Chương 1456: Ngươi biến thành ngu ngốc rồi
Kỳ thật những người biết kế hoạch của Phương Hành đều cho rằng hắn là muốn thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu, nhưng sau khi biết kế hoạch thực sự của hắn, trong lòng khiếp sợ vô cùng, có điều cũng không tiện nói thêm gì, nhân lúc yêu ma phía dưới lại một lần nữa lao về phía tế đài, hắn liền mượn cơ hội lao xuống, hắn được sương mù bao phủ, lúc này quả thực giống như trực tiếp biến mất trong thiên địa, dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của hắn, nhưng dùng thần thức để cảm ứng thì lại chỉ cảm thấy nơi đó là một mảng hư vô.
Phương Hành gọi thần thông này là "Quỷ che mắt", hiện giờ mới có thể kết luận, nó ngay cả mắt tiên cũng che được.
Thân pháp như khói, lẩn vào trong đám người hỗn loạn, Phương Hành bắt đầu cẩn thận nhớ lại Kiếm Ma đại thuật mà tên tiểu bạch kiểm của Thần Chủ tự xưng là Ma tổ truyền thụ cho mình, từ rất lâu trước đây, Phương Hành đã tham ngộ cực kỳ thấu triệt môn đại thuật này, chỉ có điều là vướng ở cảnh giới, không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó, trên thực tế, nếu Ma tổ có thể dựa vào thuật này để tung hoành một thời ở Tam Thập Tam Thiên, lại há chỉ ở cảnh giới "Đại thuật" mà thôi? nghĩ sâu hơn thì đây này một thuật ám sát của tiên gia.
Mà hiện giờ, cục diện hỗn loạn, ai nấy đều bận ác chiến, cũng là lúc tốt nhất để phát huy uy lực của thuật này!
Có yêu ma đang tàn sát trong đám Tán tiên ở phía dưới, đánh chết vô số Tán tiên đang giãy dụa gào thét, như tắm trong biển máu, nhưng cũng chính vào lúc hắn cảm nhận được oan nghiệt của bản thân đang không ngừng tích tụ, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, lại bỗng nhiên có một luồng khói nhẹ thổi qua, yêu ma này đột nhiên đứng đờ tại chỗ, thân hình không ngừng run rẩy, ở vị trí mi tâm đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, lại chỉ thấy vẫn là một mảng hỗn loạn, không thấy có dấu hiệu của nguy cơ, liền càng hoảng sợ, trì trệ không dám động thủ.
- Ừ, quả nhiên là thiếu một thanh hảo kiếm, uy lực không được lý tưởng cho lắm.
Mà lúc này, Phương Hành thân hình phiêu hốt, đã rời xa yêu ma đó.
Hắn không phải không trảm sát được yêu ma đó, chỉ là không dùng hết toàn lực, lấy yêu ma này ra để thử kiếm mà thôi.
Ám sát Thái Ất thượng tiên, tuyệt đối không phải việc nhỏ, cho dù có Kiếm Ma đại thuật, Phương Hành cũng cần phải thử kiếm trước!
Mà hắn coi như cũng hài lòng với kết quả, từ hắn đến gần yêu ma đó, cho đến xuất kiếm, rồi thoát đi, yêu ma đó không ngờ ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy, hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của hắn, mà đây cũng là chỗ hạch tâm của Kiếm Ma đại thuật.
Chỉ là trong tay thiếu một thanh hảo kiếm, không thể đề thăng uy lực khi xuất thủ tới cực hạn mà thôi!
Nhưng cũng đành chịu vậy!
Lúc này, Phương Hành muốn thoát khỏi tuyệt cảnh, chính là phải liều mạng một lần, ám sát thượng tiên!
Sau khi thử kiếm, từng đạo pháp môn của Kiếm Ma thuật đang lưu chuyển trong lòng hắn, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Phương Hành hít sâu một hơi, ở trong không trung tìm ám sát ám sát đầu tiên của mình, rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Phong Quân!
Nam tử cao lớn xấu xí đó, lúc này đang điều khiển gió lớn, một mình đấu với hai yêu ma được ma khí gia trì, thanh thế cuồn cuộn, cuồng phong càn quét thiên địa, cơ hồ trực tiếp hất đổ cả một dãy núi, hóa thành một mảng hỗn độn, hai yêu ma được ma khí gia trì không ngờ không có sức hoàn thủ, ma diễm cuồn cuộn, khóc la đáng thương như hai con cừu non.
- Ngươi xấu trai, giết ngươi trước!
