Chương 1472: Ma tổ sát nhân pháp
Ma tổ đúng là không phải hạng lương thiện.
Càng vận chuyển pháp môn thần thông của Ma tổ, Phương Hành liền càng khẳng định điểm này. Kiếm đạo tinh yếu của Ma tổ lúc ở Thiên Nguyên đã truyền cho Phương Hành, nhưng chưa tới thời cơ nào đó, Phương Hành không thể phát huy đồng thời thôi động kiếm đạo này đến cực hạn, có điều hiện giờ cũng gặp may mắn, vượt qua Phù Đồ Thiên Giới này thật đúng là khiến hắn nhìn thấy cơ hội nào đó, khiến hắn có một hoàn cảnh để tìm hiểu tinh yếu của kiếm đạo ma này, thậm chí còn tiến bộ, lĩnh ngộ đến một loại pháp môn siêu thoát hơn.
Mà kiếm đạo của Ma tổ kỳ thật nói ra thì cũng không quá phức tạp, đây là một loại pháp môn giết người!
Khác với những pháp môn kẻ mạnh thắng, kẻ yếu bại, ở trước mặt pháp môn này, căn bản không phân mạnh yếu, chỉ có đối tượng cần giết là khác nhau, khác nhau nhiều nhất cũng chỉ là giết khó hơn một chút và giết dễ hơn một chút mà thôi, tóm lại bất kể là tiên hay thần, đều có sơ hở, tìm thấy sơ hở đó, có thể một kiếm giải quyết xong, đương nhiên, bản thân loại pháp môn này cũng có nhược điểm lớn nhất, đó chính là nếu một kiếm không giải quyết xong được đối thủ, bản thân mình sẽ rơi vào bên trong hung hiểm cực lớn có khả năng bị thua!
Võ pháp ghi chép trong Thái Thượng Phá Trận Kinh là võ đạo đường đường chính chính, mà kiếm đạo của Ma tổ lại bổ khuyết thực sự đạo lý khác, chú ý tới trí tuệ và tu vi hơn, Phương Hành có thể một kiếm trảm sát Phong Quân, chính là mượn sơ hở trên tâm linh của Phong Quân, nếu không, đối phó với nam nhân tu vi cực cao này vẫn cần phí một phen sức lực.
Đương nhiên, Vũ Thiếp không ngờ lại có phản ứng như vậy, cũng thực sự khiến hắn bất ngờ!
Sống lâu quá quả nhiên không phải chuyện tốt, nhân tình vị đều bị năm tháng vô tận xóa mòn hết, Vũ Thiếp bỏ mặc Phong Quân mà chạy, trừ Phong Quân chết đi trong tuyệt vọng và thống khổ ra, người khác không ngờ không hề cảm thấy bất ngờ, bộ dạng thản nhiên.
- Ha ha, có điều cảm giác đồ tiên cũng thích thật.
Mà một kiếm chém Phong Quân, Phương Hành cũng hưng phấn dị thường, trực giác cảm thấy có biến hóa nào đó xuất hiện trên người mình, trên người hắn, bắt đầu có ma yên bốc lên, mà một đạo thiên ý kiếm quang giống như ngân xà quay chung quanh hắn, vào lúc này dường như cũng lây dính một chút huyết ý, lộ ra vẻ càng linh hoạt hơn, trên trình độ nào đó cũng lộ ra sự sắc bén hơn, Phương Hành trong lòng biết rõ, đây chính là một đặc điểm khác của pháp môn của Ma tổ, đó chính là dùng người tu kiếm, trảm người càng nhiều, kiếm ý sẽ càng mạnh, càng sắc bén!
Mà hiện giờ, hắn chính là trảm thượng tiên cảnh giới Thái Ất, có lẽ luận về thực lực, Thần Đồ Thái Tuế và Phong Quân không khác biệt nhiều, nhưng luận về nội tình, cùng với lợi ích mang đến cho Phương Hành, Thần Đồ Thái Tuế lại không thể so sánh với Phong Quân, ít nhất Phương Hành hiện giờ chém Phong Quân, liền lập tức cảm giác được lực lượng mãnh liệt đến đáng sợ nào đó càng tăng thêm, đây cũng không phải là tới từ oan nghiệt mà Phù thiên cấp cho, mà là thứ có trong pháp môn thần thông của Ma tổ, hóa thành một loại lực lượng đặc thù gia trì lên kiếm quang của Phương Hành. Bởi vậy không thể không nói, Ma tổ quả thật là kỳ tài, người khác sau khi đã trải qua giết chóc trong Phù Đồ Thiên Giới, chắc cả đời cũng không muốn nhớ lại, nhưng thằng ôn này lại coi loại kinh lịch này giống như linh cảm, sáng tạo ra kiếm đạo với phong cách riêng của hắn.
- Đế tử, ngươi từ khi nào thành tiểu nhân như vậy, có dám tới đây đánh một trận chính diện với ta không?
