Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 346 - Chương 1475: Đồ Tiên Pháp Thức Thứ Ba

Unknown

 

Chương 1475: Đồ tiên pháp thức thứ ba

 

- Nếu luận về tu vi và lực lượng, các ngươi vẫn hơn ta, nhưng luận về thủ đoạn sát nhân thì các ngươi quá kém.

 

Ngay cả Phương Hành lúc này cũng đang thầm nghĩ ở trong lòng, theo liên trảm tục trám một thần tướng, hai vị thượng tiên, hắn nhận thức rõ được điểm này, đó chính là hắn bước lên con đường tu hành do Thái Thượng đạo sáng tạo ra, vào lúc này, rất nhiều phương diện lại khác với người có được tiên mệnh rồi tu luyện đến cảnh giới Thái Ất thượng tiên, cái đối phương am hiểu, hắn không nhất định sẽ am hiểu, nhưng cáo hắn am hiểu, đối phương cũng có khả năng không biết, ví dụ như pháp môn hắn vừa thi triển, thân ở ngoài thương mang, lại không phải đám Thái Ất thượng tiên này có thể nhìn thấu, trừ phi đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, có lẽ còn có thể nhìn ra một chút môn đạo của hắn.

 

Lúc tiên mệnh của Vũ Thiếp bị quái thụ kéo ra, hóa thành ba trái tiên mệnh treo trên cành cây, mà hiện giờ, nàng ta bị trảm, nhục thân ma diệt, huyết nhục còn sót lại cũng rơi vào Phù Đồ Thiên Giới địa này, bị quái thụ luyện hóa hút vào, lại khiến quái thụ hưng phấn tới cành lá rung loạn, liên tục kêu to:

 

- Tốt tốt, dùng thượng tiên cỡ này để tế, quả thật là tuyệt không thể tả, có thể sánh bằng mười vạn Tán tiên.

 

Vừa kêu to vừa mọc cành lá, không ngờ lại có hai trái tiên mệnh được sinh ra, treo ở đầu cạnh, tỏa ra bảo quang sáng chói.

 

Kết quả này không ngờ cũng nằm ngoài dự kiến của Phương Hành.

 

Nói thật, hắn trước đây đã từng nghĩ đến, mười vạn Tán tiên làm tế phẩm, có thể đủđể sinh ra bảy tám quả tiên mệnh, trong đó ba quả sẽ cho ba người sống sót cuối cùng trong các Tán tiên, còn lại thì treo ở trên cành của Phù Đồ thụ, hoặc là để người có năng lực khác lấy đi, hoặc là để lại trên Phù Đồ thụ, trở thành lực lượng để nó duy trì bản thân, vận chuyển thiên địa, mà nếu chém thượng tiên làm tế phẩm, như vậy hiệu quả có thể sẽ tốt hơn những Tán tiên này, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên còn hơn xa trong tưởng tượng của mình.

 

Một tiên mệnh cảnh giới Thái Ất, không ngờ trực tiếp sinh ra ba tiên mệnh bình thường!

 

Hơn nữa thân thể nàng ta tế thiên địa này, không ngờ lại sinh ra hai tiên mệnh nữa.

 

Cũng tức là nói, ước chừng có năm tiên mệnh, bởi vì một mình nàng ta mà sinh ra.

 

Mà đây vẫn chưa bao gồm Phong Quân cùng với các Tán tiên đã táng thân khác, nội tình huyết nhục của bọn họ đều bị Phù Đồ quái thụ giấu trong biển máu, hiện giờ vẫn chưa kịp luyện hóa, có điều có thể tưởng tượng, đó nhất định là thu hoạch vô cùng khả quan!

 

- Thái Thượng đạo quả nhiên có môn đạo.

 

Ngay cả Phương Hành cũng không thể không cảm thán một câu, sau đó cười dài nhìn về phía hai vị Thái Ất thượng tiên cuối cùng.

 

Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng và Thương Đế ngự hạ Tiên Quân Trọng Sương!

