Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 1482: Tiệt Đạo Tiên Ban

Unknown

 

Chương 1482: Tiệt đạo tiên ban

 

Mọi người đều có duyên pháp của mình, Ngao Liệt dù sao cũng là chân long huyết mạch, tâm cao khí ngạo, không muốn mãi ở dưới sự che chở của Phương Hành, dám bất chấp hung hiểm để đi ma luyện bản thân, nhưng những người khác thì không có tấm lòng này, Lộc Tẩu quyết định ở lại bên cạnh Phương Hành, giúp hắn thống ngự tiên binh, có điều vẫn chưa từ bỏ hy vọng tìm kiếm đạo tâm, chỉ là định vừa tu hành vừa tham ngộ, mà Hoan Hỉ Cáp Mô vốn là Yêu loại, càng không có thường thức cao xa, nó giống như Văn tiên sinh, có thể có được tiên mệnh, trở thành tiên nhân trường sinh đã là chuyện tốt lắm rồi, việc đạo tâm thông minh không nằm trong vòng lo lắng, đều nguyện ý ở lại bên cạnh Phương Hành, giúp hắn luyện binh luyện trận, làm một phụ tá!

 

Mà Long nữ, hiện giờ tu vi của nàng ta kỳ thật vẫn còn thấp, ngay cả cửu kiếp cũng chưa vượt qua, vẫn còn một con đường tu hành rất dài, tuy Phương Hành cho nàng ta tiên mệnh, nàng ta cũng không vội thành tiên, trong lòng định ít nhất cũng phải tu đến Tán tiên đỉnh phong rồi mới tính.

 

Về phần mười vị người cầu đạo ở trong tiên cảnh đã đi theo Phương Hành, căn bản không cần nghĩ nhiều, đều nguyện ý thành tiên!

 

Với bọn họ mà nói, lúc này cũng không cần phải nghĩ tới việc đạo tâm thông minh, chỉ nguyện đi theo Phương Hành.

 

- Nếu các người đã có quyết định của mình, vậy thì đi ra đi, trước kia mạo muội xuất hiện ở Tam Thập Tam Thiên, cũng là lo lắng thân phận dễ bại lộ, nhưng hiện giờ mượn cuộc chém giết của Phù Đồ Thiên Giới giới này, cũng vừa hay có thể xuất đầu lộ diện, không cần lo bị người ta nhìn ra chân tướng.

 

Phương Hành định ra đại kế, trong lòng cũng vui sướng, đứng dậy nói.

 

Hiện giờ hắn thực sự có thể yên tâm dẫn những người này ra ngoài, không cần lo để lộ thân phận, dù sao trong Phù Đồ Thiên Giới đã chết mười vạn Tán tiên, có thể mạo danh thế thân quá nhiều, hơn nữa hắn dẫn theo ba trăm tiên binh ở ra ngoài, cũng không ai có thời gian để kiểm tra, đám người Lộc Tẩu tuy lai lịch thần bí, nhưng cũng sẽ bị họ che phủ, cho dù là lấy tên người khác cũng khó khiến người ta hoài nghi.

 

- Việc tu hành của ngươi thì thế nào?

 

Trước khi ra khỏi thức giới, Long nữ có chút lo lắng hỏi, hiện giờ trên tay Phương Hành có nhiều tiên mệnh như vậy, theo lý thuyết thì nên bù đắp thọ nguyên của mình, trở về nhục thân, nhưng nàng ta lại chú ý thấy, hắn không ngờ không có ý tứ đổi về nhục thân của mình, vẫn là định tiếp tục giả mạo Đế Lưu, không khỏi cảm thấy sinh nghi, sợ trong đây có gì cổ quái mà mình không biết!

 

- Ha ha, tạm thời không thể thu hồi nhục thân, việc này phức tạp lắm, để sau rồi nói.

 

Phương Hành cũng không nhiều lời về vấn đề này, cười khẽ rồi dẫn đầu ra khỏi thức giới.

