Chương 1454: Khuấy ra một vũng nước đục
Một bên là muốn độ hóa, một bên là muốn giết người, đây căn bản chính là một mâu thuẫn không thể điều hòa, xảy ra trận đại chiến này cũng là trong dự kiến của Phương Hành, mà hiện giờ, cái hắn chờ đợi chỉ là đám yêu ma kia đừng quá dễ đối phó.
Từ sau khi nói phét, hắn tạm thời đã hóa giải được nguy cơ lúc đó, nhưng cũng tự giăng lưới chụp mình, bị nhiều thượng tiên như vậy nhìn chằm chằm, muốn chạy trốn cũng không thể, rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể kiên trì, tiếp tục lời nói dối này, cho tới khi xuất hiện biến số, mới dễ sáng tạo ra một cơ hội thoát thân cho mình, mà cho tới lúc này, cơ hội thoát thân cũng không nhiều, những yêu ma bởi vì quá khao khát giết chóc mà hiện thân này chính là cơ hội đầu tiên mà hắn hy vọng.
- Loạn lọan, mau mau loạn đi.
Trong lòng gầm lên, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhíu mày nhìn trận đại chiến ở phương xa!
Không tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không ngờ trong Phù Đồ Thiên Giới này lại có nhiều yêu ma như vậy.
Giống như đàn sói lao vào bầy dê, máu tanh tàn nhẫn, nhìn từ xa, ngay cả mắt cũng đỏ rực, đáng sợ như hai ngọn đèn lồng, càng chủ yếu là số lượng, từ bốn phương tám hướng cháy lên, chỉ trong nháy mắt, nơi ánh mắt có thể nhìn tới, đã thấy không dưới mấy chục người, mà ở nơi xa hơn, vẫn đang có thể thấy được có vô số ma vân dập dềnh, đang rất nhanh tiếp cận đám Tán tiên ở phía dưới tế đài, có một số người động tác vội vàng, thậm chí trong nháy mắt đã xuất hiện trên vùng trời, sau đó ma khí cuồn cuộn, trực tiếp lao về phía đám người bên dưới!
- Ầm!
- Vù.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, mưa máu gió tanh, không biết có bao nhiêu người trong nháy mắt đã chết dưới trảo của bọn họ.
- Thượng tiên, cứu ta.
Thực lực của những Tán tiên này có cao có thấp, có điều có một điểm giống nhau, đó chính là trên người bọn họ đều không có oan nghiệt, cho dù có, hiện giờ cũng bị luyện hóa gần hết rồi, so sánh với đám yêu ma không biết đã giết bao nhiêu người, trên người oan nghiệt cuồn cuộn này, thực lực chênh lệch rất xa, có lẽ lúc ban đầu khi tiến vào Phù Đồ Thiên Giới này, thực lực của họ không kém nhau mấy, nhưng lên lên xuống xuống, đến lúc này, thực lực lại chênh lệch một trời một vực, ở trước mặt những yêu ma này, căn bản là không có sức hoàn thủ!
Hiện giờ thương vong thảm trọng, cũng chỉ có liều mạng cầu cứu mà thôi.
- Ha ha, chỉ là tà tiên nhập ma, tiên mệnh cũng chưa có mà dám càn rỡ trước mặt chúng ta à?
Cũng đúng lúc này, đám người Phong Quân Vũ Thiếp ai nấy cười lạnh, chuẩn bị xuất thủ.
Bọn họ ai nấy đều mặt mang theo vẻ khinh miệt, dường như căn bản không để những yêu ma này vào mắt. . .
Mà tới một mức độ nào đó, bọn họ quả thật là không cần phải để những yêu ma này vào mắt.
- Ầm!
Thần Đồ Thái Tuế là người ra tay đầu tiên, thân thể giống như núi nhỏ của hắn bồng bềnh trên không trung, trực tiếp đâm tới, ở trong không trung đó, ba bốn yêu ma đang xông tới bị hắn đón đầu ngăn lại, sau đó há miệng nuốt luôn Tán tiên đi đầu, cho dù những yêu ma này ai nấy đều ma khí ngút trời, người đầy oan nghiệt, nhưng ở trước mặt hắn, lại giống như là nuốt một cục thịt, nhiều nhất cũng chỉ ợ dài một cái mà thôi.
Không ngờ là mượn dùng nhục thân mạnh mẽ của mình để trấn áp.
Phong Quân thì thân hình lóe lên, đã đến trong không trung, sau đó hai tay giơ lên, cuồng phong phô thiên cái địa cuốn ra bốn phương tám hướng, cũng không biết có bao nhiêu yêu ma, đều bị cuồng phong của hắn cuốn lấy rồi xé rách, bản thân hắn thì ẩn trong cuồng phong, một đường xuyên qua hư không, ở sau lưng lưu lại một đạo huyết vụ dày đặc, những yêu ma này nhục thân tuy đã bị xé nát, nhưng lại vẫn còn sống, chỉ là bị thương quá nặng, chỉ có thể thân bất do kỷ nằm dưới đất gào khóc.