Ngay khi Phương Hành trảm sát Phong Quân, dọa cho Vũ Thiếp bỏ chạy, xa xa có một ánh đao hung hăng chém tới, chính là Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng nhân lúc hắn vừa trảm sát Phong Quân, vội vàng chạy tới, ánh đao như cuốn lụa, trực tiếp trải ra trường không, hung tợn chém xuống đỉnh đầu Phương Hành, các Tán tiên ở bên cạnh hắn ai nấy giống như ruồi bọ đuổi theo, cũng bị hắn bỏ lại đằng sau!
- Ta trông giống thằng ngốc lắm à mà lại đi lấy cứng đối cứng với ngươi?
Đối mặt với một đao này, Phương Hành cũng không dám chậm trễ, dưới chân bước ra Tiêu Dao thân pháp, đón đỡ một đao đó, nhưng lúc cả người hắn đều bị một đao đó bao phủ, lại thân hình gập lại một cách quỷ dị, không ngờ tránh thoát dưới ánh đao đó, sau đó khói nhẹ bao phủ, trực tiếp biến mất trong hư không, mà bên cạnh Quan Phi Hưng, trong một đám Tán tiên đang đuổi theo hắn, lại có thêm một thân ảnh, cùng họ hô to gọi nhỏ, điều khiển các loại thần thông bảo quang lao về phía Quan Phi Hưng!
- Đáng giận! Đáng giận!
Với năng lực của Quan Phi Hưng mà cũng giận sôi, bỗng dưng gầm lên một tiếng, vận chuyển toàn bộ tiên lực, ánh đao trong nháy mắt này không ngờ hóa thành một con sông dài, đột ngột đến cực điểm hiện lên trên đầu một đám Tán tiên, bên trong ẩn chứa hung uy, giống như một con sông lớn hội tụ từ sát khí, chấn nát cả hư không!
- A.
- Chạy mau.
Một đám Tán tiên đang lao về phía Quan Phi Hưng đều thất kinh, mấy người đi đằng trước trực tiếp liền bị ánh đao đáng sợ đó của Quan Phi Hưng chém qua, kêu thảm từ trong không trung ngã xuống, có một bộ phận khác thì bị dọa tới cả người đổ mồ hôi lạnh, quay đầu bỏ chạy, dù sao đối mặt với một đao toàn lực của thượng tiên, Tán tiên cho dù gan lớn tới mấy cũng không dám đón đỡ. . .
- Muốn chạy à? đừng có mơ!
Quan Phi Hưng hung hăng cắn răng, ánh mắt nhìn thẳng vào đám Tán tiên đang đào tẩu, sải bước thật nhanh, ánh đao tung hoành trong không trung, rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt những Tán tiên này, trảm sát cả Phương Hành đang trốn trong bọn họ, miệng vẫn hét lớn:
- Đế Lưu, nếu không muốn chết thì mau mau trả ta chí bảo của Thanh Tà nhất mạch.
- Chí bảo gì cơ.
Vào lúc một đao đó của Quan Phi Hưng chém ra, lại đột ngột có một thanh âm vang lên ở bên dưới, trong đống thi thể của Tán tiên vừa rồi thoạt nhìn thì bị Quan Phi Hưng một đao trảm sát, đang rơi xuống dưới, không ngờ có một người đột nhiên sống dậy, một đạo kiếm quang xuất hiện cực kỳ đột ngột, từ dưới lên trên, hung hăng đâm tới nhục thân của Quan Phi Hưng.
- Tên này gian xảo thật!
Quan Phi Hưng sợ tới túa mồ hôi lạnh, sự chú ý của hắn chỉ đặt ở đám Tán tiên đang chạy, cho rằng Phương Hành đang trốn trong bọn họ, nào ngờ thằng ôn này lại trốn trong đống "Tử thi"? Lúc này đao của hắn đã chém ra, một ngụm tiên khí phun ra nuốt vào, chính là lúc lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, đón một đạo kiếm quang này, thật sự là hung hiểm đến cực điểm, hắn quát to một tiếng, dứt khoát ném đao trong tay ra, mà cả người hắn thì cường hành xoay chuyển, chạy trốn về bên trái.
- Vù!
Phương Hành từ dưới chém lên, cùng thân hình của Quan Phi Hưng xẹt qua nhau, một đạo huyết hoa bay ra, mà Quan Phi Hưng đã bay lên cao trăm trượng lúc này cũng không biết là vì sợ hay vì đau, mồ hôi lạnh đầm đìa, thở hổn hển!
- Đúng là khó lòng phòng bị thật.
Quan Phi Hưng rõ ràng vẫn còn sợ hãi, hành động của đối phương đúng là khiến hắn thống hận đến cực điểm, nhưng cũng sinh ra một nỗi sợ hãi.
Lúc này hắn cuối cùng cũng phải thừa nhận sự đáng sợ của Phương Hành.