 

Mà hiện giờ hơn ba trăm ba mươi vị Tán tiên sống sót ở Phù Đồ Thiên Giới đều đã để lại tên trên quyển trục của Phương Hành, từ đây sinh tử đại sự đã nằm trong tay Phương Hành, trong lòng cũng đều chờ mong, không biết mình có thể có được tiên mệnh hay không, lại không chú ý thấy, thiên không đột nhiên là một mảng huyết quang mờ mịt, sương mù dày đặc, không thấy bóng người, rồi sau đó, ở giữa bọn họ đã có thêm mấy người.

 

- Thần hồn lưu ấn, thiên mệnh hữu quy, từ giờ về sau, các ngươi đều là Tiệt đạo tiên binh, người có công được thưởng, người có tội thì giết.

 

Thân hình Phương Hành hiện ra trên núi, lạnh giọng hét lớn, tiếng truyền vạn dặm, tay xòe ra, quyển trục trong không trung liền bay về phía hắn, ánh mắt hắn quét nhìn từng người, sau đó sắc mặt nghiêm lại, nghiêm túc nói:

 

- Bỗng nhiên có thêm hơn ba trăm người, cũng nên lập ra quy củ, không thể không danh không phận, Lộc lão nhân, trước hết bắt đầu từ ngươi đi, hôm nay ta chính thức mời ngươi gia nhập Tiệt đạo chúng ta, làm nhị tổng quản của ta. Đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, ngươi có làm hay không?

 

- ...

 

Lộc Tẩu cũng không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, cả người đều ngớ ra, theo bản năng nói:

 

- Đại tổng quản là ai?

 

- Là một con chim đại bàng ở quê.

 

Phương Hành có chút bực mình:

 

- Người ta nhập môn sớm hơn ngươi, bối phận này không thể loạn được!

 

- Luôn cảm thấy đây không phải là chuyện làm rạng rỡ tổ tông gì cả.

 

Lộc Tẩu không ngờ mình được mời mà thân phận lại thấp hơn một bậc, hơi có chút nghẹn lời, việc đã đến nước này, còn có thể nói gì được nữa, tiên mệnh cũng cầm của người ta rồi, nguyện vọng lớn nhất trong đời này đã được thực hiện, cũng chém không đứt nhân quả với tiểu tử này, huống hồ cũng biết Phương Hành mời mình trên thực tế là thực sự tin mình, liền phất tay áo đi lên phía trước, chắp tay nói:

 

- Đa tạ giáo chủ!

 

- Ha ha khách khí khách khí!

 

Phương Hành viết tên hắn lên quyển trục rồi nhìn về phía Văn tiên sinh và Hoan Hỉ Cáp Mô:

 

- Hay là hai ngươi cũng làm trưởng lão nhé?

 

Khẩu khí đó vừa nghe đã thấy không đáng tin chút nào, nhưng Văn tiên sinh và Hoan Hỉ Cáp Mô cũng không dám có nửa điểm oán hận, cũng không dám hỏi nhiều như Lộc Tẩu, vội vàng từ trong đám người đứng dậy, chắp tay nói:

 

- Được giáo chủ ưu ái, không dám làm trái, tất sẽ tận tâm hiệu lực!

 

Phương Hành liền cũng viết tên họ lại, sau đó nhìn về phía mười vị từ lúc ở tiên kính đã đi theo mình, mười người này đã quyết định ra sức cho hắn, hơn nữa quen họ cũng sớm, từ trình độ tín nhiệm mà nói thì mười người họ cũng đáng tin hơn ba trăm Tán tiên này, cho danh phận là điều tất yếu, lại trầm ngâm một phen, phong cho họ danh đầu hộ pháp, đi theo bên cạnh.

 

- Nào nào, lão Tam, cũng không thể quên ngươi được, trước khi ngươi rời đi đã định ra rồi, ngươi là tiểu cữu tử của ta, trời sinh đã không thoát được quan hệ với Tiệt đạo chúng ta, hôm nay tỷ phu chính thức mời ngươi gia nhập Tiệt đạo, ngồi ghế Tọa Giao Y thứ năm, ngươi thấy sao?

 

Phân xong cho những người khác, Phương Hành mới có chút nghiêm túc nhìn về phía Ngao Liệt, cười cười lên tiếng.

