Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 1457: Thay Mận Đổi Đào

Unknown

 

Chương 1457: Thay mận đổi đào

 

- Nếu không phải ngươi trở nên ngu đi, chắc ta cũng không tìm ra được cơ hội này.

 

Nhìn gương mặt đờ đẫn cứng ngắc của Đế Lưu, Thanh La tiên tử giống như vô cùng thỏa mãn, mỉm cười nói:

 

- Kỳ thật ta vốn cho rằng mình không lừa được ngươi, dù sao ngàn năm trước, ngươi luôn nói ta cả ngày đeo mặt nạ trên mặt, giả dối khiến người ta chán ghét, vì thế ta khóc rất nhiều lần, tâm địa của ngươi vẫn không mềm ra chút nào, lại không ngờ rằng, ngàn năm trôi qua, ngươi thực sự bị ta lừa gạt...

 

Nàng ta mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Đế Lưu nhưng vẻ mặt lại trở nên ai oán, giống như trước đây bị Đế Lưu đổ oan vậy, trong thanh âm có chút đắc ý:

 

- Ngươi sẽ không thực sự cho rằng ngàn năm trôi qua, ta vẫn si mê ngươi như trước kia à? Ha ha, sao ngươi ngây thơ thế, trước kia ngươi là ai? Là đế tử mạnh nhất, người nối nghiệp của Tiên Đế nhất mạch, nhưng hiện tại thì sao, ngươi chỉ là một phế nhân mà thôi, mà Đế Thích đại nhân thì tu vi tăng mạnh, tích dày phát mỏng, hắn mới là lương phối chân chính.

 

Khi lói chuyện, trong ánh mắt nàng ta cũng lộ ra một chút phẫn hận:

 

- Đế Lưu điện hạ, ngươi thực sự không nên sống sót trở về, ta đã chuẩn bị gả cho Đế Thích đại nhân, trở thành Thái tử phi của Xích Đế nhất mạch, nhưng ngươi đã chết rồi vì sao lại cố tình quay về?

 

- Ngươi không nên trở về, ngươi đáng chết, nhưng ngươi cố tình làm khó, ta sai Hồng Can đi giết ngươi, kết quả ngươi khiến nàng ta bị thương, trốn thoát khỏi Long giới, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể tự mình động thủ, nhưng ngươi lại trốn vào Thanh Ngô tiên phủ, ta không tìm được ngươi, cuối cùng khó khăn lắm mới tìm được, ngươi lại đã công khai thân phận, ở trước mặt nhiều người như vậy của Thượng Huyền thành, ta tất nhiên không dám động thủ với ngươi, ngược lại phải cực lực thoát khỏi hiềm nghi, vì thế cũng chỉ có thể hy sinh nha đầu Hồng Can kia, nàng ta kỳ thật rất trung thành.

 

- Nhưng ta vẫn không thể để cho ngươi còn sống, bí mật đó không thể bị người khác biết, cho nên ta mới đuổi theo ngươi vào phù đồ. . .

 

- Nhưng khi ta cuối cùng tìm tới ngươi, muốn lấy mạng ngươi thì đám người đáng ghét kia lại xuất hiện, ài, ta không thể để bọn họ biết ta muốn giết ngươi được? Thậm chí ta không thể để lại cho họ ấn tượng là trơ mắt nhìn ngươi chết, cho nên ta chỉ có thể thể hiện ra sự trung thành vô cùng, liều mạng ngăn cản bọn họ, sáng tạo cơ hội cho ngươi đào tẩu, ngươi nói ngươi bỏ chạy thì xong à? Ha ha, ngươi lúc ấy mà chạy thì định trước là khó thoát khỏi cái chết, mà ta nhiều nhất chỉ trọng thương, vẫn có thể giữ được mạng, lại có thể lưu lại một thanh danh trung thành hộ chủ.

 

- Đúng là khiến người ta tức giận, ngươi không trốn, ngược lại còn tung ra bí mật của tiên mệnh, khiến cho đám người đáng ghét này một lòng che chở cho ngươi,không còn cách nào khác, ta cũng chỉ có thể nín nhịn, cho đến bây giờ, ta biết không thể đợi được nữa, nếu ngươi thực sự nhìn thấy bí mật của tiên mệnh, tất nhiên sẽ càng được chú ý, có lẽ thực sự có khả năng sẽ lại trở thành người nối nghiệp của Xích Đế nhất mạch, tiếp nhận vị trí Xích Đế, đó tất nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với ta mà nói lại không phải là tin tức tốt, nếu ngươi tiếp tục ân sủng ta, không tính toán sự thân mật của ta với Đế Thích đại nhân, ta vẫn có thể giúp ngươi, đáng tiếc, ta rất hiểu ngươi, lòng dạ ngươi hẹp hòi như kim, tuyệt đối không dung cho ta đã bị vấy bẩn.

