên Giới này? Có phải thế không?
Có lẽ là bọn họ lúc ban đầu đã bị lời nói dối của Phương Hành lừa cho, lại thêm các loại biến hóa, cũng khiến cho bọn họ càng lúc càng tin Phương Hành, hoặc nói trên người Đế Lưu có bí mật tiên mệnh, bởi vì mỗi một khâu đều rất đúng với suy đoán của bọn họ.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Phương Hành tất nhiên sẽ không để lộ ra sơ hở gì, chỉ lạnh lùng cười, nói:
- Đây không phải là phương pháp của ta, mà là Thái Hư lão nhân nghiên cứu ra, chỉ là bị ta lấy được mà thôi, hiện giờ điều ta muốn làm, cũng chỉ là xác minh một chút xem phương pháp này của hắn có dùng được không, có thể thực sự phá vỡ quy tắc của Tam Thập Tam Thiên từ trước tới nay hay không mà thôi!
- Thái Hư Tiên Vương!
Nghe thấy những lời tựa hồ không quá đáng tin này của Phương Hành, chư tiên ngược lại càng tin thêm mấy phần.
Môn đạo của nói dối Phương Hành từ lúc ba tuổi đã nắm rõ, càng nói một cách thản nhiên không cần nghĩ ngợi, đồng thời trong lời nói cho thêm một số nguyên tố mà người bên ngoài dễ tin nhưng lại không thể nghiệm chứng, vậy thoạt nhìn sẽ càng giống thật, đám thượng tiên này tất nhiên cũng sẽ không tin loại bí mật này có thể tham ngộ được, nhưng vừa nghe nói người tham ngộ là Thái Hư Tiên Vương, vậy sẽ tin ngay, bởi vì ở Tam Thập Tam Thiên, trong các vị Tiên Vương, Thái Hư Tiên Vương vốn chính là nổi tiếng không cái gì không tinh, nghiên cứu sâu các đạo tiên lý!
Bọn họ cũng tin, nếu thực sự có một vị Tiên Vương có thể tham ngộ bí mật này, vậy nhất định là Thái Hư Tiên Vương!
Hơn nữa, năm đó Thái Hư Tiên Vương bị đuổi giết đầu tiên, cũng vẫn lạc đầu tiên, dường như trên trình độ nào đó đã xác minh điểm này!
- Được rồi, dựng tế đài, chờ thời cơ chín muồi đi!
Phương Hành lo bị lộ, tất nhiên sẽ không nhiều lời, trực tiếp mặt không biểu tình sai người dựng tế đài!
Có chư vị thượng tiên ở đây, dựng tế đài không phải việc khó, thậm chí cũng không để đám Tán tiên phải động thủ, trực tiếp do Thần Đồ Thái Tuế, hóa đất thành núi, dựng một tế đài cao chín mươi chín trượng, lại do Vũ Thiếp gọi mưa đổ vào đất núi, rồi do Thanh La tiên tử vận chuyển Tam Muội Chân Hỏa, đúc thành ngọc lưu ly, sau đó Phong Quân dung gió khắc ra chín ngàn chín trăm phù văn, Trọng Sương thì nghịch chuyển thiên tượng, phủ sương xuống, chỉ trong một canh giờ, một tế đài bằng ngọc lưu ly cực lớn màu trắng khắc đầy phù văn đã thành hình!
Sau khi làm xong tất cả, Phương Hành liền triệu khô lâu thần cung ra, ngồi ngay ngắn trên đỉnh tế đài, bên trái là tiểu manh nữ, bên phải là Thái Hư Bảo Bảo, Si Nhi tiên tử thì suốt ngày không rời hắn, cũng ngoan ngoãn đi theo lên đỉnh tế đài, đứng bên cạnh khô lâu thần điện!
Phía dưới, hơn ba vạn Tán tiên quỳ thành một mảng đông nghìn nghịt, tâm tình thấp thỏm, không biết mệnh đồ sẽ như thế nào!
- Đến lúc các ngươi xuất lực rồi!
Phương Hành tuyệt không khách khí với đám thượng tiên kia, trực tiếp nhướn mày nhìn trời cao, nơi đó ma vân cuồn cuộn, luôn có thể nhìn thấy rất nhiều ma khí ngập trời như ẩn như hiện, có thể tưởng tượng, Tán tiên, hoặc có thể nói là yêu ma còn may mắn sống sót trong Phù Đồ Thiên Giới giới này, bọn họ hiện giờ chưa đạt được điều kiện cuối cùng của thăng tiên hội, oan nghiệt trên người vẫn chưa đủ, bởi vậy đều đang theo dõi những Tán tiên đi theo Phương Hành, hy vọng có thể nhờ những người này bổ sung ba vạn ba nhân quả oan nghiệt của mình, chỉ là nhất thời không dám tới gần mà thôi!
