Chương 1455: Ai nói ta muốn chạy trốn?
Theo một đạo ma khí đó xộc lên trời, sau đó tách ra thành chín cỗ, gia trì đến trên người chín Tán tiên có oan nghiệt mạnh nhất, thế cục trong sân lập tức biến đổi, đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế, Tiên Quân Trọng Sương đang chém người như chém chuối, lúc này đều biến sắc, sau đó vứt bỏ đối thủ trước mắt, nhìn về phía chín yêu ma được ma khí gia trì.
Có một yêu ma trong đó vốn đã bị băng sương của Tiên Quân Trọng Sương phủ kín, không thể nhúc nhích, mặc cho khí oan nghiệt trên người hắn có dày đặc tới mấy, lúc này cũng không thể giãy ra, nhưng sau khi được một đạo ma khí đó hàng lâm, yêu ma đó lại thay đổi toàn bộ, khí oan nghiệt trên người hắn đột nhiên giống như lửa đổ thêm dầu, ầm một tiếng bốc lên, loại khí diễm này quả thực giống như núi lửa bùng nổ vậy, mà một thân lực lượng của hắn trong nháy mắt ma khí hàng lâm tới trên người, liền bùng nổ gấp cả trăm lần, băng sương đang đóng băng hắn trực tiếp liền bị một thân ma diễm của hắn làm bốc hơi.
Loại biến hóa nghiêng trời lệch đất này quả thực giống như một con kiến, trong nháy mắt biến thành yêu ma khổng lồ!
- Đó là cái gì thế, không ngờ có thể dẫn nổ oan nghiệt trên người bọn họ?
Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng liếc một cái, sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên.
- Tuyệt không phải là tiên lực, mà giống như là.
Tiên Quân Trọng Sương nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng:
-... Ma chủng vậy.
Bọn họ đều nhìn, những yêu ma đó sau khi tiếp xúc với ma khí từ sâu trong Thiên Tuyệt địa phun ra, đã sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu nói trước đây, một thân oan nghiệt của bọn họ tuy được gia trì không ít lực lượng, nhưng vẫn không được bọn họ để vào mắt, như vậy hiện tại những người đó lại giống như được hỏa chủng dẫn nổ oan nghiệt trên người bọn họ, giống như một tia lửa dẫn bạo núi lửa, khiến cho lực lượng cuồng bạo ẩn chứa bên trong vào một thoáng này đồng thời bạo phát ra, đáng sợ khôn kể.
Mà trên thực tế, Phương Hành lại biết rất rõ điều này.
Khi hắn ở Thiên Nguyên từng dùng pháp môn tương tự, đốt cháy oan nghiệt, đạt được lực lượng đề thăng giống như là không ngừng không nghỉ!
Căn bản không đợi đám người bọn họ có phản ứng, những yêu ma được gia trì đã ầm ầm phát động, đạp vào hư không, kéo ra ma diễm thật dài, căn bản không giống như là nhân thân, mà giống như là yêu ma vậy, lao thẳng về phía chúng tiên.
Thần Đồ Thái Tuế đứng mũi chịu sào, cũng ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó miệng phun ô quang, bắn về phía một con yêu ma gần hắn nhất, một kích này đã dùng hết toàn lực, nhưng va chạm với ma diễm trên người yêu ma đó, không ngờ không thành công đánh lui yêu ma đó, ngược lại bị yêu ma đó một kích đánh tan ô quang, sau đó trực tiếp xông tới trước người hắn, nhục thân va chạm với nhau, đều bị đối phương đẩy lui.
- Thú vị đấy, xem ra chúng ta quả thực đã nào đó cấm kỵ nào đó, cho nên mới dẫn phát quần ma dị biến.
Nhìn thấy ngay cả Thần Đồ Thái Tuế luôn hung mãnh không ngờ cũng bị đánh lui, sắc mặt của mọi người đều có chút xanh mét, các Tán tiên được che chở ở phía dưới lại càng biến sắc, trong lòng thầm cầu nguyện cho những Thái Ất thượng tiên trong không trung đó. Tiên Quân Trọng Sương nhìn thấy một màn này, không ngờ lại mỉm cười, dường như cảm thấy rất thú vị, tay áo vẫy một cái, từ trên vương tọa đứng lên, sau đó chậm rãi sải bước, đồng thời mở miệng nói:
- Vậy càng chứng tỏ việc chúng ta đang làm là có giá trị!
