Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 345 - Chương 1474: Người Ở Thương Mang, Kiếm Ở Thiên Ngoại

Unknown

 

Chương 1474: Người ở thương mang, kiếm ở thiên ngoại

 

- Sao có thể...

 

Một câu nhẹ nhàng của Phương Hành, cùng với một màn hắn hút ra tiên mệnh trong cơ thể Vũ Thiếp, thật sự làm mù mắt đám người Tiên Quân Trọng Sương cùng với Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, dù sao một màn này thật sự quá kinh người. Tiên mệnh không thể bóc ra, đây là nhận thức chung của Đại Tiên giới, tuy vẫn có người tiến hành nghiên cứu phương diện này, nhưng trước giờ chưa có ai thành công, trước đây bọn họ kích động mà đến, kết quả lại bị Phương Hành lừa cho một vố, nguyên nhân chính là bởi vì mồi nhử Phương Hành tung ra thật sự rất có giá trị, khiến bọn họ nổi lòng tham, cho dù tạm thời chậm trễ một chút chuyện mình chuẩn bị làm, cũng phải đi theo hắn xem tới cùng.

 

Nhưng chung quy, Phương Hành lâm trận bỏ chạy, lại khiến bọn họ ý thức được, thằng ôn này căn bản chính là đang bốc phét!

 

Sau khi xác định được điểm này, bọn họ cũng thở phào trong lòng, dù sao... Bóc ra tiên mệnh, bản thân là chuyện không đáng tin.

 

Thậm chí trên một trình độ nào đó mà nói, bí mật của tiên mệnh đối với bọn họ, chính là một bí mật đủ để khiến cả thiên hạ khiếp sợ, một bảo tàng mà ai ai cũng thèm muốn, khi không có được, ai nấy đều thèm khát, hận không thể lập tức lấy được ngay, nhưng khi sự thật được bày ra trước mắt họ, ngược lại trong lòng rất e ngại, lại lo được lo mất, không muốn thật sự tìm hiểu bí mật này, bởi vì không ai biết được sau khi có được bí mật này, sẽ có hậu quả gì chờ bọn họ, bí mật này tất nhiên là tốt, nhưng cũng rất có khả năng, mang đến hung hiểm cho mình.

 

Nhưng cũng vào lúc bọn họ đều nhận định Phương Hành là nói dối, một màn không tưởng được lại xuất hiện.

 

Đó không ngờ là thật!

 

Hắn thật sự thật sự có thể bóc ra tiên mệnh, hơn nữa là làm được ngay trước mặt bọn họ!

 

Đó chính là tiên mệnh!

 

Là căn cơ tu hành của bọn họ, là căn bản để trường sinh.

 

Không ngờ... Bị một gốc quái thụ kéo ra?

 

Lực trùng kích của một màn này đối với bọn họ, có thể sánh bằng tận mắt thấy mấy vạn chân tiên bị đồ sát.

 

Ngay cả người vui buồn không hiện ra mặt như Trọng Sương, trên mặt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi, lại càng không nói tới Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, hắn thậm chí bị một màn Vũ Thiếp bị hút ra tiên mệnh dọa cho cả người cứng ngắc, mồ hôi lạnh như mưa.

 

- Giao ra bí mật này, chúng ta sẽ dễ nói chuyện.

 

Tiên Quân Trọng Sương phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt liền hạ quyết tâm, đột nhiên hét lớn, lao về phía Phương Hành.

 

Nhưng hắn cũng là ý chí kiên định, mặc dù sau khi nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng khiếp sợ không thua gì Thanh Tà Chưởng Tọa, nhưng trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, bí mật của tiên mệnh này hắn phải được chia một chén canh, vì điểm này, bất kỳ mâu thuẫn nào với Đế Lưu đều có thể gác sang một bên, cho dù bí mật này có thể sẽ mang đến hung hiểm nào đó cho mình, hắn cũng phải liều một phen.

 

- Ha ha, ngươi nói đấu thì đấu, ngươi nói bỏ qua thì bỏ qua à?

 

Nhưng khi Phương Hành nghe thấy một câu này, lại lạnh giọng nói:

 

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

 

- Cuồng vọng!

 

Tiên Quân Trọng Sương lập tức biến sắc, ánh mắt u lãnh, kiếm cổ trong tay đột nhiên kiếm khí tăng vọt, quét ra từng đạo tinh mang, phô thiên cái địa, thần quang chói mắt, nhắm thẳng về phía Phương Hành, trong nháy mắt này, lực lượng trong kiếm đó của hắn không chỉ tăng gấp trăm lần, hung uy đó ngay cả Phương Hành cũng cảm thấy hết hồn, vội vàng tranh sang bên, lại chỉ nghe ầm một tiếng, một dãy núi kéo dài cả mười vạn dặm ở sau lưng hắn không ngờ bị một đạo kiếm quang này san phẳng.