Mà yêu cầu của Phương Hành đối với những thượng tiên này thì vô cùng đơn giản!
Bất luận là dùng loại phương pháp nào, cũng đều phải bắt những yêu ma này tới tế đài, chịu sự độ hóa của hắn.
Các thượng tiên cũng không quá tin tưởng Phương Hành, nhưng việc đã đến nước này, lòng nghi ngờ đã không lớn, lúc này chỉ đành tản ra hư không chung quanh, lẳng lặng ngồi xếp bằng, vừa đợi những yêu ma này không kiềm chế được, vừa giám thị nhất cử nhất động của Phương Hành mà thôi!
Rất nhanh, sắc trời sầm xuống, một vầng trăng máu đỏ sậm lơ lửng treo trên trời!
Chung quanh vắng vẻ, chỉ có tiếng tụng kinh của tiểu manh nữ vang vọng trên đại địa, giống như phật âm.
Loại phật âm này thỉnh thoảng lại độ hóa oan nghiệt trên đỉnh đầu những Tán tiên phía dưới, từng đợt từng đợt tỏa ra trong thiên địa, cũng không biết có có bao nhiêu oan hồn, bị tiếng tụng kinh này cởi đi trói buộc, phiêu tán trong thiên địa, từ xa xa hướng về phía đám người Phương Hành và tiểu manh nữ trên tế đài mà cúng bái, sau đó cảm ân đái đức bay lên trời cao, vào lúc bình thường thì đây quả thật là một cảnh tượng từ bi hiếm có, nhưng lúc này, yêu ma vây quanh, các tiên trong lòng đều có tâm sự, lại khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy có chút áp lực.
- Giỏi nhịn thật.
Phương Hành từ trong khô lâu thần cung thò đầu ra, nhìn về phía trời xa, sau đó lại rụt đầu lại.
- Ta siêu độ ở trước mặt các ngươi, giống như là ném vàng bạc châu báu vào trong nước trước mặt kẻ keo kiệt, không tin các ngươi nhịn được.
Hắn thầm nghĩ, sau đó dặn tiểu manh nữ:
- Để thanh âm tụng kinh lớn hơn một chút!
Tiểu manh nữ dường như cũng cảm giác được sát khí được ấp ủ trong một mảng tĩnh mịch chung quanh, thanh âm có chút run rẩy, nhưng sau khi nghe thấy lời dặn của Phương Hành, cũng bình tĩnh hơn một chút, bỏ đi sự kinh sợ trong lòng, tiếng tụng kinh dần vang, ý từ bi không linh càng nồng đậm!
Càng nhiều oan nghiệt hơn được độ hóa, một mảng thiên địa màu đỏ sậm này không ngờ lờ mờ lộ ra có chút thanh tịnh!
Nhưng cũng theo loại tình huống này phát sinh, bên trong hư không xa xa, ý kích động lại càng mãnh liệt hơn.
- Giết hết sinh linh Tam Thập Tam, tu thành tiên trường sinh bất lão.
Không biết khi nào, có một thanh âm khàn khàn vang lên, giống như đến từ ma vực, ẩn chứa huyết tinh chi khí.
- Giết hết sinh linh Tam Thập Tam.
- Oan nghiệt trên người không đủ, làm thế nào để thành tiên? Làm thế nào để thành tiên?
- Giết giết giết! Giết cho mây trong trăng sáng, giết cho trường sinh bất lão.
Theo một câu đó vang lên, giống như là xúc động thời cơ thần bí nào đó, càng lúc càng nhiều thanh âm vang lên, có gần, có xa, có rõ ràng, có mơ hồ, nhưng có thể xác định một điểm, bắt đầu có sát khí càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm xuất hiện, từ xa xa nhìn chằm chằm, giống như bầy sói, bên trong hư không xa xa, càng lúc càng có ma khí ngút trời.
- Giết. . . Giết!
Đột nhiên, không biết là ai, cuối cùng không kiềm chế được, gào lên một tiếng, từ trong mây nhảy ra.
- Ầm!
Trên người hắn mang theo huyết ảnh dày đặc, giống như một cái áo choàng dài, lao về phía các Tán tiên ở phía dưới.
Thế này giống như là ác lang nhảy vào trong đàn dê!
Cũng đúng vào lú này, bốn phương tám hướng chung quanh, trên ngọn núi, trong mây mù, không biết có bao nhiêu đạo thân ảnh đều xông tới, lao thẳng về phía các Tán tiên!
- Tới rồi!
Lúc này, các thượng tiên đồng thời mở mắt, trên mặt nở nụ cười lạnh.
- Cuối cùng cũng tới rồi.