Chương 1567: Các ngươi phải cho ta một câu trả lời
Gọi mãi vẫn không hiện thân, vừa hiện thân đã liền xuất thủ giết người!
Một màn quá đột ngột này lập tức chấn kinh chư tu trong sân, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn không nói lên lời.
Khi đại trưởng lão Phong Sơn Đồng của Thất Muội thiên xuất thủ đả thương tiểu tiên tướng đó, bọn họ hành sự tương đối ổn trọng, đã ý thức được sẽ có phiền phức, dù sao Đế Lưu ngàn năm trước hung danh không phải là nhỏ, có bao nhiêu lần bởi vì người khác làm một việc nhỏ mà nghĩ rằng hắn sẽ không để ý mà thành đắc tội với hắn, sau đó bị hắn mãnh liệt bá đạo chạy tới đồ gia diệt môn? Mà một màn sau chuyện Đế Lưu vừa hiện thân, liền lập tức kéo cung đặt tên bắn về phía Phong Sơn Đồng cũng đã chứng minh suy đoán của bọn họ, nhưng cho dù là lúc đó, bọn họ cũng chỉ cho rằng Đế Lưu này chỉ là muốn chút giận một chút mà thôi, hoàn toàn không ngờ hắn lại thực sự nổi sát tâm, chém đầu Phong Sơn Đồng!
Đó chính là đại trưởng lão của Thất Muội thiên!
Theo như lời hắn nói, đó chính là tồn tại vào lúc bái kiến Tiên Đế, sẽ niệm tình hắn vất vả mà ban thưởng cho hắn một phương bồ đoàn.
Vị đế tử này không ngờ lại nói một tiếng giết là giết luôn?
Càng mấu chốt hơn là, hắn không ngờ thật sự có thể giết được?
Không phải ở trong lời đồn, vị đế tử này bị trấn áp ngàn năm, tu vi tổn hao rất nhiều sao?
Nhưng từ biểu hiện hiện tại cho thấy, tu vi của hắn không hề hao tổn mà quả thực còn là đã tinh tiến hơn?
Đế Lưu ngàn năm trước, không ai cho rằng hắn có thể một đao trảm sát Thất Muội thiên đại trưởng lão!
Một màn đột ngột đáng sợ này khiến cho trong sân mãi sâu vẫn không có ai lên tiếng, vẻ mặt của mọi người đều cực kỳ khó coi!
Cũng là vị đế tử kia chỉ coi như là một việc nhỏ không quan trọng gì, búng tay một cái, đầu lâu của đại trưởng lão Thất Muội thiên liền hóa thành bột mịn, ngay cả thần hồn của đại trưởng lão cũng hóa thành khói mờ, sau đó thì hắn lại mặt mày tươi cười, nói với mấy vị trưởng lão và các tộc trường khác:
- Chư vị quả nhiên là theo hẹn mà tới, ha ha, vừa rồi bế quan xử lý chút việc nhỏ không tiếp đón được chu đáo, nhưng cũng không cần khách khí, đi thôi, vào trướng của quân ta bàn chuyện!
- Ừ.
Mấy vị của các thế gia tới đây đều là lão bất tử trải qua nhiều sóng to gió lớn, huống chi có thể tu hành bọn họ cảnh giới của bọn họ, đó thật là đạo tâm, ý chí, kinh lịch đều là tồn tại đứng đầu, đều có khả năng Thái Sơn đổ trước mặt mà vẫn không đổi sắc, tuy Đế Lưu xuất thủ cuồng bạo, chém Phong Sơn Đồng, một màn này thực sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng rất nhanh, bọn họ liền có phản ứng, trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng liền đều có tính toán, vẻ ngạc nhiên nghi ngờ trên mặt lập tức biến mất.
- Chẳng lẽ vị đế tử điện hạ này muốn dùng biện pháp gõ núi chấn hổ à?
Mộng gia đại trưởng lão vẻ mặt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nghĩ thầm:
- Trước tiên thì xuất thủ làm khó, chém Phong Sơn Đồng, mượn cái này để đe dọa chúng ta, sau đó thì bất chấp mọi giá triệt để trở mặt với Thất Muội thiên, lại mượn cơ hội này để giao hảo với chúng ta, thậm chí là khiến chúng ta khuất phục. Ha ha, biện pháp này tuy cổ quái, nhưng cũng không phải chưa ai từng dùng, tuy trong lòng chúng ta quả thật có lưu lại mấy phần dư địa cho hắn, chờ xem hắn sẽ đưa ra bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu hắn cảm thấy có thể sử dụng biện pháp này để khiến mấy phương chúng ta cúi đầu, vậy thì không khỏi quá xem thường những người chúng ta rồi...
- Ha ha, nói cũng đúng, Phong trưởng lão của Thất Muộ thiên thực sự là chết không đáng, có điều việc này tự có Thất Muội thiên đến thương lượng với đế tử điện hạ, chúng ta cũng không cần thiết phải nhiều lời, chỉ là với giao tình mấy vạn năm của lão thân và Phong trưởng lão, vẫn phải tế bái hắn một phen.
