Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 368 - Chương 1569: Ai Nói Muốn Hòa Giải

Unknown

 

Chương 1569: Ai nói muốn hòa giải

 

 

 

Bốn phương thế lực vẫn là một thái độ, không thừa nhận, không đáp ứng, không hề chạm tới đề tài câu chuyện, nhưng từ trong giọng nói của bọn họ đã có thể nhìn ra được, rốt cuộc vẫn có chút chột dạ, làm bộ như là vô tình, kỳ thật là rất khẩn trương hỏi tính toán của Phương Hành.

 

- Cho dù chuyện này ngươi thực sự muốn đấu tới cùng, nhưng cũng chẳng làm gì được bốn nhà chúng ta, cho dù thực sự ở trước mặt ba vị Tiên Tôn chứng thực được việc ám sát thì sao? Ba vị Tiên Tôn trong lòng cũng rõ, không thể không biết đứng sau lưng chuyện này chính là Đế Thích, cũng không thể thực sự xuống tay với chúng ta, Nói trắng ra là, ba người bọn họ cũng không có bản sự lớn như vậy, thậm chí Xích Đế cũng không có, bởi vì nếu hắn thực sự quyết đoán xuống tay với bốn phương chư hầu, vậy đã xem như thu hết toàn bộ Hỗn Độn Tiên Viên vào trong tay đế mạch rồi, hắn sẽ không mạo muội xuống tay với các thế lực dưới trướng mình, để tránh căn cơ bất ổn, bị các Tiên Đế khác nắm lấy thời cơ, như vậy, cho dù việc ám sát trở thành sự thật, chắc cũng chẳng dao động được căn cơ của các thế lực!

 

- Nhưng món nợ này lại không phải là tính như vậy.

 

- Sự cân bằng của lực lượng bản thân chính là vô cùng yếu ớt, chẳng ai muốn phá vỡ cả, thế lực các phương lại càng không muốn, cũng sẽ không cho phép mình trở thành một phương chủ động phá vỡ cân bằng, cho nên việc ám sát này nhất định phải dùng hết tất cả lực lượng để áp chế,

 

Lại nói lúc trước khi kết quả của việc ở Loạn Lưu hải được truyền tới, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là như vậy, cho nên lần đầu tiên tới Loạn Lưu hải để thăm dò khẩu phong, bọn họ kỳ thật là định hóa giải oán khí trong lòng Đế Lưu, cũng cho bồi thường nhất định, sau đó đón thiếu chủ nhà mình về, hóa chuyện này thành vô hình, chỉ là bọn họ liên tục một tháng không nhìn thấy Đế Lưu, lại không thôi diễn được tung tích của thiếu chủ nhà mình, liền cho rằng Đế Lưu xuống tay tàn nhẫn, trực tiếp giết chết thiếu chủ của bọn họ rồi, cho nên mới thẹn quá hóa giận, khí thế bức nhân mà đến!

 

Đạo lý chính là như vậy, nếu Phương Hành giữ lại mạng các thiếu chủ của bọn họ, vậy thì có thể bàn bạc!

 

Nếu thiếu chủ của bọn họ chết rồi, vậy chứng tỏ Đế Lưu xuống tay tàn nhẫn, quyết ý tử chiến tới cùng với thế lực các phương.

 

Cục diện hiện giờ lại quay về cục diện mà bọn họ gặp phải lúc ban đầu, chỉ là chậm hơn một tháng.

 

Mà trong thời gian một tháng này lại đã xảy ra rất nhiều chuyện.

 

Bọn họ tuy trong lòng đã sớm có giới hạn, nhưng lúc này lại vô cùng bị động!

 

Bởi vì bọn họ không rõ Phương Hành trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì.

 

- Người của các ngươi có thể đón về, đối với chuyện này, cũng có thể coi như chưa có gì phát sinh.

 

Trong sự trầm mặc rối rắm, Phương Hành mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng, khiến cho thế lực các phương kinh hãi.

 

Trong ánh mắt nhìn về phía Phương Hành của Bọn họ, thậm chí tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi!

