Chương 1478: Thành lập đội ngũ của mình
Khi Phương Hành một chưởng đập chết Tiên Quân Trọng Sương, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng ở phía dưới đã không còn lòng tái chiến!
Kỳ thật lúc Vũ Thiếp bị Phương Hành chém chết ở ngay trước mặt hắn, hắn đã tâm sinh sợ hãi, rồi đến vừa rồi, Tiên Quân Trọng Sương bị một chưởng của Phương Hành đập chết, càng trực tiếp đánh tan một chút chiến ý còn sót lại trong lòng hắn.
Lúc Phương Hành đuổi theo Tiên Quân Trọng Sương, hắn thấy lực lượng của các Tán tiên ở chung quanh bỗng nhiên yếu đi, cũng muốn đào tẩu, nhân cơ hội giết ra một con đường từ trong đám Tán tiên nhưng rất nhanh hắn liền lưu ý đến kết cục của Tiên Quân Trọng Sương, trong lòng lạnh toát, không dám ra tay giết người nữa, chỉ bất đắc dĩ giơ đại đao miễn cưỡng chống đỡ sự vây giết của Tán tiên mà thôi!
Lúc này, Phương Hành ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Quan Phi Hưng rùng mình, tóc gáy dựng đứng, giống như phàm nhân bị dã thú nhìn chằm chằm, nhưng loại cảnh giác này chỉ hiện lên trong vào chớp mắt, hắn liền thở dài nặng nề, đột nhiên thu hồi đại đao, tiên uy trào ra bức lui các Tán tiên chung quanh ra trăm trượng, lại trước lúc những người này lại xông lên, hắn trực tiếp chỉnh đốn lại quần áo, cũng không lên tiếng, chỉ thi lễ với Phương Hành rồi chậm rãi đứng thẳng đậy.
- Được rồi, không cần phải giết nữa!
Mắt thấy các Tán tiên điên cuồng ở bên cạnh lại muốn xông lên loạn đao chém chết Quan Phi Hưng, Phương Hành thản nhiên nói một câu.
- Hả?
Đám Tán tiên kia nghe thấy vậy, thở hổn hển ngừng lại, nhìn chung quanh, dần dần mặt lộ vẻ vui mừng.
Cho tới lúc này, bọn họ mới ý thức được, chư vị thượng tiên cao cao tại thượng đã người chết người vong, người nhận thua, mà mình lại vẫn còn sống, nói cách khác, trong trận chiến mà họ cho rằng mình hẳn phải chết, mình không ngờ lại vẫn còn sống.
- Đế Lưu đại nhân vạn tuế.
Sau những tiếng hoan hô vui mừng, bạn hữu chỉ còn nửa người đang ở trợ uy cho các Tán tiên vây giết các thượng tiên có phản ứng đầu tiên, bỗng nhiên lớn tiếng hô to, vái Đế Lưu, cũng tới lúc này các Tán tiên còn sống khác mới có phản ứng, vái Phương Hành theo, trong không trung lập tức là một đống người đang quỳ.
- Đế Lưu đại nhân vạn tuế.
- Cảm tạ ơn che chở của Đế Lưu đại nhân.
Các loại tiếng hô cám ơn vang lên.
- Ngươi đứng yên đó, đừng có lộn xộn!
Phương Hành chỉ vào Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng, dọa cho hắn run run, sau đó sau đó cúi đầu thật sâu.
Mà đến lúc này, Phương Hành mới chậm rãi đảo qua đám Tán tiên đang quỳ gối trong không trung, không ngừng cám ơn mình, ánh mắt không nhịn được trở nên có chút ngưng trọng, lúc ban đầu khi tiến vào Phù Đồ Thiên Giới này, có không dưới mười vạn Tán tiên, mà hiện giờ, tuy mình trên đường che chở cho một số lớn, cũng ngăn cản giết chóc vô tận, nhưng không ngờ vẫn không thể thành công khiến bọn họ sống sót, người thì tự giết lẫn nhau, người thì trong quá trình vây giết các thượng tiên bị giết chết như thái rau, người còn sống rất ít.
Hắn liếc một cái, trong lòng đã có con số đại khái, không ngờ chỉ có hơn ba trăm người còn sống.
Trong mười vạn Tán tiên, chỉ có hơn ba trăm người sống sót, đây là một con số đáng sợ cỡ nào?
Đương nhiên, tỉ lệ đó càng cao, những người còn sống cuối cùng lại càng tỏ ra đáng quý!