 

- Tận thứ năm?

 

Sắc mặt của Ngao Liệt so với Lộc Tẩu còn khó coi hơn, hắn tất nhiên đã sớm biết Phương Hành sẽ không bỏ qua mình, hiện giờ vừa nghe vị trí của mình là đương gia của Tọa Giao Y, tuy nghe tên thì chẳng ra cái gì cả, nhưng lại biết vị trí này đại biểu cho ý nghĩa trọng đại, cảm thấy cũng rất hài lòng, chỉ nghe nói mình xếp thứ năm, khiến trong lòng hắn có chút khó chịu, cảm thấy với quan hệ của mình với hắn thì dù sao cũng phải xếp lão nhị chứ!

 

- Phía trước có bốn người, ngươi ghép cùng đi.

 

Phương Hành lườm hắn một cái, lại không chịu cho hắn lên tiếng.

 

- Vậy được rồi!

 

Ngao Liệt bị Long nữ đẩy một cái, cũng chỉ có thể tiến lên, thừa nhận sự thật lão ngũ của mình.

 

- Sau đó thì tới các ngươi rồi!

 

Phân phong cho người nhà xong, Phương Hành mới nhìn về phía hơn ba trăm tiên binh phía dưới, ánh mắt nghiêm lại, nói thẳng:

 

- Biết là các ngươi đều đang chờ tiên mệnh, lời vô nghĩ không cần nói, tiên mệnh thì ta có, nhưng cũng không thể một lần thỏa mãn hết hơn ba trăm người các ngươi, lần này trước tiên thưởng cho ba người, cũng phong làm tiên tướng, những người khác cũng không cần phải tiếc nuối, đi theo bản giáo chủ, lợi ích sẽ rất nhiều.

 

Dứt lời liền từ trong đám người chỉ ra ba người, ba người này hắn đều có ấn tượng, một là huynh đài nửa người, một là người dũng mãnh nhất khi vây giết các thượng tiên, còn có một người được Phương Hành chú ý, chính là thực lực cường hãn nhất!

 

Ba người này được chọn làm tiên tướng, tất nhiên vô cùng cảm kích, nhất là huynh đài nửa người kia, vội vàng tạ ơn.

 

Huynh đài nửa người đã nhận tiên mệnh rồi, lại cho hai người này tiên mệnh, liền đã là mọi sự đại cát, người khác không có được tiên mệnh, trong lòng cho dù vẫn có chút không vui, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, trên trình độ nào đó mà nói, lần này có thể còn sống sót ở Phù Đồ Thiên Giới đã là vạn hạnh rồi, huống hồ, thần hồn của bọn họ đã lạc ấn trong danh sách của Phương Hành, cũng không có lựa chọn khác!

 

- Ha ha, Tiệt đạo ta có thêm ba trăm đại tướng, thật là đáng mừng, đương nhiên cũng phải mở tiệc!

 

Phương Hành rất thịch ăn uống, hiện giờ cảm thấy phân phong đã định, liền từ trong thức giới lấy ra rượu thịt linh quả, mời mọi người cùng hưởng, vì tiên yến này được tổ chức sau khi phân phong tiên mệnh, bởi vậy đám người Lộc Tẩu cũng đặt cho nó một cái tên, gọi là Tiên Mệnh đại yến, Phương Hành nghe vậy cũng cảm thấy thú vị, dứt khoát liền lại lấy ra một tiên mệnh nữa, bảo mọi người ăn uống sảng khoái, không được dùng pháp lực luyện hóa, người có tửu lượng mạnh nhất sẽ được một tiên mệnh, điều này thực sự khiến chư vị Tán tiên chấn kinh, cảm thấy vị giáo chủ này làm việc thật sự có chút như trẻ con.

 

Có điều tiên mệnh ở trước mặt, ai không muốn chứ?

 

Ai nấy lập tức xắn tay áo chuẩn bị uống rượu, không khí cũng lập tức trở nên nhiệt liệt!

 

- Ta nên gọi ngươi là đế tử điện hạ hay là giáo chủ đại nhân?

