Chương 1568: Giả bộ hồ đồ
- Thiếu chủ.
- Nghiên nhi.
- Bà di.
- Tiểu Ảnh nhi?
Nhìn lướt qua bốn tấm bia đá này, thủ lĩnh của tứ đại gia tộc cơ hồ đều có cùng một phản ứng, bật thốt.
Cột trên bia đá chính là thiếu chủ gia tộc mà bọn họ đang khổ sở tìm kiếm!
Nếu là vào một tháng trước, bọn họ nhìn thấy bốn người này, có thể nói là nhất định sẽ vui mừng khôn kể, nhưng vào lúc này đột nhiên nhìn thấy bọn họ một cách như vậy, trong lòng lại lập tức dâng lên một loại cảm giác phức tạp. Dù sao trước đó, bọn họ thực sự cho rằng mấy người này đều đã chết, bằng không thì làm sao mà giải thích được chuyện trước đây cùng đám người tiên soái tới Loạn Lưu hải, Đế Lưu không hề nhắc tới mấy người bọn họ, cũng không thể giải thích được trong một tháng qua, bọn họ liên tiếp tới cửa làm om sòm, vị đế tử này vẫn tránh né không gặp, tiên sứ phụ tá dưới trướng hắn cũng bộ dang như không có người làm chủ, hơn nữa trong suy đoán của hắn, cũng không thấy sinh cơ với bốn người này.
Nói một cách không dễ nghe thì bọn họ luôn miệng nói đòi người, muốn một câu trả lời, nguyên nhân chính là bởi vì cho rằng bọn họ đã chết!
Đường đường là chư hầu của Đại Xích thiên, kết quả truyền nhân lại chết một cách không minh bạch, bọn họ tất nhiên không thể giả vờ như chưa hề có gì xảy ra, hơn nữa bọn họ căn bản cũng chẳng buồn để ý là ai đúng ai sai, chẳng buồn bận tâm rốt cuộc mấy người này chết như thế nào, chỉ nhận chuẩn là Đế Lưu có liên quan tới cái chết của Đại Xích thiên tứ tử, liền vội vàng tới hỏi tội, đến bức cung, chuẩn bị lấy lại thể diện cho thế lực sau lưng bọn họ!
Trước sau náo loạn hơn một tháng thời gian, tâm tư muốn tìm lại người của bọn họ thực sự là không nhiều lắm!
Bởi vì trước đây trong thôi diễn của họ, chỉ cần những tiểu bối này vẫn chưa chết, vậy tất nhiên sẽ có biểu hiện trên quẻ tượng, nhưng trên quẻ tượng lúc đó, thật sự là không tìm được bất kỳ tung tích nào của bọn họ, như vậy trên nguyên tắc chỉ có hai khả năng, hoặc là những người này đã chết rồi, triệt để tan thành mây khói, hoặc là có một phương thiên địa ngăn cách, mất đi tất cả liên hệ với thế giới hiện thực, mà loại khả năng thứ hai trên cơ bản là không thể xuất hiện, tiểu thế giới có cao minh tới đâu cũng không thể hoàn toàn ngăn cách thế giới hiện thực!
Chính là bởi vì nhận chuẩn rằng Phương Hành đã hại thiếu chủ của bọn họ, cho nên bọn họ mới nổi giận đùng đùng tới đòi công đạo!
Dù sao, trong lòng mọi người đều biết, cho dù là thiếu chủ nhà ta tham dự vào đế tử chi tranh, đắc tội với ngươi, nhưng thân phận và địa vị của chúng ta cũng sờ sờ ra đó, ngươi không thể hạ sát thủ với bọn họ được, bằng không chính là muốn triệt để trở mặt với chúng ta!
Nhưng lửa giận và sự vững tâm đúng lý hợp tình này khi Phương Hành lôi những người mà họ muốn tìm ra, hơn nữa còn quay sang bắt họ phải trả lời, lại lập tức biến thành sự khó xử và khủng hoảng khôn kể, ánh mắt của tứ phương nhân mã đều đồng loạt hướng về phía thiếu chủ đang bị trói trên bia đá, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa lo lắng, đến nỗi sau khi gọi một tiếng thì lại trở nên trầm mặc!
Mà lúc này, Phương Hành đã hoàn toàn nắm giữ thế chủ động lại cười lạnh trong lòng.
Trên thực tế lúc trước giữ lại mạng của mấy người này là có ý muốn từ trên người bọn họ đào bới chút tiềm lực, chỉ có điều về sau đường tu hành của mình xuất hiện ngã rẽ, bất tri bất giác một tháng thời gian trôi qua, lại kéo dài tới hôm nay, mà thời gian kéo dài này cũng khiến cho ngũ đại thế lực hiểu sai ý, ngược lại ai nấy giống như không biết sống chết đến gây sự với mình, lúc này lôi bốn người này ra, đám lão nhân đang cả vú lấp miệng em này lập tức ai nấy vẻ mặt vừa sợ vừa giận, khiến hắn trong lòng cũng thống khoái!