Mộng gia đại trưởng lão thấp giọng thở dài, không ngờ từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nho nhỏ, rải vào trong không trung.
Trong bình là chứa rượu ngon gì đó, vừa vào tinh không, lập tức tan chảy, chư tiên ở chung quanh đều thấy có thần hồn di động, cảm giác đó giống như là đang uống mấy vò rượu mạnh, có một loại cảm giác lâng lâng, rất rõ ràng rượu đó không bình thường, rất có lai lịch. . .
- Ha ha, bổn tọa và Phong trưởng lão bốn trăm năm trước cũng từng gặp mặt một lần, quả thật là đáng tiếc...
Đệ tam tộc trưởng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên cũng cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý thương xót.
- Đều là ra sức cho Đại Xích thiên nhất mạch, chết như vậy. . . Ài, đáng tiếc, đáng tiếc!
Cho dù là ba vị lão tiên mặc áo bào trắng của Ám Sương thiên cũng không nhịn được mà lên tiếng, tỏ vẻ thương xót.
- Ha ha, xem ra trong lòng những người này vẫn quả thật có chút bất mãn.
Vừa thấy bộ dạng này của bọn họ, Phương Hành liền cười lạnh trong lòng, biết những người này là đang biểu hiện ra sự bất mãn mãnh liệt đối với mình, cũng tỏ ý là bọn họ không sợ mình, xem ra ngũ đại thế lực này quả thật rất vững tâm, bọn họ nhất định là cảm thấy đã nắm chắc mệnh mạch của mình, bởi vậy hiện tại mình tuy biểu hiện ra vẻ hung ác điên cuồng, nhưng ở trong lòng bọn họ, lại giống một loại biểu hiện của chột dạ hơn, hiện tại nhìn bộ dạng này của bọn họ, chắc đã âm thầm trao đổi ý kiến, ngược lại là đang chuẩn bị trong lúc đàm phán sẽ vê nặn mình một phen.
- Hôm nay là tới để muốn có câu trả lời, các vị muốn dâng hương thì chờ xong đại sự đi đã!
Cũng không nhiều lời, Phương Hành cười lạnh nói một câu, khoanh tay trở về loạn lưu hải.
Các nhân vật đầu lĩnh của mấy thế lực lớn liếc nhau, trong mắt có ám mang di động, theo hắn đi vào!
- Đế Lưu điện hạ, mục đích chuyến này của chúng ta chắc cũng không cần phải nói nhiều, trong lòng mọi người đều minh bạch, trước đây chúng ta tìm ngươi chỉ là để hỏi về tung tích của thiếu chủ nhân của các phương chúng ta, dù sao lúc ấy Loạn Lưu hải rộng lớn như vậy, người còn sống chỉ có Đế Lưu nhất mạch ngươi, hướng tới ngươi để hỏi thăm cũng là điều nên làm, lúc ấy chúng ta vẫn chưa xác định được là ngươi có biết hay không, nhưng về sau ngươi đầu tiên là trốn tránh một tháng không gặp, sau một tháng thì lại ở trước mặt Mộng trưởng lão nói là sẽ cho chúng ta một câu trả lời, điều này chứng tỏ ngươi biết tung tích của bọn họ?
Vừa vào Cực Thạch điện nghị sự, thậm chí ngay cả một lời khách sáo cũng không có, đệ tam tộc trưởng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên liền thản nhiên lên tiếng.
Đây là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngay cả một chút công phu ngoài mặt hư tình giả ý cũng lười chẳng muốn làm.
- Không sai, Đế Lưu điện hạ hung uy khó lường, xuất thủ lập tức giết người, Thất Muội thiên Phong trưởng lão chết thật sự rất đáng tiếc. Ha ha, có điều ngươi có hung ác điên cuồng tới mấy, lão thân cũng không sợ, có lẽ ngươi dưới cơn giận dữ cũng có thể giết lão thân, nhưng câu trả lời thì vẫn cứ phải nói!
Mộng gia đại trưởng lão không ngờ cầm trượng đầu rồng, lạnh lút quát.
- Gấp cái gì chứ?
Đối mặt với bộ dạng khí thế bức nhân của bọn họ, Phương Hành có chút bất đắc dĩ mỉm cười một tiếng, xoa xoa mi tâm.
- Ha ha, sinh tử của thiếu chủ nhà ta chưa rõ, Mộng Tôn đại nhân trong lòng như có lửa đốt, chúng ta lại há cũng không như vậy?
Mộng gia đại trưởng lão tự thị thân phận, lạnh lùng hét lớn:
- Người của Mộng gia chúng ta không phải là ai cũng có thể thể vê nặn, sống hay chết cũng không có câu trả lời, nếu Đế Lưu điện hạ là người duy nhất biết tung tích của bọn họ, không nói cho Mông gia chúng ta là không thể được.
- Đúng, phải nói.
