Chương 1477: Long tộc dư nghiệt
Một hồi đại chiến cuối cùng của Phương Hành và Tiên Quân Trọng Sương, hoặc nói là đánh một trận với đám thượng tiên này, trên trình độ nào đó cũng khiến hắn càng lĩnh ngộ thâm ý ẩn chứa trong Thái Thượng Tự Tại kinh sâu hơn, đối với tiên mệnh, liên hệ giữa thiên ý và bản thân tu sĩ càng rõ ràng hơn, cũng chính bởi vậy, hắn từng bước dần dần chém ra thực lực mạnh hơn, có thể nói biểu hiện của hắn cũng từng bước nghịch thiên hơn, cho tới cuối cùng khi hắn tràn đầy tự tin nói với Tiên Quân Trọng Sương câu đó, loại lòng tin này đã đạt tới cực điểm!
Tiên mệnh, thế nào là tiên mệnh.
Hàm nghĩa ngoài mặt tự nhiên chính là mệnh của trường sinh bất lão tiên, đã không còn tam tai ngũ kiếp, chỉ cần thành thật mà sống, tu hành, thổ nạp, liền có thể thoát ly sinh lão bệnh tử, có cơ hội sống mãi, cũng có thể sau khi đạt tới cực hạn của người tu hành, vẫn tiếp tục một căn cơ tu hành, căn cơ này chính là tiên mệnh, nhưng tiên mệnh lại là thế nào mà tới!
Không biết những người theo đuổi tiên mệnh khác có từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này hay không, nhưng hiển nhiên Thái Thượng đạo là đã làm như vậy!
Lý giải của bọn họ là, tiên mệnh chính là một loại chiếu cố của thiên ý, cũng là một loại lực lượng căn nguyên của thiên ý, tu sĩ có được tiên mệnh, trên một trình độ nào đó chẳng khác nào dung nhập vào trong thiên ý, bản thân bọn họ chính là một bộ phận của thiên ý, mà thiên ý, cũng có một bộ phận nào đó là của bọn họ, chính là loại giao hòa này mới khiến bọn họ có khả năng trường sinh, thiên địa bất diệt, hắn cũng bất tử!
Đương nhiên, loại bất tử này chỉ là nói bọn họ thoát khỏi sinh lão bệnh tử, chứ không đại biểu bọn họ sẽ không bị trảm sát!
Mà Thái Thượng đạo thống, lại ý đồ khai sáng ra một con đường tu hành khác!
Đó chính là chặt đứt xiềng xích của bản thân, thoát khỏi mệnh số, triệt để cầu nhục thân tự tại, tiêu dao trong vũ trụ!
Hiện giờ trong trận đại chiến này, Phương Hành càng hiểu sâu hơn sự khác nhau giữa các con đường tu hành tu khác, mượn cao thủ thực lực cỡ Tiên Quân Trọng Sương mà nói, trên thực tế thực lực của Phương Hành không bằng bọn họ, ngay cả bản thân Phương Hành cũng có lĩnh ngộ đó, nếu muốn đường đường chính chính so chiêu với thượng tiên cảnh giới Thái Ất, như vậy hắn ít nhất cũng phải chặt đứt được chín mệnh số thì mới có khả năng.
Nhưng cảnh giới không bằng bọn họ, không đại biểu cho không thể chém chết bọn họ.
Đối với đám người Phong Quân, Vũ Thiếp, Thần Đồ Thái Tuế, Phương Hành là dùng thủ đoạn sát nhân của Ma tổ, dùng xảo trá để đả thương địch thủ!
Nhưng lúc cuối cùng, khi đối phó với Tiên Quân Trọng Sương, lại mượn dùng ưu thế lớn nhất của mình ở Phù Đồ Thiên Giới này, đó chính là lực lượng gia trì, đầu tiên là dùng lực lượng của Phù Đồ quái thụ gia trì cho một đám Tán tiên, tới cuối cùng thì mượn tất cả lực lượng để mình sử dụng!