- Ha ha, bốn tên vương bát đản này, còn cả tên vương bát đản tóc đỏ của Thất Muội thiên nữa, không ngờ dám liên thủ với Liệt Dương Vương, Nhiếp Cuồng Nhất, nhân lúc ta đang bình phản nghịch của Loạn Lưu Hải mà ám sát ta, kết quả là đánh giá quá cao bản lĩnh của mình, bị ta bắt được, lúc trước bế quan bế quan tu hành, gần đây mới vừa xuất thủ, thẩm vấn một phen, tuy bọn họ rốt cuộc vì sao lại đến ám sát ta, chuyện này vẫn chưa nói rõ, có điều chuyện ám sát đã được thừa nhận rồi, ta cũng thật sự có chút tò mò, các ngươi thì nghĩ như thế nào?
Nhìn sắc mặt âm trầm đó của hắn, người của tứ đại thế lực đồng thời biến sắc!
- Rốt cuộc vì sao lại ám sát ngươi, ngươi thật sự không biết à?
Trong lòng bọn họ đều đang mắng thầm, với địa vị của bọn họ, tất nhiên cũng biết gia tộc ở sau lưng có ý tứ muốn thân cận với Đế Thích, cũng biết mấy vị thiếu chủ này là ra tay giúp đỡ Đế Thích để tỏ thành ý, bản thân chuyện ám sát này thì bọn họ cũng có tin.
Nhưng tin thì sao, chuyện này có thể nói ra miệng được à?
Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Đế Thích sợ là cũng không dám trắng trợn nói là mình muốn giết thân đệ đệ.
Hơn nữa người có một cái miệng, nói thế nào, làm thế nào, nếu Đế Lưu này đã nhận định bọn họ là Đế Thích phái tới cũng được, nhưng nếu hắn cứ một mực chắc chắn rằng thiếu chủ ám sát hắn là ý tứ của gia tộc, tông môn sau lưng, vậy ngũ đại thế lực sẽ rất đau đầu.
Nhàn rỗi không có việc gì lại đi ám sát đế tử, đây là muốn tạo phản sao?
- Chuyện chưa được xác định, đế tử xin hãy ăn nói cẩn thận!
Một vị lão tiên áo bào trắng của Ám Sương thiên đột nhiên đứng lên, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, lạnh giọng lên tiếng:
- Chúng ta cũng không ngờ, Băng Nghiên thực sự nằm trong tay đế tử, còn giam giữ một tháng, vừa rồi đế tử nói nàng ta là bị ngươi bắt giữ khi ám sát ngươi, chuyện này chỉ có thể tính là lời nói của một phía, không nói đến Ám Sương thiên Băng thị nhất tộc ta trước nay vẫn luôn trung thành và tận tâm với Xích Đế, tuyệt đối không thể có chuyện ám sát này, cho dù nàng ta thật sự thừa nhận, đế tử điện hạ dụng hình tra tấn, cũng rất dễ bức nàng ta phải thừa nhận chứ?
- Không sai, đế tử điện hạ, ngươi nói bọn họ là ngươi ám sát ngươi bị ngươi trấn áp, mới lọt vào trong tay ngươi, vậy vì sao không sớm giao họ ra mà cứ kéo dài tới hiện tại? Hơn nữa nhìn trên người họ đầy rẫy vết thương, chắc là phải chịu không ít tội dưới tay ngươi, đừng nói là ép họ phải thừa nhận chuyện ám sát, dưới sự uy hiếp tính mạng, bắt họ phải thừa nhận chuyện ám sát Xích Đế còn được ý chứ?
- Đế tử điện hạ, người đã ở trong tay ngươi, vậy xin hãy thả ra, đợi chúng ta hỏi cho rõ, thị phi công đạo ắt sẽ sáng tỏ!
- Tiểu Ảnh nhi đang thương của ta, ngươi phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi.
Tiếp sau lời nói của lão tiên áo bào trắng, nhân vật thủ lĩnh của tứ đại thế lực tất cả đều biến sắc, vội vàng lên tiếng, có người trực tiếp bác bỏ lời nói của Phương Hành là không đáng tin, cho dù là có khẩu cung của những người này, vậy cũng là dụng hình bức bách, có người thì quát mắng Phương Hành trả đũa, còn có người lại trực tiếp muốn đòi lại họ, đại trưởng lão của Mộng gia thì đau lòng hò hét.