 

Lúc này hai người đều biến sắc, Quan Phi Hưng vẻ mặt hoảng loạn, oán hận nghiến răng kèn kẹt, nhìn Phương Hành thân hình như ẩn như hiện, lúc thì trợn mắt như lửa, lúc thì sợ hãi, Tiên Quân Trọng Sương thì sắc mặt âm trầm, hắn lúc này rốt cuộc không thể bình tĩnh ngồi trên vương tọa được nữa, mà là sớm nhảy lên, sau lưng có chín mươi chín kiếm cổ bồng bềnh trong không trung, mà trong tay hắn thì có một đoàn quang hoa u lãnh đến cực điểm, không ngừng xoay tròn, tỏa ra sương khí dày đặc!

 

- Ngươi rốt cuộc có pháp môn gì?

 

Tiên Quân Trọng Sương nhẹ nhàng cắn răng, lạnh giọng quát khẽ:

 

- Ngàn năm trước, ngươi tuyệt đối không có môn đạo cỡ này, hơn nữa ta cũng tin rằng, Thái Hư Tiên Vương không thiện chinh chiến, cũng nhất định sẽ không truyền xuống pháp môn chuyên để đồ tiên này. Đế Lưu, ngươi và ta ngàn năm trước đã biết nhau, từng liên thủ chinh chiến, đồ diệt một phương đạo thống, biết rõ rằng ngươi khi đó tuyệt không có thủ đoạn cỡ này!

 

- Đế Lưu Trước kia là thế nào.

 

Phương Hành nhìn Tiên Quân Trọng Sương, cười dài nói.

 

- Trước kia tuy ngươi cuồng vọng khiến người ta chán ghét, nhưng lại khinh thường ở sau lưng ám toán người khác, chỉ biết chinh chiến chính diện!

 

Tiên Quân Trọng Sương cơ hồ là gầm ra, trán lộ gân xanh.

 

- Ồ, ta hiểu rồi.

 

Phương Hành cúi đầu cười cười, sau đó nói nhỏ:

 

- Vậy hắn bị trấn áp ngàn năm thật đúng là không oan.

 

Dứt lời, hắn chậm rãi bước ra một bước về phía trước, ánh mắt đầu tiên là là nhìn Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, sau đó lại nhìn về phía Tiên Quân Trọng Sương, nói khẽ:

 

- Chuyện trước kia không cần phải nói nữa, ngươi chỉ cần biết, hiện tại đại gia ta không chỉ có thể đả thương người ở sau lưng, cũng có thể chinh chiến chính diện, ví dụ như... Như bây giờ.

 

Khi nói, biển máu sau lưng hắn không ngừng di động, giống như bao phủ khắp thiên địa, nhưng lấy vị trí hắn đứng làm ranh giới, không tiến thêm một chút nào về phía trước, sau đó hắn nhẹ nhàng bước về phía Tiên Quân Trọng Sương, càng bước cành nhanh, đến cuối cùng thì trực tiếp nhảy lên không trung, mang theo một biển máu, chậm rãi trấn áp về phía Tiên Quân Trọng Sương, thanh âm vang vọng thiên địa:

 

- Hôm nay, vừa hay lấy ngươi ra tham ngộ một phen!

 

- Không mượn dùng loại thân pháp quỷ dị này nữa.

 

Tiên Quân Trọng Sương hữu chưởng nắm chặt, chín mươi chín kiếm cổ sau lưng hóa thành từng đạo bảo quang, đâm về phía Phương Hành.

 

- Đồ tiên pháp thức cuối cùng... Nhiều người đánh ít người.

 

Mà lúc này Phương Hành cũng hoàn toàn không né tránh, thậm chí không thi triển thủ đoạn quỷ dị, cứ như vậy vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, giống như đang chờ Tiên Quân Trọng Sương tới đánh một trận chính diện.

 

Đương nhiên, tuy khi hắn hô lên tên của thức cuối cùng, rõ ràng là chưa nghĩ kỹ, lâm thời thốt ra một câu, nhưng ý tứ của một thức cuối cùng này là thật, trong lòng đã có tính toán rõ ràng, đồ tiên pháp này của hắn không phải là nói mà thôi, mà là hắn quả thật cảm thấy đến lúc đó, Thái Thượng cửu kinh đã thu thập đủ, con đường tu hành về sau cũng đã sáng tỏ, như vậy cũng tới lúc hắn nên có một bộ thần thông đạo pháp của mình, đó phải là tồn tại trên tiên pháp!