 

Tuy Thanh La tiên tử đã quyết định giết người, nhưng muốn Đế Lưu được chết minh bạch, càng nói ánh mắt càng lạnh, tới cuối cùng, trên mặt không ngờ lộ ra vẻ oán độc:

 

- Tuy ngươi ở ngoài mặt thì khách khí với ta, nhưng ngươi thực sự cho rằng ta không nhìn ra sao? Trong lòng ngươi đang hận ta, cho nên mới luôn trốn tránh ta, muốn thoát khỏi ta, còn cả tiểu nha đầu Si Nhi kia nữa. Ha ha, nha đầu đó chỉ là con hoang phụ thân nhất thời hoang đường đẻ ra, thân phận địa vị, thậm chí dung mạo, làm sao có thể so sánh với ta?

 

- Nhưng ngươi lại cố tình gần gũi với nàng ta như vậy, còn chiếm thân thể của nàng ta, tưởng ta không nhìn ra sao?

 

- Ngươi là đang trả thù ta.

 

- Ngươi vẫn đang hận ta.

 

Dường như Thanh La cũng nhịn lâu rồi, lúc này mới lúc này mới một hơi nói ra hết:

 

- Bởi vậy ta cũng chỉ có thể làm ra lựa chọn, bí mật tiên mệnh tất nhiên quan trọng, nhưng dưới tình huống không bị người ta phát hiện khiến ngươi biến mất lại càng quan trọng hơn, chờ mãi, ta cuối cùng cũng đợi được một cục diện hỗn loạn như hiện tại, nên cũng chỉ đành tóm lấy cơ hội này, đưa Đế Lưu đại nhân ngươi tới nơi mà ngươi nên đến thôi.

 

Khi nói, nàng ta giơ tay lên tóm lấy tay Đế Lưu, định ném hắn vào Thiên Tuyệt địa.

 

- Tin chết của ngươi rất nhanh sẽ truyền khắp Tam Thập Tam Thiên, ha ha, đường đường là đế tử, bị trấn áp ngàn năm cũng không chết, cuối cùng trở về lại bởi vì thèm khát bí mật của tiên mệnh, liên thủ với đám Phong Quân Vũ Thiếp, Tiên Quân Trọng Sương, xông vào sâu trong Phù Đồ Thiên Giới, chỉ tiếc, cuối cùng khi sắp thành công lại thất thủ, Đế Lưu điện hạ mệnh táng ở Thiên Tuyệt chi địa, Thanh La tiên tử trung thành với chủ, bất đắc dĩ mà quay về.

 

Nàng ta thẽ thọt nói ra những lời này, sau đó liền chuẩn bị dùng sức, đẩy thi thể của Đế Lưu xuống Thiên Tuyệt địa.

 

- Ồ.

 

Nhưng cũng vào lúc tay nàng ta tiếp xúcvới thi thể của Đế Lưu, lại đột nhiên hơi ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái.

 

Đế Lưu dù sao cũng từng tu đến cảnh giới Thái Ất thượng tiên, cho dù mất đi tiên mệnh, thi thể cũng không thể nhẹ như vậy chứ.

 

- Cái này.

 

Nụ cười trên mặt Thanh La tiên tử đột nhiên cứng lại, nàng ta đột nhiên xách thi thể Đế Lưu lên.

 

Thi thể Đế Lưu bị nhấc lên, trên người liền có một cái gương rơi xuống, bảo quang tắt đi, sau đó bộ dạng của Đế Lưu không ngừng biến hóa, giống như là ánh sáng vô cùng, từ trên da hắn tỏa ra, cũng dẫn phát biến hóa của hắn, cuối cùng, dáng người hắn nhỏ đi, ngũ quan nhu hòa, ngay cả khí cơ trên người cũng triệt để thay đổi, không ngờ hóa thành một người khác.

 

Đó căn bản không phải Đế Lưu, cũng không phải là một nam tử, mà là một tiểu nha đầu vô cùng quen thuộc với nàng ta!

 

- Si Nhi.

 

Đồng tử Thanh La co rút lại, theo bản năng kêu lên, sắc mặt đã trở nên vô cùng khiếp sợ. . .

 

Đến lúc này, nàng ta đã biết mình có thể đã phạm phải một sai lầm cực lớn.

 

- Si Nhi.

 

Bình tĩnh nhìn một lúc, thậm chí còn dùng thần thức tra xét một phen, nàng ta cuối cùng xác định đây là sự thật, sắc mặt giống như là thấy quỷ, một lúc sau mới bỗng nhiên rít lên, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn:

 

- Sao, sao lại là ngươi?

