Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 341 - Chương 1469: Ta Muốn Đồ Tiên Từ Lâu Rồi

Unknown

 

Chương 1469: Ta muốn đồ tiên từ lâu rồi

 

- Đó là Đế Lưu!

 

Lúc thân ảnh ở phía sau màn sương càng lúc càng rõ, tim mọi người đột nhiên co thắt lại, bao gồm cả mấy vị các thượng tiên cao cao tại thượng, chưởng ngự sinh tử của các Tán tiên, bọn họ lại không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm về phía đó, phát hiện là mình nhìn đúng, thân hình đó cao lớn, mặc áo choàng, mắt sáng ngời, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn cay nghiệt, bên cạnh còn có thực sự hiếu tử co đầu rụt cổ đi theo, thò đầu nhìn về phía họ, không phải Đế Lưu bọn họ đang khổ sở truy tìm, bị hắn trốn Phù thiên giới thì là ai.

 

Sao có thể như vậy được?

 

Thằng ôn này vất vả lắm mới chạy thoát, giờ sao lại dễ dàng trở lại.

 

- Đó là đế tử đại nhân.

 

Mà trừ đám thượng tiên ra, trong các Tán tiên cũng có người vào khoảnh khắc này mở to hai mắt, không dám tin vào một màn trước mắt, thậm chí có người vẻ mặt kích động, tâm tình mừng rỡ, đột nhiên quỳ xuống, điên cuồng dập đầu với người đó.

 

Cũng có vô số người vốn đã tuyệt vọng, lúc này lại lộ ra thần thái hy vọng!

 

Không thể không nói, điểm này chắc ngay cả bản thân "Đế Lưu" kia cũng không ngờ tới.

 

Trên thực tế, trong mấy ngày này, hắn ở trong cảm nhận của các Tán tiên đang chém giết trong Phù thiên, đã là tồn tại giống như cứu thế chủ, hiện giờ trong gần ngàn yêu ma này, kỳ thật cũng có hơn nửa là tùy tùng được hắn che chở mấy ngày, đám người kia mang theo thái độ tuyệt vọng đi tới Phù thiên này, cũng đã kiến thức được sự tàn khốc của Phù thiên, nhưng bất ngờ được hắn che chở, dưới tình huống không thể mà vẫn sống sót, thậm chí còn một đường vào sâu, có lời đồn là người này chuẩn bị dẫn bọn họ rời khỏi đây.

 

Gì là cứu thế chủ?

 

Rõ ràng chính là người tay cầm roi, quất bay sát tính trong lòng tất cả mọi người!

 

Không phải tất cả mọi người đều biết Đế Lưu ngàn năm trước, biết được hung danh của hắn, hoặc là cho dù biết Đế Lưu ngàn năm trước thanh danh không tốt, nhưng cũng chỉ là nghe người ta đòn, chưa thực sự chứng kiến, mà Đế Lưu bọn họ hiện giờ tiếp xúc quả thật có thực lực mạnh mẽ, dễ dàng đoạt đi tính mạng của bọn họ, nhưng hắn không ngờ không xuất thủ, ngược lại còn che chở cho bọn họ, bảo hộ bọn họ!

 

Đương nhiên, loại nhận thức này cũng không phải là một phen thuận gió, cũng đã trải qua khúc chiết.

 

Lúc đầu, đủ loại lời đồn vẫn lưu truyền trong đám tùy tùng, không chỉ là tốt, còn có rất nhiều cái xấu, rất nhiều người lúc ban đầu có nói, vị đế tử này trên thực tế là chuẩn bị dẫn bọn họ tới sâu trong Phù thiên rồi giết chết, lúc ấy cũng khiến cho lòng người hoảng sợ, nhưng cuối cùng, sau khi vào sâu trong Phù thiên, đối mặt với vô số yêu ma cường đại nhất, vị đế tử kia vẫn bảo hộ bọn họ, thậm chí còn sai phái chư vị thượng tiên bảo hộ bọn họ, khiến bọn họ trong sự tuyệt vọng vẫn không thể kìm nén được hy vọng có thể sống sót.

 

Nhưng cuối cùng, xuất hiện một màn bất ngờ, yêu ma công lên tế đài, vị đế tử kia biến mất trong lúc hỗn loạn.

 

Mà chư vị tùy tùng, một tia hy vọng cuối cùng cũng theo đó trôi đi, có rất nhiều người, chính là vào khoảnh khắc đạo thân ảnh đó đó biến mất trên tế đài, đột nhiên buông bỏ tất cả hy vọng, giống như phát điên bắt đầu phóng tay đại sát người chung quanh.

 

Có thể nói trong một đoạn thời gian rất dài, vị đế tử đại nhân kia đại biểu cho hy vọng và lý trí của bọn họ!