 

Kỳ thật nói một cách khác, loại thần thông này cũng không khó lý giải, có tên riêng, gọi là "Thiên công!"

 

Hiện giờ Phương Hành chính là muốn mượn trận chiến này để sáng tạo ra thiên công thuộc về mình.

 

Bởi vì so sánh với những người tu hành của Đại Tiên giới này mà nói, hắn quả thật có khiếm khuyết, thần thông thuật pháp đều không cao minh bằng đối phương, mà sự lợi hại của Thái Thượng đạo, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, không phải có thể tùy tiện thể hiện trước mặt người khác, sát nhân pháp của Ma tổ cũng lợi hại, nhưng lại là một loại thần thông không thể gặp ánh sáng, thỉnh thoảng thừa dịp loạn dùng để giết người còn được, nhưng nếu là bình thường, quang minh chính đại đối địch với người ta, rõ ràng lộ rõ vẻ bỉ ổi, nếu cứ muốn hình dung thì chẳng khác gì tặc và đạo.

 

Mà Phương Hành tuy vẫn coi mình là đạo tặc, thưởng có thể cướp thì tuyệt đối không ăn trộm, phương diện đấu pháp cũng vậy!

 

Lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà đều dủ, nếu hắn còn không nhân cơ hội sáng tạo ra pháp, vậy thì cũng không được gọi là Phương Hành!

 

...

 

Một hồi đại chiến ngay lập tức xảy ra, chỉ là chiến cuộc vẫn khác với tưởng tượng của Tiên Quân Trọng Sương!

 

Lần này, Phương Hành quả thật không trốn tránh, nhưng cũng không nghênh địch, mà là đột nhiên kéo áo choàng sau lưng xuống, giơ ra trong không trung, giống như là một lá cờ, uy phong lẫm lẫm chỉ về phía Tiên Quân Trọng Sương và Quan Phi Hưng.

 

- Muốn sống thì cùng ta đồ tiên, lên!

 

Hắn hét lớn một tiếng, lại trực tiếp khiến đám Tán tiên kia chấn kinh, ai nấy đều ngẩng đầu lên.

 

Đám Tán tiên này vốn đã tuyệt vọng, nhưng dưới sự giật dây của Phương Hành vây giết chư vị thượng tiên, mà về sau, khi tận mắt thấy phía sau Phương Hành hiện lên một quái thụ, đồng thời từ bên trên ngắt xuống một tiên mệnh, liền càng trở nên điên cuồng, hơn nữa trên người đều gánh oan nghiệt, vốn vẫn có chút điên cuồng, trong lòng sát ý dập dềnh, thuộc về loại hình đã ở bên rìa lý trí sụp đổ.

 

Họ lúc này vốn cũng đang khiếp sợ trước thần thông lúc Phương Hành xuất thủ, đang ngơ ngơ ngác ngác, còn tưởng rằng vị đế tử đại nhân này không cần dùng họ nữa, lại không ngờ lúc này Phương Hành kéo ra một lá cờ, lại một lần nữa hạ lệnh!

 

- Giết... Giết, cống hiến cho đế tử đại nhân, mỗi người đều có thể thành tiên!

 

Thời điểm này, cơ hồ là ngay sau khi Phương Hành hạ lệnh, lại một thanh âm vang lên.

 

Vẫn là Tán tiên chỉ còn nửa người đó, đang ở trên một ngọn núi, giống như gà bị cắt tiết gầm lên khuyến khích các Tán tiên!

 

- Giết.

 

Có người mở đầu, đám Tán tiên này lại nhìn nhau một cái, chỉ do dự không đến một giây, sau đó lại gầm lên, lao thẳng về phía trước, trên lưng mỗi người đều ma khí cuồn cuộn, giống như khói báo động bốc thẳng lên trời, thoạt nhìn giống như một mảng ma vân che trời phủ đất, ầm ầm nghiền ép về phía trước.

 

- Thức thứ ba của đồ tiên pháp của ngươi chính là sử dụng những con kiến này để biếu mạng à.

