Chương 1473: Trảm người trước tiên trảm mệnh
Đối với pháp môn giết người, Phương Hành đã tu luyện rất thuần thục rồi, mà ngoài thuần thục ra, tất nhiên chính là tiến thêm một bước!
Kết quả của tiến thêm một bước chính là sáng tạo ra pháp của riêng mình.
Đây cũng là lẽ thường trong giới tu hành, đến cảnh giới hiện giờ của Phương Hành, vốn chính là lúc đổi mới thay cũ, giống như một đệ tử,đi tới đỉnh phong của học vấn mà hắn được truyền dạy, bước tiếp theo sẽ là bắt đầu gia nhập thêm cảm ngộ của mình, tinh nghiên học vấn của mình, bởi vì học vấn của người khác cho dù cao tới đâu, chung quy vẫn là kết quả trí tuệ của người khác, không thể hoàn toàn phù hợp với mình, chỉ có thêm vào lĩnh ngộ của mình, mới có thể sáng tạo ra thần thông hoàn toàn phù hợp với mình, thần thông này bất kể là đạo tâm, hay là là uy lực, thậm chí là trong động tác mỗi một lần vung kiếm đều hoàn toàn có chứa phong cách cá nhân của hắn, không có chỗ nào là không hợp với mình.
Loại pháp này Phương Hành gọi nó là "Đồ tiên pháp". Không phải thực sự có liên quan tới đồ tiên, chủ yếu là muốn giết mấy thượng tiên trước mặt mà thôi, cho nên mới thuận miệng đặt ra!
Ba vị Thái Ất thượng tiên Tiên Quân Trọng Sương, Vũ Thiếp, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đồng thời nắm được cơ hội, trấn áp về phía Phương Hành.
Cũng vào một thoáng này, trong lòng Phương Hành đã chuẩn bị xong, sau đó hắn hít sâu một hơi!
Hắn đang ngã xuống phía dưới cực nhanh, đột nhiên bấm một pháp ấn, sau đó dưới thân hắn, liền xuất hiện một một biển máu, cả người hắn giống như một khối nham thạch cực lớn, "Bùm" một tiếng rơi vào trong biển máu, theo sát sau hắn chính là hào quang thần thông của ba người đám Tiên Quân Trọng Sương, cũng liên tiếp không ngừng đánh vào trong biển máu, nhưng chỉ làm bắn lên sóng máu cao tới mấy trăm trượng, cả người Phương Hành thì không ngờ trực tiếp biến mất trong biển máu, ngay cả bóng dáng cũng không thấy!
- Không ổn rồi!
Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng là người đầu tiên kêu to, cảm ứng được có chỗ nào đó không đúng!
Biển máu đó thật sự xuất hiện rất quỷ dị, rất rõ ràng căn bản không thuộc về lực lượng của bản thân Phương Hành, lại không biết vì sao, không ngờ bị hắn sử dụng, bị hắn triệu hoán ra.
Mà sau khi Phương Hành chìm vào biển máu, bọn họ dùng mắt thường có thể thấy được, biển máu đó không ngờ đang không ngừng sôi trào và bốc hơi, từng đạo huyết vụ màu đỏ sậm càng lúc càng mãnh liệt xuất hiện trong không trung, không chỗ nào không thấy có ma vân màu đỏ sậm, từ cửu thiên cho tới tứ phương, giống như có yêu ma sinh ra trong thế gian, rải sương mù màu đỏ sậm đó ra khắp thiên địa, bất kể là những Tán tiên đang vây giết thượng tiên, hay là những Thái Ất thượng tiên đang cảnh giác đều bị bao phủ vào trong đó!
- Thần thức bị ngăn cản, thiên địa trầm trầm, chúng ta giống như là bị hãm vào trong đại trận nào đó!
Vũ Thiếp cũng có chút hoảng hốt, nhỏ giọng nói.
- Hừ, dù sao hắn ngay cả tiên mệnh cũng không có, chúng ta ước chừng cao hơn hắn một cảnh giới lớn, chẳng lẽ lại sợ hắn à?
Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng lớn tiếng gầm lên, đột nhiên vồ ra một trảo, thanh đại đao không biết đã rơi đi đâu liền từ xa bay tới, bị hắn nắm trong tay, sau đó hắn một tay vung đao, đao mang đi đến đâu, một phương hư không bị hắn cắt nhỏ ra tới đấy, xa xa ngoài thiên địa, hắn một mình đứng trong hư không, mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời quát khẽ:
- Kẻ này rất tà dị, chỉ là mượn thân pháp quỷ dị nào đó, dùng cái khôn vặt để giết chúng ta trở tay không kịp mà thôi, hiện giờ chỉ cần ba người chúng ta đứng tựa lưng vào nhau, không cho hắn cơ hội, thuật ám sát của ám sát sẽ không có cơ hội!