 

Si Nhi đã chết tất nhiên không thể trả lời, nhưng cũng đúng lúc này, trong hư không bên cạnh Thanh La đột nhiên có một đạo kiếm quang chói mắt sáng lên, không ngờ cách nàng ta không tới trăm trượng, mang theo sát khí đáng sợ trực tiếp đâm vào giữa trán nàng ta, một kiếm này đến thật sự quá thần bí, cũng quá ác độc, lại thêm Thanh La đang tâm hoảng ý loạn, không ngờ khó có thể né tránh, rít lên một tiếng, cả người đều bị tiên khí bủa vậy, hóa thành tiên quang màu xanh bay đi.

 

Một tiếng xoẹt vang lên, đạo kiếm quang đó xuyên qua giữa tiên quang, hàng lâm tới bên cạnh Si Nhi.

 

Mà Thanh La tiên tử thì trong nháy mắt xuất hiện ở ngoài trăm trượng, ở giữa trán xuất hiện một vết thương đáng sợ, máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng ta, khiến cho nàng ta lúc này thoạt nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ, lại mang theo vẻ hốt hoảng.

 

- Đáng tiếc, đáng tiếc... Ta không có một thanh kiếm tốt để dùng!

 

Điều khiển người điều khiển đạo kiếm quang đó lại không che giấu thân hình, tay cầm kiếm cổ, oán hận nhìn Thanh La tiên tử.

 

Đế Lưu!

 

Không ngờ lại có một Đế Lưu nữa xuất hiện ở Si Nhi Si Nhi!

 

Thanh La đã rối loạn tâm thần, nàng ta ý thức được mình đã phạm phải thực sự sai lầm cực lớn, đón ánh mắt phẫn hận của Đế Lưu đó, trong lòng vô cùng sợ hãi, nàng ta rất nhanh liền nghĩ tới mấy ngày nay Đế Lưu và Si Nhi suốt ngày ở trong khô lâu thần cung, cũng nhớ tới vừa rồi trên Thái Hư Huyễn kính từng có bảo quang hiện lên, chắc hắn là Thái Hư Huyễn kính từ trên người Si Nhi rơi xuống.

 

Người tu hành phần lớn đều tinh thông thuật biến hóa, cho dù là Thái Ất thượng tiên cũng có thể qua mặt, chỉ cần thỏa mãn mấy điều kiện, quan trọng nhất chính là dùng bí pháp tráo đổi một bộ phận huyết mạch, khiến trên người người giả mạo có khí cơ huyết mạch của nguyên chủ, thứ hai, chính là có huyễn pháp cường đại lừa gạt được thần thức của người khác, khiến người khác không nhìn thấu được căn cơ của huyễn pháp đó.

 

Chỉ cần thỏa mãn mấy điều kiện này, liền có thể trong nháy mắt thay mận đổi đào!

 

Nàng ta không phải kẻ ngốc, tổng hợp lại các loại điều kiện, sao còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

 

- Đế Lưu đại nhân, vừa rồi ta. . .

 

Thanh La tiên tử theo bản năng liền há miệng, muốn biện giải.

 

- Ngươi không phải không chịu chết vì ta sao? hiện tại sao lại chết.

 

Đế Lưu căn bản chẳng buồn để ý tới nàng ta, chỉ mặt đầy sát khí nhìn Thanh La một cái, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh thi thể Si Nhi, trong đáy mắt liền toát ra sát khí ngập trời, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, giống như dã thú.

 

- Xem ra là không thể giấu được nữa rồi.

 

Thanh La tiên tử cũng chỉ là theo bản năng giải thích một câu, liền hoàn toàn tỉnh ngộ.

 

Ánh mắt của Đế Lưu khiến nàng ta biết lúc này sát tâm của mình đã bại lộ, không thể che giấu được nữa, cũng không cần thiết phải giảo biện, sau đó nàng ta ngừng lại một chút, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười thản nhiên:

 

- Xem ra ngươi quả thật đã thay đổi, Đế Lưu ngàn năm trước tuy hung tàn, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ ra chuyện để một tiểu nha đầu hấp dẫn sự chú ý của người khác thay ngươi rồi vứt bỏ nàng ta mà đào tẩu, ha ha, chẳng trách ta lại coi thường ngươi, cũng coi thường những khổ đau mà ngươi ngàn năm nay phải nếm chịu.

 

Lúc nói, nàng ta giơ tay lên, lau trán mình, sau đó cúi đầu nhìn máu tươi trên tay, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, khi ngẩng đầu, mắt đã đầy sát khí:

 

- ... Hơn nữa, đây là thần thông ngươi phát hiện trong Thái Hư Tiên Vương truyền thừa sao? Bản chất tuy không cao minh, nhưng uy lực thực sự là không nhỏ, nếu kiếm của ngươi nhanh hơn một chút, hoặc là chung quanh loạn thêm một chút, ta nhất định sẽ ngươi một kiếm xuất kỳ bất ý này của ngươi trảm sát, hiện tại nghĩ lại cũng vẫn thấy sợ.

 

- Chỉ có điều, ta may mắn, chưa chết dưới một kiếm này, như vậy...

 

 

Bình Luận (0)
Comment