 

Sau khi kiến thức bản lĩnh trảm tiên mệnh, chém đầu người của Phương Hành, Tiên Quân Trọng Sương cùng với Quan Phi Hưng kỳ thật trong lòng cũng vô cùng kiêng kị, không biết vị đế tử này còn có bản lĩnh gì nữa không, nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng, thức thứ ba của đồ tiên pháp không ngờ vẫn là sử dụng đám Tán tiên kia, nhất thời vừa tức vừa vội, trong lòng lại có chút khinh miệt, còn tưởng rằng Phương Hành giở lại trò cũ.

 

Nhưng cũng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện mình sai rồi!

 

Lần này Phương Hành không ẩn thân trong những người này để thi triển thuật ám sát, mà là đứng trong các Tán tiên, trước ngực chậm rãi có một pháp ấn, ở sau lưng hắn, quái thụ đó cùng với biển máu ngập trời lại hiện lên, không ngờ hóa thành một đoàn huyết vụ dày đặc, sau đó phân biệt hàng lâm đến người đám Tán tiên kia, khiến cho trên người bọn họ ma khí tăng vọt.

 

Vào chớp mắt này, lực lượng trên người đám Tán tiên kia đã vô cùng kinh người, cơ hồ là tăng vọt gấp trăm lần!

 

Đến lúc này, đâu còn là một đám Tán tiên, lực lượng của bọn họ lúc này cơ hồ đã đạt tới cảnh giới Chính Tiên!

 

Chương 1476: Trời cũng nghe ta.

 

Nếu là một đám Tán tiên vây công, Tiên Quân Trọng Sương và Quan Phi Hưng đều sẽ không để ở trong mắt, nhưng sau khi Phương Hành gia trì lực lượng cho đám Tán tiên kia, không khỏi khiến vẻ mặt của hai người bọn họ trở nên ngưng trọng, bọn họ không ngờ rằng, thức thứ ba của Đồ Tiên pháp lại không phải là tự mình xuất thủ, mà là gia trì lực lượng lên người đám Tán tiên kia, vốn đám Tán tiên này trên người đều có oan nghiệt đáng sợ, có thể khiến cho lực lượng của bọn họ liên tiếp tăng vọt, mà hiện giờ có được sự gia trì của Đế Lưu, liền càng trở nên đáng sợ hơn, ai nấy đều tạm thời có lực lượng không thua gì chính tiên, mang theo ma khí ngập trời, xông tới hắn và Quan Phi Hưng!

 

Nếu cứ muốn dùng một từ để hình dung, đó chính là một đám "Ma binh!"

 

Nhiều ma binh cảnh giới "Chính Tiên" như vậy, đó quả thực chính là rất đáng sợ.

 

Kiến nhiều có thể cắn chết voi, nhiều chính tiên có thể vây giết thượng tiên.

 

Càng đáng sợ hơn là, Phương Hành lúc này không có ý đồ từ bỏ xuất thủ, hắn vẫn ở bên trong một đám Tán tiên kia, giống như một vị tướng quân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan Phi Hưng và Tiên Quân Trọng Sương này các Tán tiên vây quanh, không ai biết hắn sẽ lúc nào thì đến bên cạnh mình rồi đâm cho một kiếm, cũng không biết hắn liệu có nhân lúc mình không chuẩn bị mà trảm đi tiên mệnh của mình, loại uy hiếp này thực sự là quá lớn!

 

- Đây quả thực chính là dùng pháp môn luyện tiên binh để đấu pháp.

 

Tiên Quân Trọng Sương và Quan Phi Hưng trong lòng đều mắng thầm.

 

Đối với tiên binh tiên tướng, hai người bọn họ tất nhiên cũng không xa lạ gì, trên thực tế, hai người này đều là quyền cao chức trọng, ở bên ngoài có thế lực của mình, cũng tất nhiên có tiên binh tiên tướng của mình, khi vào Phù Đồ Thiên Giới tất nhiên không thể mang theo, nên chỉ có thể một mình tới đây, lại không ngờ rằng, hiện giờ lại bị Đế Lưu đó chui vào chỗ trống, biến mình thành tồn tại bị tiên binh tiên tướng vây giết.

 

Có điều, trong lòng cho dù uất nghẹn, cũng không có kế sách hay!

 

Đối phương đã giết tới trước mặt, nào còn có cơ hội cho bọn họ biểu đạt lòng bất mãn?