 

Đang lúc chè chén, Thanh Tà Chưởng Tọa Quan Phi Hưng lại đi tới bên cạnh Phương Hành, cười khổ thấp giọng hỏi.

 

- ...Hay gọi là giáo chủ đi, ngươi gọi ta là đế tử điện hạ, luôn cảm thấy giống như là đang làm người khác?

 

Phương Hành sau khi nghiêm túc suy nghĩ thì mỉm cười trả lời.

 

- Giáo chủ vì sao không giết ta?

 

Quan Phi Hưng cũng biết nghe lời phải, trực tiếp tiếp nhận cách xưng hô này, sau đó thản nhiên hỏi.

 

- Chuyện còn chưa hỏi rõ, đương nhiên không thể cứ như vậy giết người rồi?

 

- Giáo chủ là muốn hỏi. . . Chuyện của tiểu cô nương đó à?

 

Quan Phi Hưng hiển nhiên đã sớm nghĩ ra mục đích của Phương Hành, lần này tới đây cũng là để thẳng thắn bẩm báo.

 

Phương Hành vỗ vỗ tay:

 

- Nói đi!

 

Quan Phi Hưng cũng ngẩn ra, cười khổ một tiếng, mới nghiêm mặt trả lời:

 

- Nàng ta không phải người thường.

 

Thấy Phương Hành nhíu mày, biết hắn có chút bực mình, vội vàng nói tiếp:

 

- Giáo chủ đừng vội, nghe ta chậm rãi kể lại đã, vị tiểu cô nương kia trên thực tế ta cũng rất khó nói rõ nàng ta rốt cuộc là ai, khác với suy đoán của người khác, nàng ta không phải là con gái của Thanh Tà Tiên Vương, cũng không phải thân chuyển thế của nàng ta, trên thực tế, nàng ta nên xem như là ... Một người đưa tin Thanh Tà Tiên Vương lưu lại.

 

- Người đưa tin?

 

Phương Hành lúc này thật đúng là ngây đơ, bình rượu đã đưa đến miệng lại thả xuống.

 

- Tại hạ không dám nói dối!

 

Quan Phi Hưng lại nghiêm mặt nói:

 

- Tam Thập Tam Thiên đã sắp đại loạn, Tiên Vương chinh chiến, có người phải vẫn lạc, cho dù Thanh Tà Tiên Vương, chủ của ta cũng bại bởi Xích Đế, chân thân vẫn lạc, nhưng lúc sắp chết, từng phóng thích một đạo thần niệm, truyền cho cựu bộ chúng ta, nói mình đã để lại một bí mật tuyệt thế ở trên người một tiểu cô nương đi ngang qua chỗ nàng ta vẫn lạc mười vạn dặm, cũng để lại ngọc cầm mà nàng ta lúc sinh tiền yêu thích nhất cho nàng ta, ai có thể tìm được nàng ta, hộ tống nàng ta tới tổ địa Thiên Nguyên, liền có thể lấy được ngọc cầm, có được truyền thừa địa nàng ta lưu lại, cũng có thể mượn cầm này kế thừa quyền bính của Thanh Tà Tiên Vương, phàm là Thanh Tà cựu bộ đều phải bái cầm chủ làm tôn.

 

- Khó trách ngươi luôn muốn cướp cầm đó.

 

Phương Hành nhíu mày, hỏi:

 

- Bí mật trên người nha đầu đó rốt cuộc là gì?

 

- Ta không biết, nói thật là cũng không cảm thấy hứng thú.

 

Quan Phi Hưng cười khổ, lắc đầu, nói:

 

- Di niệm Thanh Tà Tiên Vương lúc sắp chết truyền tống đến vô cùng mơ hồ, chỉ nói bí mật đó có liên quan tới kế hoạch nào đó ở Thiên Nguyên tổ địa, bảo chúng ta nhất định là sau khi đưa nữ hài đó về tổ địa, mới được lấy cầm đó, nhưng nói thật, nơi đó quá xa xôi, cũng quá nguy hiểm, chúng ta không ai định đưa nàng ta về, chỉ quan tâm tới quyền bính của Thanh Tà.

 

 

Bình Luận (0)
Comment