 

- Thằng ôn này lợi hại quá, e là đã có bản lĩnh hái sao đoạt trăng!

 

Phương Hành trong lòng cũng kinh hãi, không dám có nửa phần khinh thường, sương đỏ trong thiên địa ùa ra, bao phủ hắn vào trong, mà hắn thì thừa cơ lao về một hướng khác, sau lưng hắn, rõ ràng nhìn thấy Tiên Quân Trọng Sương đang đạp không mà đến, quanh người tiên uy dập dềnh, tất cả sương mù màu đỏ đều bị hắn bức ra hơn mười dặm. Mà ở sau lưng hắn thì có một con mắt đang bồng bềnh trong không trung, tỏa ra tiên mang sáng rực, nhìn quét xung quanh, rõ ràng là đang ở bên trong sương mù màu đỏ tìm kiếm bóng dáng của Phương Hành.

 

- Chẳng trách thằng ôn này luôn tự tin như vậy, quả nhiên có chút môn đạo!

 

Trong lòng Phương Hành không thể không nói thầm, hắn đã nhìn ra, trong những Thái Ất thượng tiên này, thực lực giữa mọi người cũng có mạnh có yếu, Vũ Thiếp hẳn là người yếu nhất, miễn cưỡng bước vào cảnh giới Thái Ất mà thôi, Phong Quân thì mạnh hơn nàng ta một chút. có tu vi Thái Ất trung hạ cấp, sau đó chính là Thần Đồ Thái Tuế, Thần tộc sinh linh đó tuy không phải tiên nhân, nhưng một thân thiên phú thần thông quả thực rất đáng sợ, sau cùng chính là một đôi túc địch Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng và Thanh La tiên tử, đều có tu vi Thái Ất trung cấp!

 

Nhưng sâu tới không lường được nhất chính là Tiên Quân Trọng Sương này!

 

Chẳng trách người này vẫn luôn tinh ti, nhưng hắn đúng là có vốn liếng để tinh vi!

 

Một thân tu vi của hắn còn hơn cả Thanh La tiên tử và Quan Phi Hưng, chắc đã đạt tới Thái Ất thượng cấp!

 

Hơn nữa thần thông và pháp bảo của hắn cũng thật sự rất lợi hại, con mắt thần đó dường như có thể nhìn thấu hư thật, cho dù là thuật quỷ che mắt Ma tổ truyền lại không thể gạt được hắn, chắc vừa rồi khi Phương Hành dùng sát nhân pháp Ma tổ truyền lại đại sát tứ phương, nguyên nhân hắn bình tĩnh như vậy, là vì có thuật này, Tiên Quân Trọng Sương trên trình độ nào đó cơ hồ có thể nói là khắc tinh của Phương Hành hiện tại.

 

Đương nhiên, Phương Hành cũng không để ý lắm, ngược lại cười lạnh một tiếng!

 

- Cho dù ngươi có thể khắc chế được sát nhân pháp thì sao?

 

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lãnh liệt:

 

- Ta hiện tại có thi triển đồ tiên pháp ta tự nghĩ ra!

 

Sau đó, cả người hắn lao về phía trước, sau đó triệt để biến mất.

 

Cũng vào khoảnh khắc Phương Hành biến mất, mắt thần của Tiên Quân Trọng Sương quét tới, nếu là bình thường, cho dù hắn dùng các loại phương pháp che giấu, Tiên Quân Trọng Sương đều có thể nhìn thấu sự ngụy trang của hắn, phát hiện ra hắn, nhưng lúc này, không ngờ không có bất kỳ cảm ứng nào, giống như Phương Hành thật sự cả người đều biến mất trong thiên địa, quỷ dị không nói nên lời, không ngờ khiến người ta có một loại cảm giác sợ hãi.

 

- Tiệt Đạo đồ tiên pháp thức thứ hai, người ở thương mang, kiếm ở thiên ngoại!

 

Mà Phương Hành lúc này lại đang lạnh lùng hét ra một câu này, sau đó bay vút về phía trước.

 

Mục tiêu của cho chính là Vũ Thiếp!

 

Hắn lúc này rõ ràng là muốn ở dưới sự bảo vệ của Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng va Tiên Quân Trọng Sương, cường hành ám sát Vũ Thiếp!

 

Đồ tiên pháp này tuy là hắn lâm thời nghĩ ra, nhưng cũng có cấu trúc hình thành ở trong lòng hắn.

 

Pháp này tổng cộng có ba thức, vừa rồi hắn thi triển chính là thức thứ nhất, trảm người trước tiên trảm mệnh.

 

Nhìn thì kiếm quang của hắn giống như từ thiên ngoại bay tới, chém thẳng vào thân nàng ta, nhưng trên thực tế, một kiếm đó trảm liên hệ tiên mệnh thần hồn và tiên mệnh, một đao cắt đi tiên mệnh, sau đó mượn dùng bản lĩnh của Phù Đồ quái thụ, kéo tiên mệnh từ trong cơ thể nàng ta ra, hủy đi căn cơ của nàng ta!