 

- Ta không tin ngươi hiện giờ ngay cả cảnh giới Thái Ất cũng không có, liền có thể dùng sức của một người đồ diệt những thượng tiên chúng ta!

 

- Giết!

 

Quan Phi Hưng và Tiên Quân Trọng Sương không kịp nhiều lời, chỉ có thể thi triển thần thông, giết vào vòng vây.

 

Một hồi đại chiến say sưa lại dấy lên, đấu cho thiên địa sụp đổ, biển máu ngập trời.

 

Trong thiên địa màu đỏ sậm, từng đạo kiếm quang quỷ dị nhiều vô kể, san bằng từng tngọn núi, sương khí cuồn cuộn tràn ngập khắp thiên địa, đóng băng từng mảnh đại địa giống như những cánh đồng tuyết, mà biển máu đáng sợ thì lúc nào cũng cuồn cuộn ập tới, hòa tan cánh đồng tuyết, Phù Đồ Thiên Giới giới không có chút sinh cơ nào này đang phải nghênh đón một hồi biến đổi chưa từng có!

 

Đến cuối cùng, một màn khiến người ta khiếp sợ xuất hiện, không ngờ còn có một chút ý xanh từ trên đại địa hiện lên, trong quá trình tinh khí cuồn cuộn ẩn chứa bên trong biển máu và sương khí đập vào nhau, không ngờ tẩm bổ ra sinh cơ, lại bao trùm đại địa.

 

- Quả thực là không có cơ hội chiến thắng.

 

Mà Quan Phi Hưng và Tiên Quân Trọng Sương thì cảm thấy càng chiến đấu càng tuyệt vọng.

 

Hai người bọn họ lúc này hiểu rõ một một đạo lý, đó chính là ở vào loại cục diện này bọn họ không thắng được!

 

Chỉ có một loại phương pháp có thể phá được Đồ Tiên pháp thức thứ ba này của Đế Lưu, đó chính là bắt giặc trước tiên bắt vua, giết vào trong trận địa địch, lấy tính mạng của Đế Lưu, nhưng dưới cục diện hiện giờ, đây cơ hồ chính là một vọng tưởng, thân pháp của Phương Hành quỷ dị vô cùng, có thể đột ngột biến mất, cũng có thể tùy thời trốn trong một đám tiên tán, càng có thể tùy thời chạy trốn, nói một cách đơn giản, hắn cơ hồ có thể hóa thành bất kỳ một Tán tiên nào, những Tán tiên được ma khí gia trì này đều giống như là phân thân của hắn, vậy thì làm sao mà ám sát hắn được?

 

Hơn nữa bọn họ tuy là thượng tiên cảnh giới Thái Ất, lực lượng vượt xa những người có mặt ở đây, nhưng dù sao cũng không phải là vô địch, tiên lực sẽ tiêu hao, thần thông cũng sẽ có sơ hở, nhất là vẫn phải luôn căng thẳng đề phòng Phương Hành ám sát, lại các khiến bọn họ hao tổn tinh lực!

 

Dưới loại cục diện này, hai người bọn họ đều loáng thoáng có chút bực bội, có chút kinh sợ, khí thế cũng yếu đi.

 

Mà ngược lại, đám Tán tiên kia càng chiến càng hăng.

 

- Đánh chết hắn, đánh chết hắn, tận trung với Đế Lưu đại nhân, giết hắn.

 

Đừng nói là các Tán tiên vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả bạn hữu chỉ còn nửa người kia cũng đứng trên một ngọn núi vung tay kêu to.

 

- Phập.

 

Kiếm cổ của Tiên Quân Trọng Sương bay ra, hất văng bốn năm vị Tán tiên, nhưng sau lưng lập tức có bảy tám kiện pháp bảo đánh tới hắn, hắn ngưng tụ tiên uy, đánh văng được hơn nửa, lại vẫn có một đạo tiên kiếm cắt qua kim giáp của hắn, vết cắt ở ngay thắt lưng, hắn kinh sợ vội vàng quay chưởng, vỗ cho Tán tiên đó cả người lẫn pháp bảo thành huyết vụ, nhưng má bên trái lập tức lại trúng một chùy. . .

 

- Ầm!