Phương Hành gật đầu bộ dạng có chút đăm chiêu.
Vừa nghe thấy lời này của hắn, trưởng lão các nhà đều trở nên kích động, bọn họ lo lắng nhất chính là Đế Lưu sẽ thề thốt phủ nhận chuyện này, hiện giờ chính tai nghe thấy hắn nói như vậy, chẳng phải chính là thừa nhận hắn biết tung tích của những người đó sao?
- Đế Lưu điện hạ xin hãy nói ra.
Trong nhất thời, trưởng lão của bốn phe đều cơ hồ đồng thời lên tiếng.
Phương Hành cười ha ha, xoa xoa mi tâm, chậm rãi nói:
- Có điều câu trả lời này là các ngươi phải cho ta!
- Hả?
Các trưởng lão nghe vậy đều nhíu mày, trầm mặc không nói gì, không biết hắn lại muốn giở trò gì.
Phương Hành cũng không nhanh không chậm, thản nhiên lên tiếng:
- Thực không dám giấu, ta quả thật có biết tung tích về mấy tên gia hỏa đó, lúc ấy ở Loạn Lưu hải gặp bọn họ, mà hướng đi về sau của họ, ta biết, ha ha, Liệt Dương Vương lúc ấy cũng đi chung với họ, bị ta giết, thằng ôn Nhiếp Cuồng tâm hoài bất quỹ, bị ta làm thịt, một tiểu tử tóc đỏ của Thất Muội thiên ta nhìn không vừa mắt, cũng một đao chém chết, về phần mấy người còn lại. Ừ, một kẻ mặt như băng sương, cứ như cả nhà vừa chết, một tên giống như Chu nho, mặc áo đay, mặt rắn, ngoài cười nhưng trong không cười, cả ngày chùm trong thiết giáp giống như quỷ...
- Là thiếu chủ nhà ta.
- Là Nghiên nhi nhà ta.
- Là đệ tử tông ta.
- Ngươi làm gì tiểu Ảnh nhi rồi?
Vừa nghe thấy những lời này, mọi người đều thất kinh, ai nấy sắc mặt đại biến!
Vị đế tử này khi hình dung người ta thực sự không dùng những lời dễ nghe, có điều quả thật là nói đúng trọng điểm, bọn họ vừa nghe liền hiểu ngay.
Mà ngôn ngữ của vị đế tử này lại khiến bọn họ hết hồn, quả thật là là hung ác điên cuồng, cũng to gan lớn mật, Liệt Dương Vương, Nhiếp Cuồng Nhất, thậm chí là đích tử bảo bối của Thất Muội thiên, hắn không ngờ thừa nhận đã giết hết?
Không sợ sau này sẽ gặp phiền phức gì sao?
Trong lòng cũng có một đáp án hiện lên, chẳng trách thằng ôn này lại trực tiếp ra tay giết đại trưởng lão của Thất Muội thiên.
- Bọn họ quả thật đang ở trong tay ta!
Mà đối mặt với vẻ lo lắng hoảng hốt của họ, thanh âm của Phương Hành cũng trở nên lãnh đạm, thản nhiên nói:
- Trong khoảng thời gian này các ngươi ngày nào cũng tìm ta đòi câu trả lời, nhưng ta cũng đang đợi câu trả lời của các ngươi! Hừ, mấy người này vào một tháng trước, ở Loạn Lưu hải cấu kết với Liệt Dương Vương, Nhiếp Cuồng Nhất, muốn ám sát ta, kết quả bị ta một tay trấn áp, hiện tại bản đế tử đang muốn hỏi mấy các ngươi một chút, ám sát ta rốt cuộc là ý của ai? Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhìn Đế gia ta lên nắm quyền sao.
Trong đại điện, đột nhiên giống như có sát khí càn quét, không khí áp lực dị thường.
Người đầu lĩnh của Tứ đại thế lực đều vẻ mặt khiếp sợ, lại khó hiểu vạn phần, không ngờ chuyện lại đi theo hướng này!
Vốn là bọn họ đến để đòi câu trả lời, không ngờ lại bị đế tử này bắt phải trả lời lại.
Ám sát đế tử, đó là tội lớn cỡ nào?
- Hoang đường! Hoang đường! Hoang đường!
Trong một mảng trầm mặc, Mộng gia đại trưởng lão tức tới run rẩy, gõ trượng đầu rồng xuống đất, run giọng kêu lên:
- Đế Lưu, ngươi ăn nói cho cẩn thận, Mộng gia ta trước nay luôn trung thành và tận tâm với Xích Đế, tiểu Ảnh nhi sao lại làm ra chuyện như vậy. Ngươi, ngươi ăn nói phải có chứng cớ!
- Muốn chứng cớ à? Được thôi!
Phương Hành vung tay, trong một tiếng ầm, không ngờ có bốn tấm bia đá xuất hiện trong sân.
Mà Phương Hành nhìn bia đá, vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên nói:
- Khẩu cung của bản thân người ám sát có được tính là chứng cớ không?