Trên thực tế, hắn vốn không cần phải phiền phức như vậy, nhưng nếu hắn muốn làm rõ rất nhiều chuyện hiện tại, quá trình này lại rất cần thiết, trận chiến này thoạt nhìn là hắn đã trải qua một hồi đại chiến với đám người Tiên Quân Trọng Sương, nhưng trên thực tế lại bản thân hắn lại nhận thức rằng mình là trong quá trình này từng chút từng chút hiểu rõ ưu thế, thế yếu, con đường sau này của mình!
Mà đối với tiên nhân dựa vào tiên mệnh để tu hành như Tiên Quân Trọng Sương, bọn họ lại căn bản không thể tưởng tượng một tiên nhân, là làm sao để đối thoại ngang hàng với thiên ý, bởi vì bọn họ đã bị thiên ý khống chế, mà đây cũng chính là là nguyên nhân khi đám người Phương Hành xâm nhập Phù Đồ Thiên Giới, bọn họ không cảm giác được tồn tại đang tức giận bên trong, trên căn nguyên, bọn họ chỉ là loại kéo dài của thiên ý, không thể nghịch chuyển!
Có thể nói, chỉ cần ở trong Phù Đồ Thiên Giới này, bọn họ đã định trước không phải là đối thủ của Phương Hành!
Tuy Phù Đồ Thiên Giới ý không thể trực tiếp xuất thủ, nhưng sự gia trì cho Phương Hành ở các phương diện là khó có thể tưởng tượng!
Đạo lý này Tiên Quân Trọng Sương chỉ có cảnh giới Thái Ất e là vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Hắn lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của Phương Hành vỗ về phía trán mình, cũng không có bất kỳ một chút sức phản kháng nào, hai mắt hầm hầm nhìn, tia máu ngập trời, tới cuối cùng, cũng chỉ có thể đột nhiên gầm lên một tiếng.
- Đế Lưu, ngươi thật sự không muốn biết ta vì sao muốn giết ngươi sao?
Một tiếng hét lớn khiến Phương Hành ngây ra một thoáng.
Hắn đương nhiên đã sớm nhìn ra, giữa Tiên Quân Trọng Sương và Đế Lưu đã sớm quen nhau, hơn nữa Tiên Quân Trọng Sương tới giết Phương Hành, chắc là cũng có ẩn tình nào đó, Tiên Quân Trọng Sương lúc này hét ra một câu, hiển nhiên cũng là muốn mượn điều này để làm nhiễu loạn tâm chí của hắn.
Cứ như lời hắn nói ra rất quan trọng với Đế Lưu?
Sau khi hơi do dự một chút, Phương Hành trực tiếp lắc đầu, nói:
- Không muốn...
Sau đó một chưởng này của hắn trực tiếp vỗ xuống!
Dù sao ta cũng không phải là Đế Lưu, ngươi rốt cuộc vì sao muốn giết Đế Lưu thì liên quan gì tới ta?
- Đợi đã, ngay cả tung tích của Long tộc dư nghiệt, ngươi cũng không cảm thấy hứng thú sao?
Tiên Quân Trọng Sương lại bị dọa cho kêu to, vội vàng bấm pháp ấn, vương tọa vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn bỗng nhiên vỡ ra từ giữa, bốc ra một đạo tử khí kinh người, hóa thành một đạo tử long quấn quanh người hắn, lặng lẽ gầm lên chấn động hư không dưới sự sai khiến của Tiên Quân Trọng Sương.
- Chân long thần hồn?
Phương Hành thấy một màn này, cũng kinh hãi, ánh mắt nghiêm lại, một chưởng đó cũng dừng lại.
Lúc này một chưởng này đã cách trán Tiên Quân Trọng Sương chỉ có vài thước.
Đối với Phương Hành mà nói, cũng ngàn vạn lần không ngờ, những gì Tiên Quân Trọng Sương nói là có liên quan tới Long tộc.