 

Nếu nói bắt đầu từ lúc đế tử đại nhân biến mất, đám Tán tiên này liền lâm vào tuyệt vọng, như vậy sau khi mấy vị thượng tiên xuất thủ, sự tuyệt vọng của bọn họ đã đạt tới đỉnh phong, bởi vì lúc ban đầu có tuyệt vọng thế nào, bọn họ cũng còn có ba tiên mệnh để tranh đoạt, ít nhiều trong lòng vẫn còn một chút hy vọng, nhưng khi mấy vị thượng tiên nhúng tay, khiến cho chút hy vọng này của bọn họ đều tan biến, người ta trực tiếp nguyện trung thành liền trở thành tiên, như vậy bọn họ có đấu thế nào, chung quy cũng vẫn thua.

 

Sau đó cũng ở trong loại tuyệt vọng này, bọn họ lại nhìn thấy vị đế tử vốn tưởng rằng đã chết rồi đi!

 

Có lẽ có chút trùng hợp và hoang đường, nhưng Đế Lưu hiện giờ ở trong lòng các tùy tùng quả thật chói mắt như như thần như phật.

 

Cũng chính bởi vậy, Đế Lưu hiện thân dẫn tới một màn kinh người, có người đột nhiên ngã xuống gào khóc, cũng có vô số người trực tiếp xông lên, đấm ngực giậm chân, bi thương vui mừng, tranh nhau lao lên hoan nghênh đế tử trở về.

 

- Sặc.

 

Sự nhiệt tình của những người này lại khiến cho Phương Hành hoảng sợ, đao cũng giơ ra rồi, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

 

Vốn đang cho rằng những tên gia hỏa điên cuồng này là không có hảo ý với mình, vừa thấy ánh mắt bi thương nhiệt liệt của bọn họ, mới biết mình hiểu sai ý rồi, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, trong đời vẫn là lần đầu tiên được hoan nghênh như vậy.

 

- Ha ha, tốt lắm tốt lắm, gọi một tiếng đại gia, ta sẽ bảo kê cho các ngươi.

 

Chắp tay thăm hỏi các Tán tiên, trong lòng cũng lập tức trở nên vui vẻ.

 

Cũng ngay sau có, đột nhiên có mấy vị thượng tiên đồng thời động, bọn họ thật sự thật sự khiếp sợ, đến nỗi phản ứng thậm chí còn chậm hơn nửa nhịp so với những Tán tiên này, nhưng sau khi ý thức được Đế Lưu thực sự đã trở lại lập tức không ai còn nửa phần do dự, lập tức năm người chiếm năm phương vị, vây quanh Đế Lưu ở giữa, một thân khí cơ nút trời, tạo thành một cái lưới lớn!

 

- Thật không ngờ, ngươi còn có thể sống sót trở về.

 

Tiên Quân Trọng Sương thở dài, sắc mặt âm trầm, không còn vẻ cuồng vọng vừa rồi.

 

- Lần này sẽ không để ngươi đào tẩu đâu.

 

Phong Quân Vũ Thiếp một nam một bắc, nhìn chằm chằm Phương Hành, trong mắt đầy vẻ tham lam.

 

- Đế Lưu, trả Thanh Tà chí bảo cho ta.

 

Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng vẻ mặt phẫn hận, nhưng cũng lại mừng như điên.

 

- Lần này, ta sẽ không tin chuyện ma quỷ của ngươi nữa đâu.

 

Thần Đồ Thái Tuế ánh mắt hung tàn, nhìn chằm chàm Phương Hành.

 

Xem ra, lần này đừng nói là bí mật tiên mệnh, cho dù là bí mật Tiên Đế hắn cũng sẽ giết chết Phương Hành trước rồi tính.

 

- Hả? Nha đầu Thanh La nha đầu đâu rồi.

 

Phương Hành không để ý tới năm người bọn họ, ánh mắt đảo qua, sau đó cau mày.

 

- Nha đầu đó đã đào tẩu rồi, ngươi bây giờ còn chỗ dựa gì nữa.

 

Tiên Quân Trọng Sương thanh âm trầm thấp, thản nhiên mở miệng, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ mỉa mai:

 

- Chẳng lẽ các ngươi không phải đã thương lượng trước rồi sao? Ta còn thực sự cho rằng nha đầu đó sau khi đảm bảo ngươi được an toàn tuyệt đối mới mượn lực lượng có đế phù bỏ chạy.

 

- Đào tẩu rồi?

 

Sắc mặt Phương Hành đột nhiên trầm xuống, một lúc sau mới từ từ mở miệng:

 

- Vậy cũng thú vị.

 

- Đế Lưu, bớt giả thần giả quỷ đi, người che chở cho ngươi đã chạy rồi, hiện tại ngươi còn gì để nói.