Khi nói chuyện, hắn đã giơ tay lên chải ra một tầng sương khí dày đặc trong thiên địa, dường như muốn đóng băng cả trời cao, cùng đấu với mấy yêu ma đang tung hoành trong không trung, thần thông đáng sợ, tiên uy che trời, không ngờ không để lại một chút dư lực nào.
- Cũng được, đã đi tới bước này, chẳng lẽ còn có thể lui về phía sau ư?
Phong Quân Vũ Thiếp cũng nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía tế đài ở đằng sau, thấy Đế Lưu lúc này đang ngồi xếp bằng trên tế đài, tay liên hoa ấn ở trước ngực, lặng lẽ tụng kinh độ hóa oan nghiệt, liền cũng hoáng an tâm một chút, đồng thời lao ra ngoài, đón đánh những yêu ma vừa được gia trì.
Hiện giờ họ đã thực sự thi triển ra lực lượng của Thái Ất thượng tiên!
Sau đó, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng cũng xuất thủ, tiếp theo chính là Thần Đồ Thái Tuế.
Thanh La tiên tử lúc này vẫn không rời khỏi tế đài quá trăm trượng, ngăn cả tất cả yêu ma đang xông tới, giống như đang chứng minh một điều, chỉ cần nàng ta còn canh giữ ở trước tế đài, những yêu ma này không một con nào có thể tới gần, uy hiếp đến Phương Hành!
Chiến cuộc hiện giờ đã triệt để trở nên hỗn loạn!
Khắp nơi đều có khói bụi, khắp nơi đều là yêu ma, khắp nơi đều là giết chóc.
Chín yêu ma được ma khí gia trì, lực lượng tăng vọt, tuy bọn họ đã đốt cháy oan nghiệt bản thân, đợi tới lúc oan nghiệt cháy sạch, không chỉ thực lực của bọn họ sẽ hạ xuống tới nguyên trạng, thậm chí một thân tinh lực cũng sẽ cạn kiệt, tọa hóa tại chỗ, nhưng không thể không thừa nhận một điểm là, hiện tại bọn họ có được sự gia trì của ma khí, thật sự rất đáng sợ, có lẽ đấu một chọi một với Thái Ất thượng tiên thì hơi cố sức, nhưng chín yêu ma cuốn lấy năm thượng tiên cảnh giới Thái Ất lại không phải là vấn đề lớn!
Mà có bọn họ cầm chân, những yêu ma khác liền triệt để điên cuồng, lao về phía đám Tán tiên, tận tình giết chóc, không ai cản được, chỉ trong mấy hơi thở, đã giết cho dưới thương khung là một mảng đại loạn, biển máu ngập trời.
...
- Tới lúc rồi.
Phương Hành Lúc này đang ngồi xếp bằng tụng kinh trước khô lâu thần cung, đột nhiên mở mắt, hắn nhìn cảnh tượng hỗn loạn, lại nhất nhất đảo qua đám người Phong Quân Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế, Tiên Quân Trọng Sương, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đang bị yêu ma cầm chân, rồi lại nhìn Thanh La đang thủ tế đài, không cho bất kỳ yêu ma nào tới gần, lặng lẽ tính toán một phen, liền gật đầu hài lòng, sau đó nhìn sang nha đầu Si Nhi đang đứng bên cạnh hắn:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Ta... Ta chuẩn bị xong rồi!
Tiểu nha đầu Si Nhi dường như có chút sợ hãi, nhưng nghe thấy Phương Hành hỏi, vẫn gật đầu.
- Được rồi, giờ bắt đầu thôi!
Phương Hành vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu, ngón tay giơ thẳng, một đạo tiên quang bắn vào người Si Nhi!
Cũng vào lúc này, Thái Hư Bảo Bảo đột nhiên cắn răng, thôi động lực lượng của Thái Hư Huyễn kính tới mức mạnh nhất, một đạo bảo quang cơ hồ có thể nói là chói mắt từ phía trên tế đài hàng lâmxuống, bao phủ Tán tiên và yêu ma vào bên trong, mà cùng lúc đó, tiếng tụng kinh của Phương Hành cũng càng to hơn, có thể nghe thấy một cách rõ ràng, thoạt nhìn giống như nghi thức của Đế Lưu trên tế đài này đã tới thời điểm mấu chốt, đang tận hết sức lực đề thăng lực lượng độ hóa.
Sau khi bảo quang hiện lên các thượng tiên đồng thời quay đầu lại nhìn về phía tế đài, thấy không có dị trạng gì mới yên tâm!