Nhất là càng đến cuối, người còn lại càng là hung hãn, cường đại, thăng tiên hội là từ trong số họ chọn ra ba người để thành tiên, nhưng trên thực tế, ba người đó chưa chắc chính là người nổi bật nhất trong những người này, bởi vì người cuối cùng giành chiến thắng, cần rất nhiều vận khí, có thể giữa người thắng cuối cùng và người thất bại, căn bản chỉ cách nhau có một chút xíu, nếu cứ muốn nói người mạnh nhất, như vậy hơn ba trăm Tán tiên còn lại cuối cùng này đều là một đám người nổ bật nhất trong mười vạn Tán tiên.
Bọn họ thậm chí còn từng vây giết thượng tiên.
Đủ loại suy nghĩ đan xen trong đầu Phương Hành, cuối cùng, nhìn những ánh mắt kính sợ đó, hắn bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
- Ta không phải cũng nên thu nạp một đội ngũ thuộc về mình sao?
...
Một đầu lĩnh đạo tặc thành công đương nhiên là không thể cứ mãi độc lai độc vãng, đại thúc thúc đã sớm nói qua, độc cước đạo tặc là không thể thành công, cường đạo lợi hại chân chính đều là dưới tay có mấy ngàn nhân mã, chiếm núi làm vương, có thể đối nghịch thậm chí là tạo phản quan binh, mà Phương Hành vẫn kiên định tiến lên trên con đường cường đạo này, trước đây chỉ là độc lai độc vãng, cướp được đến đâu hay đến đó, cho dù trước kia từng thành lập một đội cướp đường, cuối cùng cũng đành để lại ở Thiên Nguyên,không dẫn theo, lúc này đến Đại Tiên giới, vẫn chưa có thuộc hạ.
Nhưng hiện giờ, theo tu vi của hắn càng đề thăng, hắn cũng biết, đã đến lúc có nhân mã của mình rồi.
Ở Đại Tiên giới này, núi cao nước sâu, bản thân hắn hoạt động một mình cũng không tiện, rất nhiều chuyện đều làm không thoải mái!
Lúc này, thấy trong mười vạn Tán tiên còn hơn ba trăm người sống sót, nói là ái tài, nhất thời quật khởi cũng được, nước chảy thành sông, thuận lý thành chương thu nạp môn đồ cũng được, tóm lại là đã chạm tới một sợ dây nào trong lòng hắn rồi.
Không thể không nói, hơn ba trăm người này thực sự có thể xem như mầm non tốt.
Dù sao cũng là từ trong mười vạn Tán tiên giết ra, e là Tiên Vương cũng sẽ phải dùng loại binh tướng thủ đoạn tàn khốc này chứ?
Trước kia khi ở Thiên Nguyên, các đạo thống lớn lựa chọn đệ tử mạnh nhất làm chiến tu, cũng tuyệt đối không có tỉ lệ cao ba trăm chọi mười vạn thế này!
Bất kể tâm tính hay là tư chất, hơn ba trăm người này đều tuyệt đối là đứng đầu.
Đương nhiên, càng mấu chốt hơn là, nhóm người này vốn đã nhận ơn huệ của mình, trong lòng vừa kính sợ vừa cảm kích, cơ sở rất không tồi, hơn nữa hiện giờ ở trước mặt bọn họ vẫn là một con đường mờ mịt, mà mình thì có thể quyết định vận mệnh của bọn họ, dùng ánh mắt chuyên môn mà nhìn, nếu Phương Hành thực sự muốn thu đạo tặc, đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm một thuở!
Hơn nữa, hiện giờ tiên mệnh đối với Phương Hành mà nói thì đã không phải là việc khó, nếu hơn ba trăm người này đều thành Phù Đồ tiên.
Vừa nghĩ tới loạn tượng có khả năng xuất hiện, Phương Hành không nhịn được mắt sáng lên!
Nghĩ như vậy, khóe miệng Phương Hành lộ ra một nụ cười, hít vào một hơi, cả người trở nên bất động thanh sắc, âm trầm như nước, phong phạm đế tử mười phần, lạnh lùng nói với đám Tán tiên kia:
- Tốt lắm, các ngươi đều không tồi!
Vừa nghe thấy hắn lên tiếng, tất cả Tán tiên đều trầm mặc, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía trước.
Trong có có kính sợ, có cảm kích, cũng có nghi hoặc, cũng có hoảng sợ, không biết vận mệnh của mình chung quy sẽ như thế nào.
Mà Phương Hành thì ánh mắt đảo qua chư vị Tán tiên, khí hùng bá đột nhiên đề thăng, thanh âm như sấm, vang khắp tứ phương:
- Tiệt Thiên giáo ta muốn quảng nạp môn đồ, các ngươi có nguyện đi theo ta, tung hoành Tam Thập Tam Thiên, trừ ác dương thiện... cướp con mẹ nó không?