 

Mà hiện giờ thi triển là thức thứ hai, đó chính là phương pháp trảm nhục thân chân chính!

 

Một thức này giống với sát nhân pháp Ma tổ truyền lại, cũng cần tàng hình ẩn tích, có điều pháp môn của Ma tổ là che giấu khí cơ, mượn dùng các loại pháp môn để trốn vào trong đó, khiến người ta không thể phát hiện ra mình, có thể Phương Hành hiện giờ thi triển lại càng tăng thêm một bậc, hắn trực tiếp mượn dùng Thái Thượng Tự Tại kinh mới nhất vừa có được, cùng với Phù Đồ Thiên Giới ý hiện giờ bị hắn điều khiển, giấu cả người ra thiên ngoại, cũng tức là nói, sau khi thi triển môn thần thông này, đối thủ có lợi hại tới mấy, cũng không thể phát hiện được ra hắn ở trong một phương thiên địa này!

 

Nếu luận về thuật tàng hình nặc tích, chắc không có thân pháp nào lợi hại hơn.

 

Đương nhiên, điều kiện hạn chế cũng rất cao, không có nội tình này của Phương Hành thì không ai thi triển được!

 

Thân hình giống như từ thiên ngoại mà đến, cho tới khi đến bên cạnh Vũ Thiếp, Phương Hành mới đột nhiên bước vào thiên địa này!

 

Mà lúc này, Vũ Thiếp bị hút ra tiên mệnh, đang run rẩy, không chỉ là cảm thấy nhục thân đang suy yếu, thậm chí ngay cả gan cũng không còn, lúc này hận không thể trực tiếp tiến vào trong lòng Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, mà Quan Phi Hưng quả thật rất tận lực, hắn coi Vũ Thiếp là mồi nhử, cố ý lộ ra sơ hở, đợi Phương Hành hiện thân trảm nàng ta, mà đại đao trong tay, sớm đã ngưng tụ tiên uy, chỉ cần Phương Hành lộ ra thân hình, lập tức toàn lực chém tới, nhất định sẽ không cho hắn nửa cơ hội đào thoát.

 

Mà cách bọn họ không xa, chính là Tiên Quân Trọng Sương đang tìm kiếm Phương Hành trong một mảng huyết vụ, nhưng cũng vẫn phân ra một dòng thần niệm, quan sát xung quanh, có thể nói, có hai người bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, Phương Hành muốn tiếp cận Vũ Thiếp, căn bản là không thể!

 

Nhưng Phương Hành lại vẫn tiếp cận!

 

Hắn đột nhiên xuất hiện phía sau Vũ Thiếp, sau đó một đạo kiếm quang đột ngột hiện ra!

 

Vù một tiếng, đầu Vũ Thiếp bay lên, sau đó bị Phương Hành tóm lấy búi tóc

 

- A.

 

Cho tới lúc này, tiếng thét chói tai của Vũ Thiếp mới vang lên, vang vọng khắp nơi!

 

- Sao có thể, vì sao hắn xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước?

 

Thanh Tà Chưởng Tọa và Tiên Quân Trọng Sương đồng thời kinh hãi, tim giật thót, bọn họ rất chắc chắn, trong lúc này không có bất kỳ thức nào tiếp cận chỗ hư không gần bọn họ, dù sao bọn họ cũng đã xé rách hư không, tự thành một đảo bất kỳ ai tiếp cận, đều sẽ bị bọn họ cảm ứng được một chút khí cơ, nhưng Phương Hành chính là đột ngột xuất hiện như vậy, không ngờ không có bất kỳ một dấu vết nào.

 

Giống như hắn là trực tiếp xuất hiện ở phía sau Vũ Thiếp!

 

Hiện tượng này đã siêu việt lẽ thường.

 

- Nếu đã tới rồi thì ở lại đi!

 

Có điều cũng đúng lúc này, mắt thần của Tiên Quân Trọng Sương đột nhiên trợn lên, sương khí phô thiên cái địa từ chín tầng trời hàng lâm, băng phong vạn dặm!

 

Mà Quan Phi Hưng cũng theo bản năng chém ra một đao, hướng về Phương Hành đang nắm đầu Vũ Thiếp.

 

Tuy không biết Phương Hành là làm như thế nào, nhưng bọn họ cũng nắm được cơ hội, chuyện nhân lúc này trấn áp hắn.

 

Nhưng một màn nằm ngoài dự đoán mọi người lại xảy ra, thân hình của Phương Hành biến mất, tất cả thần thông của bọn họ đều thất bại.

 

Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng không nhịn được hầu kết giật giật, một loại hàn khí từ đáy lòng bốc lên.

 

Rốt cuộc là thần thông gì, không ngờ vượt qua sự lý giải của bọn họ.

 

 

Bình Luận (0)
Comment