Phương Hành được sương mù che phủ thân hình, lặng lẽ không một tiếng động bay tới giữa không trung, ẩn thân trong hư không, tìm kiếm cơ hội.
Trăm dặm... Mười dặm... Nghìn trượng... Trăm trượng... Ba mươi trượng...
Phương Hành Lúc này có thể nói là cách Phong Quân chỉ có một gang, nhưng Phong Quân vẫn cuồng bạo xuất thủ, không ngờ không phát hiện!
- Được rồi, tốt lắm.
Phương Hành vẫn khiến bản thân duy trì trạng thái bình tĩnh như nước, thần niệm không dao động một chút nào, khí huyết nhục thân cũng ngừng lưu động, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào mi tâm của Phong Quân, quan sát sự biến hóa của khí cơ, sự lưu động của pháp lự khi hắn thi triển thần thông, tiến dần tới, thậm chí là ở tình huống hai yêu ma đối thủ của hắn đang chống đỡ và phản kích, rất nhanh liền tìm được góc độ và vị trí xuất kiếm.
- Thành bại chính vào lúc này.
Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, sau đó khí cơ trào ra, muốn xuất thủ.
- Hả?
Nhưng cũng đúng vào lúc một kiếm này của hắn sắp xuất thủ, hắn đột nhiên biến sắc, nhìn về phía sau.
Lúc này hướng tế đài, không ngờ có vô số yêu ma trực tiếp xông lên tế đài, từ xa nhìn lại, giống như là dàn sói leo lên núi, rất nhanh liền bao phủ cả tòa tế đài. Mà ở vùng trời của tế đài, khô lâu thần cung vẫn dựng ở đó, nhưng Đế Lưu ở bên cạnh thần cung lại chẳng biết đã đi đâu.
- Không ổn rồi, Thanh La không thể ngăn cản được yêu ma đang lao về phía tế đài, Đế Lưu không biết đã đi đâu rồi.
Xa xa, Vũ Thiếp cũng phát hiện ra một màn này, cao giọng quát, gọi Phong Quân.
Phong Quân nổi giận, xoay người lại, vẻ mặt ngưng trọng.
- Hả?
Phương Hành đồng thời cũng ngây ra, nhìn tới.
Vốn tất cả đang rất thuận lợi, nhưng bỗng nhiên lại có biến cố khó có thể đoán trước, Thanh La tiên tử vẫn đang lẳng lặng canh giữ ở phía trước tế đài, trảm sát bất kỳ yêu ma nào có ý đồ lao lên tế đài, nhưng nàng ta dường như không ngờ, muốn xông lên tế đài không chỉ có những yêu ma đó, còn có đám Tán tiên đã sợ tới vỡ mật, sau khi các thượng tiên bị yêu ma được ma khí gia trì cầm chân, bọn họ giống như những con cừu non không được bảo vệ, bị một đám ác hổ lao tới giết chóc, lại không có một chút sức chống cự nào.
Cũng chính bởi vậy, bọn họ khóc hào hò hét, liều mạng giãy dụa, lại có người chú ý tới đài ngọc lưu ly, cảm thấy những yêu ma đó không thể tới gần nơi này, liền liều lĩnh xông tới, ước chừng có cả ngàn Tán tiên lao tới, cho dù Thanh La cũng sợ tới ngây người, nàng ta có thể hạ sát thủ với những yêu ma đang xông tới, nhưng đối với những Tán tiên này lại dường như có chút nương tay, khi hạ thủ hơi do dự.
Cũng chính bởi vì sự do dự này, nàng ta đã bị đám Tán tiên phá tan phòng tuyến!
Ngay cả chính nàng ta cũng bị vô số Tán tiên vây quanh, không tiện xuất thủ.
Mà những yêu ma đang truy đuổi, có lẽ bị sự giết chóc kích thích, cuồng tính đại phát, cũng gầm lên lao theo.
Tế đài cao chín mươi chín trượng, trong nháy mắt đã bị bao phủ!
Mà vào thời khắc nguy cấp này, Thanh La chỉ kịp làm ra một động tác, đó chính là tuyệt không do dự bắn tiên quang ra, thuận tay nhấc Đế Lưu này ngồi trước khô lâu thần cung lên, sau đó dán sát vào Thiên Tuyệt chi địa, trốn nhanh ra xa, về phần tiểu nha đầu Si Nhi vẫn đang ngơ ngác đứng trước khô lâu thần cung không biết làm gì lại không thèm để ý tới.
