Chương 1479: Luận công ban thưởng
- Ặc!
Nghe thấy lời nói của Phương Hành, một đám Tán tiên ở phía dưới ai nấy đều ngây ra, một lúc vẫn không có ai lên tiếng.
Phương Hành đứng trên đỉnh núi, đợi người khác cúi đầu vái tạ, lại phát hiện hư không yên ắng, không ai mở miệng.
- Cái này sao khác với đại thúc thúc khoác lác với hắn về cảnh tượng khi lăn lộn trên giang hồ thế?
Phương Hành cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thấy các Tán tiên ở phía dưới vẫn vẻ mặt ngây đơ, đành phải bất động thanh sắc tiếp tục giải thích:
- Trong những người các ngươi, có lẽ có người biết ta, cũng có người không biết, nhưng các ngươi chắc không xa lạ gì với thanh danh của ta, bản đế tử tên là... Đế Lưu, ngủ say ngàn năm ở Long giới, mà nay trở về, rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian ngàn năm này, cấp dưới trước kia người thì phản, người thì chết, ta muốn về Xích Đế nhất mạch lấy lại những thứ của ta, nên cần thu nạp một đám thuộc hạ, đám người các ngươi cũng không tệ lắm, vừa rồi ta đã thấy rõ, quyết định từ trong đám người các ngươi chọn ra mấy người, sau này theo ta lặn lộn, thế nào?
- Lại muốn chọn người à?
Không biết có bao nhiêu Tán tiên, nhất thời biến sắc, cơ hồ là tuyệt vọng.
Vừa rồi mấy vị Thái Ất thượng tiên đó cũng muốn từ trong đám người bọn họ chọn ra mấy tiên nhân, mới quyết định đại bộ phận người sẽ phải chết, bọn họ cũng chỉ là vì vậy, mới không tiếc tất cả đi theo Đế Lưu, vây sát mấy vị thượng tiên, lại không ngờ rằng, hiện giờ vị đế tử đại nhân này thắng rồi, không ngờ cũng làm y như những người đó, cũng muốn từ trong số họ chọn lựa mấy vị cấp dưới.
Thế chẳng phải là nói, trừ người được hắn chọn ra, những người khác vẫn khó thoát khỏi cái chết à?
Sự lên xuống trong nháy mắt này thật sự khó có thể hình dung!
- Ha ha ta khác với bọn họ, bọn họ bản lĩnh có hợn, chỉ có thể chọn lựa ba người, sau đó giúp ba người đó giết chết những người khác, phong tiên vị, nhưng bản đế tử thì lại không nhỏ nhen như vậy, chỉ cần các ngươi nguyện ý theo ta, ta sẽ có thể giữ mạng cho các ngươi, cũng sẽ cho một người trong các ngươi có cơ hội thành tiên, một người theo ta, một người thành tiên, ba trăm người theo ta, ba trăm người đều có thể sống sót!
Phương Hành nhìn ra sự sợ hãi trong lòng đám Tán tiên kia, cố ý mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu.
- Không cần phải chém giết nữa?
- Thế thì tốt quá.
- Cám ơn trời đất, cảm tạ Đế Lưu đại nhân, cuối cùngcũng không cần phải liều mạng nữa sao?
Trong hơn ba trăm Tán tiên ở phía dưới, lập tức vang lên tiếng vui buồn đan xen, bọn họ còn sống sốt trong ác chiến với Thái Ất thượng tiên đã là vạn hạnh, nhưng ngoài cảm thấy may mắn ra, kỳ thật đều đang lo lắng sau trận này, vẫn phải tự giết lẫn nhau, dù sao thăng tiên hội vẫn chưa kết thúc, tiên mệnh không xuất hiện, theo quy tắc của thăng tiên hội này, bọn họ vẫn cuối cùng chỉ được sống có ba người!
Nếu đế tử đại nhân không nói, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, như vậy bọn họ vẫn phải tiếp tục chém giết, cho tới khi tiên mệnh xuất hiện, cũng đại biểu cho tính mạng của đại bộ phận người trong bọn họ không được bảo đảm, nhưng một câu hiện giờ của Phương Hành lại khiến bọn họ cuối cùng cũng an tâm, không cần phải chém giết liều mạng nữa, ở thăng tiên hội đã ắt hẳn phải chết này, mình coi như sống đến cuối cùng!
- Nguyện trung thành với đế tử đại nhân.
- Đế tử đại nhân vạn thọ vô cương.
Trên vách núi sớm đã có một thanh âm vang lên, không ngừng khấu với Phương Hành
Mà các Tán tiên khác lúc này cũng cũng không dám có nửa phần do dự, đều hành lễ với Phương Hành, tuy không đến nỗi ai ai cũng nịnh nọt như vị bằng hữu còn nửa người trên vách núi kia, nhưng cũng đề vội vàng tỏ ý nguyện trung thành, dù sao trải qua phong ba của mấy vị thượng tiên vừa rồi, bọn họ biết rõ mình lúc này mà do dự, có khả năng sẽ rước lấy họa sát thân, bởi vậy làm việc rất là lanh lẹ.