 

Quan Phi Hưng ánh đao như cuốn lụa, cuốn bay bốn năm vị Tán tiên, nhưng có Tán tiên cực kỳ âm hiểm thừa cơ tới gần, trường thương như rồng, hung hăng đâm về phía mi tâm của hắn, bị hắn lắc đầu tránh thoát, nhưng trường thương này lại đâm ngang tới, không ngờ trực tiếp thuận theo thân đại đao giống như là rắn bò, chặt đứt ba ngón tay của hắn, lại khiến đại đao hộ thân suýt nữa thì rời tay bay ra!

 

Loại cảm giác đó giống như rơi vào trong chiến trận, nếu không phải tự mình trải qua, thực sự không cách nào hình dung loại áp lực này!

 

Những Tán tiên này bình thường ở trong mắt hai người bọn họ thì giống như con kiến, nhưng lúc này lại biến thành yêu ma cắn người.

 

Bọn họ quả thực nghĩ không thông, Đế Lưu rốt cuộc là dùng phương pháp gì, không ngờ khiến cho những người này được gia trì lực lượng mạnh mẽ như vậy, đưa một đám Tán tiên thành gần như tiêu chuẩn chính tiên, phải biết rằng, đây căn bản không phải là bí pháp bình thường, trên tiên trận bình thường, cũng có loại bí pháp này, nhưng bất kể là ai làm vậy, đều nhất định sẽ phải trả giá cực lớn, nhưng Đế Lưu này lại làm rất nhẹ nhàng, chẳng những gia trì lực lượng đáng sợ cho những Tán tiên này, mà chính hắn càng giống như là căn bản không thể giết được.

 

- Hả? Trọng Sương Tiên Quân, có chút không đúng.

 

Lúc này, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng bỗng nhiên giống như là nghĩ tới gì đó, sắc mặt biến đổi.

 

Sau khi hắn bị thương, lập tức chính là theo bản năng hít sâu một hơi, vận chuyển tiên pháp, chữa trị nhục thân, đây là thần thông của thượng tiên cảnh giới Thái Ất bọn họ sinh ra đã có, trừ phi là vào một thoáng bị trảm sát, hoặc là trúng bí pháp đáng sợ, nếu không, thương thế của nhục thân chỉ cần hít một hơi, trong thiên địa tất nhiên sẽ có tiên lực cuồn cuộn không ngừng ùa tới, chữa trị cho nhục thân, nhưng lúc này hắn mới giật mình phát hiện, mình không ngờ không thể dẫn bất kỳ một tia tiên lực nào vào cơ thể, giống như mình đã bị ngăn cách với phiến thiên địa này.

 

- Kẻ này âm độc quá, đây rốt cuộc là loại thủ đoạn gì?

 

Tiên Quân Trọng Sương rõ ràng cũng phát hiện ra vấn đề này, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.

 

Đối phương càng đánh càng hăng, mình thì lại mất đi liên hệ với thiên địa, với cảnh giới của bọn họ, quả thực là vô cùng đáng sợ.

 

Điều này có nghĩa là bọn họ trừ tu vi của bản thân ra, không có gì để bổ sung, nói cách khác, sẽ kiệt sức tới chết.

 

Đường đường là Thái Ất thượng tiên, không chết trong tay đối thủ cảnh giới tương đương, lại bị một đám Tán tiên vây giết, truyền ra sẽ rất mất mặt!

 

- Xem ra, không thể cứ thế này được nữa, nếu không chúng ta sẽ không có sinh cơ.

 

Tiên Quân Trọng Sương ý thức được vấn đề này, liền hít một hơi thật sâu, đưa ra một quyết định!

 

- Đế Lưu, ta sớm muộn gì cũng sẽ lại tới tìm ngươi!

 

Bỗng nhiên, Tiên Quân Trọng Sương gầm lên một tiếng, sau lưng chín mươi chín đạo kiếm cổ bay lên trời, chấn ra tầng tầng sương khí, mặt đất vạn dặm đều hóa thành một mảng băng sương, các Tán tiên tới gần hắn không phải bị bức lui thì cũng là bị đóng băng ở bên trong, sau đó bên cạnh không ngờ có chín đạo phi kiếm đột nhiên chém về phía Quan Phi Hưng, bức Quan Phi Hưng phải phòng thủ, hắn thì tung người lên không, trực tiếp bay về phía xa.