Phải biết rằng, hắn vẫn luôn cho rằng, Long tộc ở Đại Tiên giới đã sớm bị diệt sạch, cho dù ở Thiên Nguyên, cũng không còn lại nhiều, chỉ có hai, vẫn đang ở trong thức giới của mình, nhưng Tiên Quân Trọng Sương này vừa giải khai phong ấn, không ngờ là Long thần hồn thật.
Hơn nữa hắn có thể cảm ứng được, chân long thần hồn này nhất định là bị người ta tách ra không lâu!
- Ha ha, không ngờ à?
Tiên Quân Trọng Sương thấy một chưởng này của Phương Hành không đánh xuống, liền cười lạnh:
- Lúc trước ta đi theo mấy đế tử các ngươi, liên thủ bao vây sào huyệt của Long tộc dư nghiệt, các ngươi đạt được đại lượng tài nguyên, chút da lông cũng không chịu chia cho ta, nhưng ta lúc ấy cũng để lại tâm tư, không báo cáo tất cả chi tiết tình báo, để lại rất nhiều cho bản thân, mà theo những tình báo này, ta cuối cùng vào trước đây không lâu, vừa tìm được tin tức về một đám Long tộc dư nghiệt cuối cùng đó, ngươi cũng biết đấy, lấy chân long luyện đan, chính là bảo đan hiếm thấy, rất có ích lợi đối với tu vi.
Hắn nói xong, ánh mắt lạnh lùng:
- Đây là một cơ duyên lớn, một mình ta không nuốt được, lần này không tiếc tất cả, vào Phù Đồ Thiên Giới tới tìm ngươi, kỳ thật cũng là để xem ngươi có còn như trước kia hay không, có thích hợp để cùng ngươi mưu đồ tạo hóa này không, vốn là ta thấy ngươi đã thật sự bị phế, không còn thích hợp để liên thủ, nhưng hiện tại ta thừa nhận mình đã nhìn lầm rồi, ngươi quả nhiên vẫn là nhân tuyển tốt nhất để đồng mưu tạo hóa này, hãy nghĩ cho kỹ đi, không cần phải hoài nghi, chân long thần hồn này chính là bằng chứng.
- Nói ra tất cả tình hình thực tế đi!
Phương Hành không có thời gian nói nhiều với hắn, theo bản năng thấp giọng hét lớn.
- Ngươi trước tiên phải lập huyết thệ, không được phụ ta, còn phải... Chia xẻ bí mật tiên mệnh đó với ta!
Tiên Quân Trọng Sương mạng như mành cheo chuông, thái độ lại vẫn rất cường ngạnh, hét lớn.
- Hả.
Phương Hành hơi do dự, sau đó bật cười, giơ tay lên, cắn đứt đầu ngón tay, phun ra một ngụm tinh huyết, hóa ra một mảng huyết vân trong không trung, sau đó cao giọng:
- Đế Lưu ta thề, muốn cùng cựu hữu Trọng Sương đồng mưu Long tộc tạo hóa, còn chia xẻ bí mật tiên mệnh, tất cả những gì có được sẽ chia đều, nếu có hung hiểm thì hỗ trợ lẫn nhau, nếu vi phạm lời thề, thiên địa táng diệt.
- Hả? Xem ra ngươi quả nhiên cũng cần tạo hóa này!
Tiên Quân Trọng Sương dường như cũng không ngờ Phương Hành lại lập thệ thống khoái như vậy, sau khi hơi ngẩn ra liền cho rằng Phương Hành cũng rất thèm muốn sinh linh đan Long tộc luyện chế để khôi phục tu vi, hơn nữa Long tộc dư nghiệt cũng không chỉ là dùng để luyện chế sinh linh đan, còn liên quan tới tạo hóa trong Long giới, quả thật có giá trị cực cao, lại thấy hắn lập lời thề thì không còn sợ hãi nữa, gật đầu một cái, lựa chọn tin hắn, sau khi do dự một thoáng, liền hung hăng gật đầu một cái, nói:
- Được, sẽ nói với ngươi.