- Không sai, ta cũng càng lúc càng hiếu kỳ, hắn là có liên quan tới đám nghịch tặc nhiễu loạn trước kia.
Tiên Quân Trọng Sương vẫn luôn là người tỉnh táo nhất, lúc này cũng bình tĩnh mở miệng, không bị cảnh vật chung quanh quấy nhiễu.
- Đường đường là đế tử, không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, hắn rốt cuộc có phải đế tử hay không?
Vũ Thiếp thì vẻ mặt hoang mang, kinh hãi nói:
- Người có thủ đoạn bỉ ổi không phải là ta, mà là một tên gia hỏa không quang mình chính đại nào đó.
Nhưng cũng vào lúc thanh âm kinh hoàng của Vũ Thiếp vang lên, ở trước mặt nàng ta, đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện, vô cùng nghiêm túc giải thích với nàng ta:
- Vừa rồi ta là dùng pháp môn của tên gia hỏa đó, nhưng hiện tại, ta chuẩn bị dùng pháp môn của chính ta.
Cũng vào lúc hắn hiện thân, Vũ Thiếp bỗng nhiên hét lên một tiếng, tiên quang đầy trời nối liền không dứt, hóa thành mưa kiếm đâm xuống dưới, bên trong mỗi một giọt đều ẩn chứa một đạo kiếm quang đáng sợ, ngay cả hư không cũng bị cắt ra từng kẽ nứt, mà bóng dáng trước mắt kia sau khi nói ra ba từ liền bị mưa bụi do nàng ta khống chế cắt thành từng mảnh, bộ dạng thê thảm đến cực điểm.
- Vừa rồi là dùng hết các loại thủ đoạn ám sát ngươi.
Nhưng thanh âm đó vẫn vang lên trong hư không, tiếp tục nói:
- Hiện tại, ta muốn quang minh chính đại làm thịt ngươi!
Cũng đúng vào chớp mắt này, trên đỉnh đầu Vũ Thiếp, đột nhiên huyết khí lan ra, có hung uy xuất hiện!
Đỉnh đầu Vũ Thiếp, không ngờ xuất hiện thân ảnh của Phương Hành, tay cầm kiếm quang, từ trên trời giáng xuống, thân hình giống như ma hình hàng lâm!
- Thái Thượng Đồ Tiên pháp!
- A không, đây không phải Thái Thượng, đây là thức thứ nhất của Tiệt Đạo đồ tiên pháp.
- Trảm người trước tiên trảm mệnh!
Theo thanh âm nặng nề kia vang lên, Phương Hành giống như ma thần trực tiếp hạ xuống, một kiếm đâm về phía mi tâm của Vũ Thiếp, một kiếm này có thể nói là đột ngột đến cực điểm, không quá khác biệt với thuật ám sát vừa rồi, sự chú ý của Vũ Thiếp đã bị dẫn về nơi khác, căn bản khó có thể chống đỡ, nhưng cũng đúng vào lúc này, Tiên Quân Trọng Sương đột nhiên mở mắt ở mi tâm, phát ra quang hoa năm màu, xua tan đi huyết vụ trong thiên địa, cùng lúc đó vương tọa sau lưng hắn bỗng nhiên có một thanh kiếm cổ bay ra, bị hắn cầm vào tay.
Một kiếm đó giơ lên, thần quang như mặt trời, chiếu sáng thế gian, đạo kiếm quang không có dấu vết của Phương Hành cũng bị hắn gạt ra!
- Đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi không gây hấn được với Thái Ất thượng tiên đâu!
Tiên Quân Trọng Sương mặt không biểu tình, nặng nề lên tiếng, sau đó bước ra một bước, kiếm cổ lấp lánh thần quang vô tận, như ảnh như hình.
- Ai nói ta gây hấn với các ngươi?
Mà lúc này, Phương Hành cũng tung người về phía sau, thoạt nhìn hắn giống như có chút nóng lòng muốn chạy trốn, nhưng Tiên Quân Trọng Sương đã bám chặt lấy hắn, không ngờ không cho hắn được như ước nguyện, hai người một đuổi một chạy, ngay lập tức đã ra xa hơn trăm trượng, cho tới cuối cùng, mắt thấy kiếm khí của Trọng Sương xoay quanh mình, sắp trấn áp hắn, Phương Hành lại đột nhiên phá lên cười, trong ánh mắt có vẻ bỡn cợt và tàn nhẫn, nhìn về phía sau Tiên Quân Trọng Sương, khẽ cười nói:
- Rõ ràng là các ngươi gây hấn với ta mới đúng.
- Hả?
Tiên Quân Trọng Sương vội vàng quay đầu, liền nhìn thấy một màn trọn đời khó quên.