Vũ Thiếp xuất thủ lại không có uy thế như vậy, ngược lại linh động khó tìm, lúc bước ra một bước, liền trời đổ sương mù mưa phùn, mà thân hình kiều mỵ động lòng người của nàng ta cũng giống như hạt mưa, chốc chốc xuất hiện ở đây, chốc chốc lại xuất hiện ở ngoài trăm dặm, tất cả giọt mưa từ trên trời rơi xuống, không ngờ lúc này đều biến thành hóa thân của nàng ta, giọt mưa ở khắp nơi, nàng ta cũng vậy, tất cả yêu ma xông vào trong đám Tán tiên còn chưa kịp ra tay giết chóc đã bị nàng ta ngăn lại, sau đó đánh từng con về phía tế đài.
Thái Ất thượng tiên vừa ra tay, liền thể hiện ra thực lực gần như là nghiền ép, những yêu ma này ai nấy bị oan nghiệt quấn thân, so với Tán tiên bình thường cũng là tồn tại vô cùng đáng sợ, nhưngở trong mắt những thượng tiên này lại chẳng khác gì con kiến, điều này cũng không khó lý giải, dù sao lực lượng oan nghiệt trên người những yêu ma này có mạnh tới mấy, e là cũng chỉ bằng với chính tiên, nhóm người này thì chính là Thái Ất thượng tiên cảnh giới còn cao hơn chính tiên một bậc, chênh lệch trong đây giống như là cha treo con trai lên cây mà đánh vậy!
- A!
- Giết hết ba vạn ba sinh linh, tu thành tiên trường sinh bất lão.
- Ta muốn thành tiên, thần cản giết thần, phật cản giết phật.
- Thiên địa cũng không thể ngăn cản con đường thành tiên của ta!
Những thượng tiên này xuất thủ, rõ ràng không dọa được đám yêu ma kia, hoặc là nói đám Tán tiên này đã bị cơ hội thành tiên khiến cho đầu óc mê muội, lúc này căn bản đã quên mất chữ sợ viết như thế nào, tình cảnh một số người phía trước bị trấn áp căn bản không dọa được họ, ngược lại khiến bọn họ càng điên cuồng hơn, cho rằng sự cạnh tranh đã bị giảm bớt, cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng xông tới, số lượng càng ngày càng nhiều.
Mấy chục, mấy trăm. . .
Đám người Phong Quân Vũ Thiếp toàn lực xuất thủ, không ngờ vẫn có chút bận rộn vô cùng.
Những yêu ma đó tất nhiên không có tư cách giao thủ với bọn họ, nhưng hơn ba vạn Tán tiên phía dưới lại lại bảo hộ được chu toàn.
Trong thời gian ngắn, đã hơn trăm Tán tiên bị yêu ma cắn nuốt!
- Ha ha, lúc này lúc này mà không xuất chút khí lực thì không tiện chia xẻ bí mật kia.
Đến lúc này, cho dù là Tiên Quân Trọng Sương vẫn luôn bình tĩnh ở cách đó không xa nhìn Phương Hành, cùng với Quan Phi Hưng trong mắt dường như chỉ có tiểu manh nữ tồn tại cũng đứng ngồi không yên, bọn họ nhìn nhau một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn bước vào vòng chiến, trong nháy mắt, từng đạo băng sương chi hoa nở rộ trên Phù Đồ đại địa, không biết bao nhiêu yêu ma bị Tiên Quân Trọng Sương phong ấn trong băng sương, mà đại đao của Quan Phi Hưng thì trực tiếp thu lại, phất tay tế ra một đạo xích sắt màu đỏ, trói chặt bảy tám yêu ma.
Lúc này, tất cả thượng tiên đều đã xuất thủ, chỉ còn lại Thanh La tiên tử, nàng ta căn bản mặc kệ cục diện phía dưới hỗn loạn thế nào, vẫn chỉ canh giữ ở gần tế đài, những Tán tiên này chết cũng được, sống cũng thế, hay là nghi thức ấn chứng bí mật tiên mệnh thành công cũng được, thất bại cũng được, nàng ta cũng không quan tâm, chỉ coi thủ hộ sự an nguy của Phương Hành là chuyện trọng yếu duy nhất!
- Không được. . . Không được, vẫn quá yếu, cứ như vậy vẫn không sáng tạo ra được cơ hội thích hợp!
Phương Hành lúc này, cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Theo hai vị thượng tiên đó, nhất là Tiên Quân Trọng Sương xuất thủ, tốc độ trấn áp các yêu ma càng nhanh hơn!