Nàng ta lúc này toàn lực trốn chạy, trong nháy mắt đã bay ra xa ngàn dặm, sau lưng đã không nghe thấy tiếng hô hào chém giết.
Cho tới lúc này, nàng ta mới ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi rồi buông Đế Lưu xuống.
Đế Lưu Lúc này rõ ràng cũng đã ngây ra, đang trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn nàng ta.
Thanh La không lập tức lên tiếng, trước tiên vẫy vẫy tay với Đế Lưu, sau đó liền bình tĩnh lại, tỏa thần thức ra, dường như đang cảm ứng gì đó, một lúc sau, nàng ta mới có chút yên tâm thở phào, sau đó mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đế Lưu đang ngồi xếp bằng dưới đất không nhúc nhích, thản nhiên cười nói:
- Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người đáng ghét đó.
Đế Lưu không nói gì.
Mà Thanh La cũng không đợi hắn trả lời, có chút tò mò nói:
- Đế tử điện hạ, ngươi thực sự biết phương pháp bóc tiên mệnh ra sao.
Đế Lưu vẫn không nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn nàng ta.
- Thật là chờ mong, đại bí mật đủ để khiến cả Tam Thập Tam Thiên khiếp sợ, thực sự muốn nhìn xem đó là gì, ngươi nói cho ta biết đi?
Thanh La mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, si mê nhìn Đế Lưu.
Nhưng nàng ta chỉ chờ một chút, lại tự lắc đầu thở dài:
- Thôi bỏ đi, tin tức này tất nhiên rất trọng yếu, nhưng đối với ta lúc này mà nói cũng không tính là quan trọng nhất, sự biến mất của Đế Lưu đại nhân mới là quan trọng nhất.
Lúc nói, nàng ta vô cùng tự nhiên chỉ về phía Phương Hành, một thanh tiên kiếm từ trong tay áo bay ra đâm xuyên qua tim Đế Lưu.
- Ngươi... Ngươi...
Đế Lưu sợ tới ngây người, cúi đầu nhìn tiên kiếm đã đâm xuyên qua nhục thân của mình, có chút không rõ nguyên do.
Vẻ khiếp sợ trên mặt hắn cũng không phải là giả vờ, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Thanh La tiên tử lại đâm mình một kiếm này!
- Ta làm sao?
Thanh La cười dài, lật tay tung ra thêm một chưởng, tiên quang bạo liệt, trùng trùng đánh lên đỉnh đầu Đế Lưu, đánh cho một thân linh quang của Đế Lưu bay tứ tán, vẻ mặt cổ quái, ngơ ngác nhìn Thanh La tiên tử một lúc, mới giống như khúc gỗ chậm rãi ngã xuống, cho tới lúc sắp chết, ánh mắt hắn vẫn đầy kinh ngạc, còn xen lẫn một chút sợ hãi, một chút khiếp sợ, đầu lâu đã vỡ vụn, nhưng mắt vẫn chưa nhắm lại, khi thân thể ngã xuống, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh La tiên tử.
- Phù.
Thanh La tiên tử ngồi xuống, nhìn thi thể của Đế Lưu, tin chắc hắn đã chết rồi mới thở hắt ra một hơi.
Sau đó nàng ta có chút nghịch ngợm bật cười với thi thể,
- Đế Lưu ca ca, bộ dạng lúc chết của ngươi rất đẹp.
Đế Lưu Lúc này đã bị nàng ta đánh chết, tất nhiên không thể trả lời, chỉ là vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng ta.
Nhưng trong mắt nàng ta lại giống như Đế Lưu vẫn còn sống, ánh mắt đờ đẫn đó chiếu lên mặt nàng ta, đã không còn một chút ánh sáng nào, nhưng Thanh La tiên tử giống như là bị ánh mắt đó nhìn cho đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:
- Ngươi đừng trách ta, hiện tại ngươi đã chết, ta coi như có thể an tâm nói với ngươi một số lời, hơn một ngàn năm qua không có ngươi bầu bạn, ta thật sự có chút tịch mịch đấy, khi sống không thể nói với ngươi những lời thật lòng, nhưng chết rồi thì được...
Nói xong, nàng ta lại quan sát mặt Đế Lưu một chút, lắc đầu thở dài:
- Ngàn năm không gặp, ngươi vẫn uy phong, tuấn mỹ như vậy, cho dù không có tiên mệnh, cũng vẫn bá đạo, chỉ có điều... Ừ, hình như trở nên hơi ngu!