Trước tiên cứ nguyện trung thành để sống sót cái đã, có được thành tiên hay không, ngược lại không phải là điều họ quan tâm nhất hiện giờ.
- Nhưng. . . Tiên mệnh thì sao?
- Đúng vậy, nghe nói nếu chúng ta không quyết ra ba người, thì không thể rời khỏi Phù Đồ Thiên Giới này.
Trong những tiếng hô nguyện trung thành, cũng vẫn có người do dự, vẫn nhớ tới tiên mệnh và phương pháp rời khỏi đây.
Điều này chung quy vẫn là cái gai trong lòng bọn họ, không dễ dàng nhổ ra. Trong nhận thức của bọn họ vốn cũng chỉ có từ trong thăng tiên hội giết ra, trở thành ba người còn sống cuối cùng, mới có thể có được tiên mệnh, mới có thể rời khỏi Phù Đồ Thiên Giới này, bởi vậy cho dù trong lòng có bọn họ có kính sợ Phương Hành, mà Phương Hành cũng đã từng một lần thể hiện ra phương pháp lấy được tiên mệnh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn chút lo lắng, dù sao quy củ chính là quy củ, bọn họ cũng không quá tin Phương Hành có thể thực hiện được lời hứa của hắn.
Đương nhiên Phương Hành rất hiểu tâm tư của bọn họ, đám tặc tử này cũng không phải là hạng người tốt lành gì, loại hàng từ trong mười vạn Tán tiên chọn ra, cũng không ít loại người âm hiểm độc ác, cái dựa vào để sống sót không chỉ là thực lực, mà hiện giờ bọn họ ngại vì thế cục, không thể không nịnh nọt mình, nhưng bọn họ trong lòng có lẽ quả thật có vài phần kính sợ mình, nhưng nếu nói tới lúc thực sự nguyện trung thành, sẽ không thấy được bao nhiêu phần thật lòng trong đó, mà lúc này, muốn thu phục bọn họ, chỉ có làm họ khiếp sợ trước.
- Được rồi, hiện tại các ngươi đều người của ta, cũng nên luận công ban thưởng!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, sau lưng hiển hóa ra biển máu, Phù Đồ quái thụ cắm rễ trong biển máu, mà Phương Hành thì nhẹ nhàng giơ tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một trái cây, tiên khí dào dạt, cực kỳ bất phàm, khiến cho một đám Tán tiên mắt trợn tròn, ai nấy ánh mắt nóng bỏng, tinh quang bắn ra, một loại cảm ứng bản năng khiến bọn họ biết trái cây đó là gì.
Mà Phương Hành lấy quả tiên mệnh ra, ánh mắt đảo qua các Tán tiên, mỉm cười, sau đó quay người đi.
- Nào nào, luận công ban thưởng, bản đế tử ban thưởng trước cho ngươi một tiên mệnh.
Dưới sự thôi động của tiên lực, tiên mệnh đó chậm rãi bay lên không trung, vẽ ra một đường cong duyên dáng, lướt qua đám người, bay tới trên vách núi cách đó không xa, phía dưới, một đám Tán tiên đầu đều ngẩng theo tiên mệnh này, từ bên này quay sang bên kia, không biết có bao nhiêu người hầu kết giật giật, nôn nóng tới tay chân ngứa ngáy, toàn lực khắc chế mới không để mình lao ra chém giết.
Cuối cùng, tiên mệnh bay tới trước mặt một người, bồng bềnh bất động!
- Nó là của ngươi!
Thanh âm của Phương Hành thản nhiên vang lên, thoải mái thích ý, tựa như thuận tay vứt ra một động xu.
- Ặc.
Nhìn thấy một màn này, tất cả Tán tiên đều sợ ngây người, mà kinh ngạc nhất chính là vị Tán tiên trên vách núi!
Đó là một bạn hữu đã bị trọng thương, nhục thân chỉ còn một nửa, lúc một đám Thái Ất thượng tiên kia nhúng tay đảo loạn thăng tiên hội, hắn đã nguy trong sớm tối, tùy thời có thể sẽ chết, bởi vậy cố gắng nắm lấy bất kỳ cơ hội sống sót nào, mà khi vây giết chư vị Thái Ất thượng tiên, hắn vẫn không dám tới gần, chỉ kêu gào như gà chọc tiết, ở trong lòng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện tốt rơi xuống đầu mình, có thể sống sót trong Phù Đồ Thiên Giới tàn khốc này, có lẽ được sống lâu thêm một hơi thở đã là may mắn lớn nhất rồi.
Cũng chính bởi vậy, khi hắn nhìn thấy tiên mệnh bồng bềnh trước mặt mình, cả người đều trực tiếp ngây đơ!