Thoạt nhìn ai nấy đều cuồng bạo vô cùng, ma vân đáng sợ, nhưng ở trong tay đám thượng tiên kia, lại căn bảngiống như phàm nhân vậy, lật tay một cái là diệt được, mà đám thượng tiên kia, có thể nhìn ra được là chưa buồn dùng hết sức, lúc này mặc dù đang dùng tốc độ nhanh nhất để giúp Phương Hành trấn áp yêu ma, nhưng ai nấy vẫn phân tâm nhìn chằm chằm Phương Hành, ở cảnh giới này của bọn họ, chỉ cần phân tán một đạo thần thức, quả thực cũng chẳng khác nào là chuyên môn phái một người ra bám sát Phương Hành một tấc cũng không rời, một chút cơ hội cũng không có!
- Hỏa hậu không đủ!
Phương Hành nhíu mày, ánh mắt giống như lợi kiếm, nhưng ngoài mắt thoạt nhìn lại vẫn mặt trầm như nước, vẻ mặt kiên định, thỉnh thoảng lại giơ tay lên hét to:
- Đưa hết những yêu ma đó tới trước đài, độ hóa bọn họ, chính là quan khiếu!
- Tới đây.
Chư vị thượng tiên quát khẽ đáp ứng, sau đó liền có một yêu ma bị trấn áp ném tới trước đài, nhìn bộ dạng có thể nói là đủ loại, có người bị đại sơn đè, có bị băng sương đóng băng, có người bị xích sắt trói gô, cũng có người nửa chết nửa sống.
- Độ hóa...Mau độ hóa đi.
Phương Hành cắn răng, thấp giọng quát lạnh.
- Đến giờ, còn có ý nghĩa sao?
Thái Hư Bảo Bảo mặt tối sầm, thanh âm có chút run rẩy hỏi.
Hắn là biết con bài chưa lật của Phương Hành, độ hóa này vốn chỉ là một lời nói dối, chỉ sợ cũng chính là hy vọng có thể có một hồi hỗn loạn như vậy, để bọn họ có cơ hội mà trốn, nhưng hiện giờ dám thượng tiên kia thể hiện ra thực lực quá đáng sợ, cục diện có loạn tới mấy cũng trấn áp được, trốn là điều không thể, chuyện đã đến nước này, lời nói dối sắp bị vạch trần, cứ tiếp tục nói dối còn có thể làm được gì?
- Ta cũng không biết là có hay không, có điều đã trót bốc phét rồi thì đành phải diễn tới cùng thôi.
Phương Hành cũng thấp giọng than thở, sau đó nhìn về phía Thiên Tuyệt địa!
- Được rồi!
Thái Hư Bảo Bảo cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cắn răng một cái, lại chiếu Thái Hư kính xuống, chiếu lên thần hồn của những người đó!
Cũng là tiểu manh nữ, vào loạn như thế này, không ngờ vẫn không dừng lại, vẫn yên lặng kinh văn kinh văn.
Phương Hành thì hít vào một hơi thật sâu, thầm:
- Ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng.
Sự chú ý của hắn lúc này chính là vực sâu vô tận ở phía sau tế đài, chung điểm của thiên địa, trước đây khi hắn độ hóa oan nghiệt trên người Tán tiên, liền có thể cảm giác được nơi này dường như có tồn tại nào đó đang tức giận, nhưng cũng chỉ có có thể cảm giác được, mà thôi, mà hiện giờ ở gần, loại cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt, bởi vậy hắn vội vàng muốn độ hóa thêm oan nghiệt ở bên cạnh Thiên Tuyệt địa này, nhằm chọc giận tồn tại kia, bất kể là hắn muốn đi ra giết người cũng được, diệt thế cũng được, cứ khiến cục diện càng loạn hơn là được.
Lúc này cục diện càng loạn thì càng có lợi với mình!
Theo tiếng tụng kinh của tiểu manh nữ, tồn tại ở phía dưới đó lửa giận càng tăng thêm.
Phương Hành cũng có thể nghe thấy một tiếng rống giận dữ như thật như ảo, tỏa ra hung khí cuồn cuộn.
Cuối cùng khi lửa giận của tồn tại đó cường thịnh đến một giới hạn nào đó, từ trong vực sâu vô tận, đột nhiên có một đạo ma khí đáng sợ bốc lên, giống như núi lửa bùng nổ, một đạo ma yên xộc thẳng lên trời, sau đó lại ở trên chín tầng trời đột nhiên phân tán, hóa thành chín đạo ô quang, trực tiếp chui vào trên người chín Tán tiên yêu ma cuối cùng đang liều mạng chém giết trong sân.
- Cuối cùng cũng nhúng tay vào rồi à.
Nhìn thấyđạo ma yên này, ai nấy đều khiếp sợ, Phương Hành lại mắt sáng rực, cắn răng kiên trì tới cuối cùng cũng có hiệu quả rồi!