Hắn rất tin tưởng vừa rồi mình đã cản được một kiếm đâm về phía Vũ Thiếp của Phương Hành, nhưng hiện tại quay đầu lại nhìn, không ngờ phát hiện Vũ Thiếp đang rũ rượi đứng yên tại chỗ, cả người ngây ra như phỗng, mà trên người nàng ta, lại có rất nhiều thứ giống như rể cây lan ra, mà thứ này đang từ trong cơ thể Vũ Thiếp kéo ra một loại quang hoa chói mắt, thứ này tương tự như thần hồn, lại không hoàn toàn là thần hồn, có một loại vật thể thần tính khó hiểu, kéo ra sợi tơ thật dài, cực kỳ quỷ dị!
- Sao có thể, sao có thể, đó là, đó là....
Dù là Tiên Quân Trọng Sương trước nay luôn âm trầm như nước bất động như núi, sau khi nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được là thân tâm đại chấn, hắn đã đoán được gì đó, nhưng lúc này lại liên tục nói "Đó là", chứ không dám nói thẳng ra!
Mà Quan Phi Hưng lúc này đang ở bên cạnh Vũ Thiếp, lại kinh hãi tới trợn tròn mắt, nhìn một màn trước mắt với vẻ khó tin, lại quên mất vươn tay ra giúp đỡ Vũ Thiếp đang ở ngay bên cạnh, chỉ là sắc mặt chán nản mà tuyệt vọng, tay cầm đao của hắn lúc này cũng run run, chỉ không ngừng lớn tiếng nhắc lại:
- Không thể, không thể nào.
- Không có gì là không thể cả, một kiếm vừa rồi của ta không hề thất thủ.
Mà Phương Hành lúc này, lại cười âm u, sau đó tay trái giơ tay, năm ngón tay tóm hờ.
Vù một tiếng, lúc năm ngón tay của hắn nắm lại, rễ cây nối liền với quang hoa thần bí trong cơ thể Vũ Thiếp trong giây lát liền thu lại, sau đó ở sau lưng Phương Hành rõ ràng hiển hóa ra bộ dạng của một gốc quái thụ, cắm rễ trong biển máu, quang hoa từ trong cơ thể sau đó kéo ra, chính là bị rễ cây của nó móc ra, sau đó lúc này đang chậm rãi rót vào trong cơ thể quái thụ, một lúc sau, nó lại thoải mái rung rung, sau đó không ngờ mọc ra mấy trái cây bảo quang mờ mịt!
Phương Hành chỉ nhẹ nhàng nâng giơ tay lên, liền có một trái cây bay đến lòng bàn tay hắn, phát ra quang hoa thần bí, hắn ngửi ngửi một cái, cười nói:
- Đây là hương vị của tiên mệnh à, dễ ngửi thế, thơm quá.
Thiên địa yên ắng, bất kể là một đám Tán tiên hay là mấy vị thượng tiên này đều sợ ngây người.
- Tiên mệnh, đó không ngờ là tiên mệnh!
- Ngươi không ngờ có thể trảm được tiên mệnh.
Một giây tiếp theo, Tiên Quân Trọng Sương cùng với Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng đồng thời hô to.
Bọn họ dường như căn bản không thể tin được một màn mình đang thấy.
- Đúng vậy, đây là tiên mệnh, tiên mệnh mà các ngươi coi như trân bảo!
Phương Hành sắc mặt thản nhiên, dùng một loại thái độ vô cùng nghiêm túc giải thích:
- Nó quả thật là tương dung với thần hồn của các ngươi, nhưng nhưng một đạo kiếm quang rất lợi hại, chỉ cần dùng sức rạch một cái, có thể chém xuống nó và thần hồn của các ngươi, lại dùng thủ đoạn nào đó, có thể kéo ra, sau đó trước lúc nó trở về thiên địa, mượn pháp bảo nào đó để chuyển hóa, liền có thể có được.
- Ta không phải là pháp bảo.
Ở sau lưng hắn, quái thụ đó dường như rất không tình nguyện nói thầm một câu, chỉ là thanh âm rất nhỏ.
Mà Phương Hành lại tuyệt không để ý đế nó, vô cùng thoải mái ném tiên mệnh về phía sau, liền bị Thái Hư Bảo Bảo tóm lấy, mặt lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng, ôm chặt trong lòng, cười giống như hoa nở, sau đó Phương Hành lại tùy ý vỗ vỗ tay, ra vẻ thong dong nói:
- Các ngươi lúc trước không phải vẫn luôn truy hỏi ta về bí mật của tiên mệnh à? Hiện tại có thể nói với các ngươi rồi!
- Đó không phải là bốc phét, ta quả thật là có thể bóc ra tiên mệnh!