 

Phong Quân Vũ Thiếp từ xa nhìn nhau một cái, giống như đạt thành quyết định gì đó, sau đó trong đáy mắt Phong Quân sát khí hiện lên, chậm rãi bức về phía trước, hét lớn:

 

- Giao bí mật tiên mệnh cùng với Thái Hư truyền thừa địa ra đây, có lẽ phu phụ chúng ta có thể mở một mặt lưới cho ngươi, nếu không, ta mặc kệ ngươi có phải là đế tử hay không, Phù thiên giới này chính là quy túc cuối cùng của ngươi.

 

- Không sai, gaio Thanh Tà chí bảo ra đây, ta có lẽ cũng có thể tha cho ngươi.

 

Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng lạnh lùng lên tiếng, cũng bức tới, giống như là sợ Phong Quân đoạt trước.

 

- Nếu ta không giao thì sao.

 

Tâm tình của Phương Hành vốn vẫn còn có chút khó chịu, bỗng nhiên nghiêng đầu liếc xéo mấy người, thản nhiên mở miệng.

 

- Vậy ta xem xem, trừ Thanh La nha đầu đã bỏ ngươi đào tẩu ra thì ngươi còn có chỗ dựa nào.

 

Tiên Quân Trọng Sương thản nhiên mở miệng, trong mắt dường như có chút nghi ngờ.

 

Hắn lại cho rằng Phương Hành cả gan xuất hiện, nhất định là có chỗ dựa, nếu không thì không thể lại về chịu chết.

 

- Chỗ dựa của ta à?

 

Phương Hành cũng hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng:

 

- Đương nhiên chính là những người này!

 

Ánh mắt hắn không ngờ nhìn về phía các Tán tiên đang ngơ ngác đứng đó, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, khóe miệng nở nụ cười rồi bỗng nhiên cao giọng nói:

 

- Ê, vừa rồi ta nghe thấy bọn họ muốn bức các ngươi tới tử lộ, còn nói các ngươi nhát gan, nhưng hiện tại các ngươi ai có đủ gan cùng bản đế tử làm thịt mấy vị thượng tiên này không?

 

Những lời này vừa ra khỏi miệng, đừng nói đám Tán tiên, cho dù mấy vị thượng tiên cũng ngây người.

 

Trong lòng mọi người đều cho rằng vị đế tử này đang nói đùa.

 

Bọn họ tất nhiên đang tuyệt vọng, nhưng cũng không điên cuồng đến mức cho rằng mình thật sự có thể vây giết Thái Ất thượng tiên.

 

Càng làm cho người ta kinh ngạc là, thần sắc của đế tử đó không ngờ rất nghiêm túc, ánh mắt Phương Hành đảo qua bọn họ, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng:

 

- Ta cam đoan với các ngươi, các ngươi là có hi vọng làm thịt được mấy vị thượng tiên này, còn có lợi ích rất lớn đang chờ các ngươi, phàm là người cùng ta đồ tiên, thì không cần phải ở đây tự giết lẫn nhau nữa, các ngươi cũng có cơ hội sống sót, còn có thể có được cơ hội thành tiên!

 

Vừa nói, hắn dang tay ra:

 

- Muốn thành tiên, trước tiên cần một sự can đảm, không biết các ngươi có hay không?

 

Thế này lại khiến đại bộ phận người lâm vào trong trầm tư.

 

Vốn cho rằng hắn là đang nói đùa, nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến cho trầm tư!

 

- Dù sao cũng khó tránh khỏi cái chết, ta theo Đế Lưu đại nhân.

 

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, cũng không trải qua bao lâu, đột nhiên có một người liều mạng kêu to, giơ hai tay lên, không ngờ vẫn là người chỉ còn nửa thân trên lúc trước quỳ xuống trước Trọng Sương đầu tiên, hắn vẫn chưa chết, lại là người đầu tiên hướng về phía Phương Hành.

 

- Còn có ta nữa, ta tin Đế Lưu đại nhân.

 

Lại có người lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy.

 

Mà người có loại thái độ này hiển nhiên càng lúc càng nhiều, ai nấy đều cao giọng hét lớn, cuối cùng không ngờ thành giống như nước lũ.

 

- Đây là chỗ dựa của ngươi, một đám ô hợp này sao?

 

Tiên Quân Trọng Sương có chút dở khóc dở cười nhìn về phía Phương Hành.

 

- Đúng vậy!

 

Phương Hành lại vô cùng nghiêm túc gật đầu, sau đó cười nói:

 

- Ta muốn đồ tiên từ lâu rồi!

 

Sương xanh không biết từ đâu mà đến, bao phủ đại bộ phận thân hình của hắn, khiến cho thanh âm của hắn cũng trở nên mờ mịt.

 

 

Bình Luận (0)
Comment