- ...Đám Long tộc dư nghiệt kia lúc trước được Thái Hư Tiên Vương xuất thủ tương trợ, giấu chúng ở một nơi rất xa xôi trong Lục Ma thiên, ta trước đây mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng tìm nhiều năm, vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có điều, về sau ta lại gặp may mắn, ta phát hiện có người phản loạn đến từ tổ địa trong truyền thuyết lẻn vào Tam Thập Tam Thiên, ý đồ liên hệ với tốp Long tộc dư nghiệt đó, bị ta ngẫu nhiên có được tin tức, thuận theo mà tìm kiếm, cho nên mới ở Lục Ma thiên phát hiện tung tích của bọn họ, đã tự mình kiểm tra thực hư rồi, còn chém được tiểu long này!
Giống như là sợ Phương Hành không tin, Tiên Quân Trọng Sương nói rất tường tận, Phương Hành nghe thấy vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi thêm vài câu, mới xác định không có nghi vấn gì.
Long giới lúc trước quả nhiên còn có một đám tộc nhân sống sót, dưới sự giúp đỡ của Thái Hư Tiên Vương trốn tới Lục Ma thiên.
- Đây quả thật là tin tức tốt, phải đa tạ ngươi.
Phương Hành nghe xong, cũng không nhịn được gật đầu, cảm khái nói.
- Ha ha, việc này nếu thành, ngươi và ta đều thu hoạch không ít, ngươi xem chúng ta lúc nào thì khởi hành.
Tiên Quân Trọng Sương cũng yên tâm, cao giọng cười, mở miệng hỏi, chỉ là một giây tiếp theo lại cả người ngây dại.
Phương Hành cảm khái xong, một chưởng đó liền đột nhiên hạ xuống, "Phập" một tiếng, trực tiếp đánh vào trán Tiên Quân Trọng Sương, đánh cho thần hồn của hắn nổ tung, nhục thân tung tóe, vẻ mặt thì trực tiếp cứng lại, ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn Phương Hành.
- Ngươi. . . Ngươi không sợ. . .
Hắn vẫn chưa chết, còn có linh tính tồn tại, gian nan mở miệng.
- Không sợ lời thề đó ứng nghiệm, gặp sự phản phệ của thiên địa à?
Phương Hành lại bật cười, sau lưng cành khô mọc ra, chui vào trong cơ thể Tiên Quân Trọng Sương, kéo tiên mệnh ra, mà hắn thì vẻ mặt bỡn cợt âm hiểm, thấp giọng cười nói:
- Thứ nhất, ta thực sự không sợ thiên địa phản phệ, mẹ nó bị phản phệ nhiều lắm nên quen rồi!
Sau đó theo tiên mệnh của Tiên Quân Trọng Sương bị kéo ra, lại chậm rãi dí sát vào gương mặt đang hoảng sợ đó.
- Thứ hai... Đó là Đế Lưu Đế Lưu thệ, liên quan gì tới ta?
- Ngươi. . . Ngươi. . .
Tiên Quân nghe thấy vậy, đột nhiên trong lòng sáng tỏ như tuyết, sắc mặt trở nên vặn vẹo, qua rất lâu, mới dùng hết khí lực cuối cùng thì thào:
- Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi là lạ, chỉ không rõ ngươi rốt cuộc lạ ở đâu.
- Hiện tại ta coi như biết rồi.
Hắn đột nhiên nhìn Phương Hành, trên mặt không biết là khóc hay cười, hay là giải thoát.
- . . . Ngươi. . . Ngươi mẹ nó căn bản không phải Đế Lưu!
- Ha ha, nhỏ giọng một chút, trước khi giết chết nha đầu Thanh La đó, thân phận này ta vẫn cần sử dụng!
Phương Hành cũng không phủ nhận, chỉ bật cười khe khẽ, sau đó chưởng lực tuôn ra, Tiên Quân Trọng Sương đã triệt để hóa thành huyết vụ!