Nói thật, bọn họ cũng xác định chuyện Đế Lưu từng dùng hình, bởi vì bọn họ tin rằng thiếu chủ nhà mình sẽ không ngu xuẩn như vậy, tùy tiện thừa nhận việc ám sát, thậm chí bọn họ cũng không tin họ họ là bị bắt lúc ám sát, bởi vì mấy thế gia bọn họ, mục đích lúc ban đầu của tông phái không phải là thực sự bị Đế Thích lôi ra làm súng, ám sát Đế Lưu, chỉ là muốn tỏ ý thân thiết mà thôi, nhúng tay một chút vào đế tử chi tranh, chứng tỏ sự ủng hộ đối với Đế Thích, những thiếu chủ này không thể thật sự tự tay đi ám sát Đế Lưu, bởi vì nhân tuyển ám sát bọn họ lúc ban đầu nhằm vào, chính là Liệt Dương Vương sau lưng không có thế lực che chở kia.
Đương nhiên, nhân vật thích hợp hơn chính là tên điên Nhiếp Cuồng Nhất!
Cho nên, bọn họ tin rằng chân tướng của sự việc chắc là Đế Lưu phát hiện những thiếu chủ này đứng ở mặt đối lập với hắn, sau đó dưới tình huống không có chứng cớ xác thực bắt bọn họ đi, sau đó lại dùng thời gian một tháng nghiêm hình bức họ phải thừa nhận!
Trên trình độ nào đó, chân tướng kỳ thật cũng không khác biệt lắm với suy đoán của bọn họ!
- Muốn người à?
Phương Hành biến sắc, mười ngón khẽ nhếch lên, bốn tấm bia đá lập tức bay đến phía sau hắn, mà hắn thì ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt hung ác nham hiểm, sát khí dần hiện, mắt nhìn chằm chằm mọi người trong sân, cười lạnh nói:
- Rốt cuộc có phải bọn họ ám sát ta hay không, có phải ta đổ oan cho họ hay không, muốn biện giải khó khăn lắm sao? Ha ha, ba vị Tiên Tôn của Đại Xích thiên nhất mạch, chắc có thủ đoạn rút hồn luyện chân chứ, giao họ tới tay ba vị Tiên Tôn, để họ nghĩ biện pháp thăm dò chân tướng không phải là xong sao?
- Ngươi dám?
- Thân thượng tiên há có thể bị người ta rút hồn luyện chân?
Người của các thế lực đều biến sắc, lớn tiếng quát mắng.
Không nói đến trong lòng bọn họ có quỷ, căn bản không dám để Phương Hành giao người tới cho ba vị Tiên Tôn của Đại Xích thiên, cho dù bọn họ có vững dạ thì loại chuyện này cũng không thể làm, Thái Ất thượng tiên, thần hồn nhất thể, nếu thực sự bị người ta rút hồn, vậy thì thành phế nhân rồi.
- Ha ha, không sao nếu sau khi rút hồn thực sự chứng minh bọn họ vô tội, ta sẽ bồi thường mấy thượng tiên cho các ngươi!
Phương Hành cười khanh khách, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị.
- Thượng tiên cũng bồi thường được.
- Đế tử đừng có càn quấy.
Nhất thời trong sân loạn thành một đống, người của năm phương thế lực trong lòng có chút rối loạn.
- Ngậm miệng lại hết cho ta!
Trong những tiềng ồn ào, Phương Hành mặt mày đang tươi cười đột nhiên sắc mặt lạnh lùng, vỗ mạnh lên bàn, lực đạo cực lớn khiến cho cả cung điện rung chuyển, bàn đá cũng bị vỗ thành bột mịn, mặt đất phía dưới xuất hiện một khe nứt cực sâu, một đường kéo dài ra tận ngoài điện, chư tiên dưới điện cũng bị hoảng sợ, đột nhiên trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt hướng về phía hắn.
- Ha ha, những người này rốt cuộc có ám sát ta hay không và ở trong cuộc ám đấu giữa ta và Đế Thích sắm vai nhân vật gì, trong lòng các ngươi biết rõ, bớt giả bộ hồ đồ trước mặt bản đế tử đi, lúc trước ở Loạn Lưu hải, ta vốn có thể thuận tay làm thịt bọn họ, sở dĩ lưu lại là để cảnh cáo các ngươi, nếu ta giao họ cho ba vị Tiên Tôn, các ngươi thực sự cảm thấy bọn họ không có thủ đoạn để làm rõ chân tướng sao? Đám thế gia đa mưu túc trí các ngươi thực sự cảm thấy có thể không phải trả cái giá đắt nào mà vẫn chu toàn thuận lợi giữa ta và Đế Thích à?
Nghe thấy những lời này của Phương Hành, người của các thế lực lớn đều trầm mặc.
Có một số người sau khi bị nói toạc ra, cho dù với sự láu cá của bọn họ, cũng không tiện tiếp tục giả bộ hồ đồ nữa.
- Vậy... Đế tử tính thế nào?
Không biết trầm mặc bao lâu, bỗng nhiên nam tử mũi ưng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
- Ta tính thế nào à, đương nhiên là phải xem các ngươi có bao nhiêu thành ý!
Phương Hành cười lạnh, năm ngón tay xòe ra, sau đó xiết chặt lại, giống như đang nắm thứ gì đó, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.