 

Người này, không ngờ sau khi thấy không ổn, lập tức chuẩn bị đào tẩu!

 

Hơn nữa không chỉ là muốn chạy trốn, còn đánh lén Quan Phi Hưng, muốn bức hắn ở cản phía sau cho mình, sáng tạo cho mình cơ hội đào tẩu!

 

Chắc lúc này, trong lòng trong lòng cũng đã quyết định trốn ở trong Phù Đồ Thiên Giới này ba ngàn năm, dù sao, cho dù trốn ba ngàn năm ở địa phương quỷ quái hoang tàn vắng vẻ này cũng còn hơn là bị một đám Tán tiên vây giết.

 

Nhưng Phương Hành, lại hiển nhiên không định để hắn được như ước nguyện!

 

Tuy vừa rồi Quan Phi Hưng và Tiên Quân Trọng Sương vẫn lo lắng hắn sẽ xuất thủ ám sát, nhưng trên thực tế trong ám sát vừa rồi, Phương Hành không hề nhúng tay vào, chỉ tùy ý để đám Tán tiên này vây giết, mà mình thì đứng ngoài quan sát, trong lòng yên lặng tính toán, tìm kiếm nhược điểm và chỗ thiếu sót của Đồ Tiên pháp thức thứ ba, cho tới lúc này, phát hiện Tiên Quân Trọng Sương chạy trốn, mới đột nhiên đột nhiên ánh mắt nghiêm lại!

 

- Muốn chạy trốn à?

 

Hắn tung người, bay lên trời cao, thanh âm lạnh lùng vang lên:

 

- Vậy phải được ta đồng ý đã.

 

Cũng ngay sau đó, các Tán tiên ở trong hư không đột nhiên ngẩn ra, ma khí, oan nghiệt, huyết quang trên người bọn họ không ngờ cùng lúc rời họ mà đi, giống như trăm sông đổ vào một biển ngưng tụ về phía Phương Hành, hình thành một ma vân giống như áo choàng ở sau lưng hắn, thân hình cũng trở nên cao lớn, giống như Ma Thần đứng giữa thế gian. . .

 

Nói một cách đơn giản, giống như vừa rồi Phương Hành phân tán một mảng lực lượng thiên địa lên người bọn họ, mà hiện giờ thì là lực lượng của bọn họ lại gia trì đến trên người một mình Phương Hành, sau đó bị hắn điều khiển, một chưởng vỗ ra.

 

Dưới một chưởng này chính là Tiên Quân Trọng Sương đang liều mạng bỏ chạy!

 

Tiên Quân Trọng Sương ước chừng trốn xa mười vạn dặm, lại bị Phương Hành một bước đuổi kịp.

 

Mà khi Tiên Quân Trọng Sương cảm giác được trên đỉnh đầu mình có ma vân mênh mông cuồn cuộn ngẩng đầu lên, vẻ mặt quả thực chính là tuyệt vọng.

 

- Tại sao có thể như vậy?

 

Hắn liều mạng tế ra từng đạo cấm chế, gầm lên:

 

- Ngươi rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu bí mật, ngươi căn bản không nên có thần thông như vậy.

 

- Rất khó lý giải phải không?

 

Mà đối mặt với Tiên Quân Trọng Sương đang vừa phẫn nộ vừa mê mang, Phương Hành cao cao tại thượng, giống như Ma Thần chỉ cúi người, bàn tay cực lớn hung hăng trấn áp về phía Tiên Quân Trọng Sương:

 

- Các ngươi có được tiên mệnh, chính là được thiên ý chiếu cố, một thân lực lượng đều đến từ thiên đạo, cũng quy về thiên đạo, thiên đạo càng mạnh thì các ngươi càng mạnh, thiên đạo càng yếu thì các ngươi càng yếu, nhưng ở đây.

 

Ầm ầm!

 

Một chưởng đó của hắn không biết xuyên thủng bao nhiêu cấm chế, đập thẳng tới trước mặt Tiên Quân Trọng Sương.

 

- Ngay cả thiên đạo này cũng phải nghe ta, ngươi lấy gì ra mà đấu với ta?

 

 

Bình Luận (0)
Comment