Nếu là đánh nhau chính diện, hắn không sợ Phương Hành, nhưng trong cục diện hỗn loạn có nhiều Tán tiên vây công như vậy, lại luôn có cơ hội để thằng ôn đó lợi dụng, mình hơi sơ ý một chút, vậy chính là kết cục phải chết.
Hắn cuối cùng cũng minh bạch thằng ôn này vì sao sau khi hiện thân liền muốn khơi mào Tán tiên vây bọn họ!
- Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi, nha hoàn mù của ta đâu rồi.
Phương Hành lúc này cũng như là vừa nhớ ra một vấn đề, cau mày nhìn hắn, lúc này mới nhớ tới tiểu manh nữ, lúc ấy chuyện xảy ra quá đột nhiên, lúc hắn nhảy vào Thiên Địa tuyệt cũng không quản được tới nàng ta, có điều nghĩ chắc tiểu nha đầu này sẽ được Quan Phi Hưng bảo hộ, nhất thời bán hội chắc không có hung hiểm gì, bắt giữ Quan Phi Hưng này rồi hỏi lại là được!
- Nha hoàn? Ngươi không ngờ coi nàng ta là nha hoàn?
Quan Phi Hưng ngây ra một thoáng rồi lâp tức cười lạnh:
- Ngươi có cũng biết nàng ta là ai không mà dám coi nàng là nha hoàn? Ha ha, ai cũng nói Đế Lưu cuồng vọng, hiện giờ thấy ngươi quả nhiên là cuồng vọng vô biên, có điều cũng được, ngươi nếu đã lệnh cho Thanh La mang nàng ta đi, vậy đó chính là sai lầm lớn nhất của các ngươi, đó là dẫn lửa thiêu thân, ha ha, ta cũng rất nóng lòng muốn thấy vẻ mặt hối hận của các ngươi, hiện tại hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tốt nhất hãy mau mau giao ra chí bảo của Thanh Tà nhất mạch, nếu không Thanh Tà nhất mạch ta sẽ bất chất tất cả, cũng phải...
- Cũng phải cái gì?
Phương Hành vừa nghe thấy chuyện Thanh La tiên tử đã mang tiểu manh nữ đi, lập tức giận dữ, vẻ mặt hung ác, bay thẳng về phía Quan Phi Hưng, miệng đồng thời mắng to:
- Ngay cả trẻ con cũng chẳng buồn bận tâm, phế vật như vậy thì làm được gì?
- Con mẹ nó nàng ta mà có thể coi là trẻ con à.
Quan Phi Hưng vừa kinh hãi vừa giận dữ, lật tay đánh xuống một chưởng, tiên mang ngập trời giống như sóng ngầm tuôn ra.
- Ái dà.
Phương Hành đón tiên mang đó, lại kinh hãi, thân bất do kỷ trầm xuống dưới.
Cho tới lúc này mới ý thức được ở tu vi và lực lượng chân chính, mình vẫn kém những Thái Ất thượng tiên đó rất nhiều, tuy hắn đi vào con đường tu hành không giống bình thường của Thái Thượng đạo thống, nhưng cũng không phải là một bước lên trời, hiện giờ mình thoát khỏi ba mệnh số, chỉ có thể xem như là cảnh giới Chính Tiên, mà nếu muốn đánh bừa với thượng tiên cảnh giới Thái Ất, chỉ sợ ít nhất cũng phải chặt đứt chín mệnh số mới được, vừa rồi mình lại quá mức đắc ý, thật sự có chút coi thường lực lượng thần thông của Thái Ất thượng tiên.
- Cơ hội hiếm có, giết. . .
Ngay khi thân hình của Phương Hành rơi xuống, Vũ Thiếp đang ở cách đó không xa nhìn trộm chiến trường này, cùng với Tiên Quân Trọng Sương vẫn mặt thản nhiên, giống như không đếm xỉa gì đến chuyện này, đồng thời hét lớn xuất thủ, sau đó một đạo vương tọa rạch phá trường không, mang theo sương khí lành lạnh trấn áp về phía Phương Hành, đi qua đâu, đại địa đều biến thành một mảng trắng xoá, băng sương bao trùm vạn vật!
Ngay cả Vũ Thiếp trong nháy mắt cũng vung ra hạt mưa, dưới sự gia trì của sương khí, hóa thành trăm ngàn thanh lợi kiếm ngân quang lóng lánh, đan vào thành một cái lưới lớn, phô thiên cái địa đâm về phía Phương Hành, không ngờ chỉ một thoáng đã rơi vào trong tuyệt cảnh!
- Mẹ nó, lỗ hổng trong pháp môn giết người này của Ma tổ quá nhiều, cũng không lanh lẹ, vậy chẳng thà để các ngươi thấy...
Mà lúc này Phương Hành, cũng hung hăng cắn răng:
- ... Đồ tiên pháp ta tự nghĩ ra!