- Sư phó... Đã thành rồi...
Thái Hư Bảo Bảo mặt tái mét, có chút lo lắng nói:
- Là muốn thừa dịp này đào tẩu à?
Lời này Nói ranói lời này, tiểu nha đầu Si Nhi, thậm chí là tiểu manh nữ, lại không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
- Đào tẩu á?
Phương Hành giật mình, nhưng lại lộ ra vẻ trêu tức nói:
- Ai nói ta muốn chạy trốn? Đây chính là Phù Đồ Thiên Giới giới, đồ đệ bảo bối của ta à, bản thân chúng ta đang ở trong một mảng thiên địa bị phong bế, chúng ta có thể chạy được đi đâu? Cho dù nhất thời thoát khỏi được những người này, thoát khỏi chiến trường này, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ tìm được, giống như là bắt chuột trong lọ, đến lúc đó chúng ta có thể trốn đi đâu?
- Thái Hư Bảo Bảo ngây ra một thoáng, càng lo lắng hỏi:
- Nếu không phải muốn trốn thì ngươi hiện tại là muốn...
- Ta muốn giết người!
- Giết người... Sư phó, đó là Thái Ất thượng tiên đấy.
Thái Hư Bảo Bảo giật nảy mình, vội vàng hỏi, giống như đang nghe một chuyện cười.
- Thái Ất thượng tiên?
Phương Hành cười lạnh:
- Giết chính là thượng tiên!
Nhìn thế cục phía dưới, hắn ánh mắt lạnh lùng:
- Bị nhóm người này nhìn chằm chằm, có trốn cũng vô dụng, cũng đã kéo dài tới cực hạn rồi, hiện giờ khó khăn lắm mới dẫn phát được loạn cục kinh thiên này, chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chỉ là thừa dịp này đào tẩu, không khỏi quá lãng phí cơ hội, sao bằng trực tiếp triển khai thủ đoạn thí tiên, giết sạch nhóm người này trước.
- Thống khoái thì thống khoái, nhưng ngươi có thể giết được sao?
Thái Hư Bảo Bảo không phải là nhân thân chân chính, nhưng lúc này, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.
- Ta có thủ đoạn trảm tiên, không dùng há chẳng phải là đáng tiếc à?
Phương Hành lạnh lùng nói, ngón tay khẽ động, trong thiên địa đã có sương mù màu xanh hàng lâm, bay tới vùng trời trên tế đài, khiến cho thân hình của hắn càng trở nên mờ mịt, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Khi ở Thiên Nguyên, từng có người truyền là ta Kiếm Ma đại thuật, đó trên thực tế chính là một loại pháp môn cướp tu vi, chuyên để giết chóc ám sát, sau khi bước vào Phù Đồ Thiên Giới này, ta đã đoán được, tên đó hơn phân nửa là từ trong Phù Đồ Thiên Giới thăng tiên hội này giết ra, cho nên mới có thể tham ngộ được thủ đoạn như vậy, muốn triệt để thấu ngộ được pháp môn này, vậy tất nhiên cũng phải chém giết một hồi trong Phù Đồ Thiên Giới này mới được, nhưng không muốn giết người, vậy chỉ có thể trảm tiên thôi!
- Ngươi... Ngươi hiện tại ngay cả tiên mệnh cũng không có mà muốn thừa dịp loạn ám sát Thái Ất thượng tiên, chỉ bằng vào loại thủ đoạn này thôi sao?
Thái Hư Bảo Bảo triệt để sợ tới ngây cả người, mắt trợ trừng.
- Đúng vậy.
Phương Hành trả lời một cách thản nhiên.
- Vậy... Nắm chắc mấy thành?
Thái Hư Bảo Bảo sau khi ngây ra một thoáng, liền truy hỏi.
- Hiện tại trên tay thiếu một thanh hảo kiếm, bởi vậy chỉ có thể nói là nắm chắc ba thành thôi.
Phương Hành trầm ngâm lên tiếng, giống như đưa ra một câu trả lời sau khi đã suy nghĩ rất lâu.
- Chỉ nắm chắc ba thành mà ngươi đã muốn đi ám sát Thái Ất thượng tiên?
Thái Hư Bảo Bảo có một loại cảm giác dở khóc dở cười.
Phương Hành nghe thấy vậy lại cười lạnh một tiếng:
- Nói thừa, nắm chắc một thành thôi ta đã làm rồi, nói chi là ba thành?