 

Mà mấy phương thế lực kia ngoài mặt thì trầm ổn, nhưng kì thực lại đang thấp thỏm, Phương Hành trong lòng càng cảm thấy đắc ý, bật cười nói:

 

- Đừng nhìn ta như vậy, ta là nói thật đó, lúc trước ở Loạn Lưu hải, mấy tên vương bát đản này đúng là thiếu chút nữa đã lấy được mạng của ta, chỉ thiếu có một chút nữa thôi là ta phải chết trong tay bọn họ, lúc ấy trong lòng khó nén lửa giận, quả thật là muốn giết bọn họ, có điều về sau lại nghĩ, dù sao bọn họ cũng là phụng lệnh của Đế Thích, ngay cả người ở bên cạnh ta cũng khuyên ta, bị chó cắn thì nên đi đối phó với chủ nhân của nó chứ không nên trút giận vào nó, cho nên khuyên ta giữ lại tính mạng cho họ, để tránh kết hạ thâm thù với các ngươi!

 

- Lời này...

 

Thủ lĩnh thế lực các phương sắc mặt trở nên có chút khó coi.

 

Không thể không nói những lời so sánh họ với chó của Đế Thích thật sự rất khó nghe, nhưng bọn họ cũng không phản bác, bởi vì trong lời nói của Đế Lưu không ngờ đã để lộ sẽ bỏ qua chuyện này không nhắc tới, cũng có ý nối lại quan hệ với họ, điều này đã khiến bọn họ có chút động lòng.

 

Nhưng cũng vào lúc bọn họ thoáng an tâm, Phương Hành lại cười cười nói tiếp:

 

- Đương nhiên, đây là ý tứ của bọn họ chứ không phải là ý của ta, ta bị chó cắn, chủ nhân của chó phải đánh, mà chó thì cũng đánh, ai bảo nó nghe lời chủ nhân đến cắn ta? Nếu đã cắn ta, vậy thì phải trả một cái giá cực lớn, cho nên ta mới dùng thời gian một tháng này để thẩm vấn bọn họ, hiện tại thì bọn họ chịu tội cũng đủ rồi, ta cũng biết chừng mực, có thể giao họ về Đại Xích thiên.

 

- Ngươi. . . Điện hạ rốt cuộc có ý gì?

 

Thế lực các phương quả thực bị những lời của Phương Hành khiến cho như đi trong sương mù, không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn.

 

Lúc thì nói bỏ qua, lúc thì nói biết chừng mực, muốn giao người về Đại Xích thiên.

 

Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

 

- Mười ngày!

 

Phương Hành chậm rãi giơ một bàn tay lên, quơ quơ trước mặt tứ đại thế lực:

 

- Sau mười ngày! Ta sẽ đưa người!

 

Thủ lĩnh các thế lực lớn trong lòng đều đang mắng thầm:

 

- .... Đó rõ ràng là năm ngày!

 

- Ta cũng biết, cho dù bọn họ quả thật ám sát ta, tội danh cực lớn, nhưng cũng không đến mức dao động tới căn cơ của thế lực các phương, nhưng nhất định sẽ tạo thành phiền toái rất lớn cho các ngươi, nhất là hiện giờ Tiên Đế đang phong quan, ba vị Tiên Tôn nắm giữ đại quyền, về tình về lý, cho dù là trên mặt mũi, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, thế lực các phương cho dù có thể cho qua được việc này, nhưng cũng nhất định phải trả giá cực lớn, ha ha, nhất là đáng người ở chiến trường vực ngoại các ngươi, có thể thể sống được mấy người?

 

- Đế tử, chuyện này. . . Ha ha, lão thân cảm thấy, có thể châm chước một chút.

 

Bà lão áo lam của Ám Ảnh thiên trong lòng thì phẫn hận, nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi lên tiếng.

 

- Đương nhiên là có thể châm chước.

 

Phương Hành quay đầu nhìn bà ta, cười lạnh nói:

 

- Ta vừa rồi đã nói rồi, sau mười ngày, ta sẽ bẩm lên Tử Huyền tiên soái, mượn lực lượng của hắn đưa bốn gã thích khách này cùng với khẩu cung ta nắm giữ được truyền về Đại Xích thiên, giao cho ba vị Tiên Tôn thẩm vấn.

 

- Ầm!

 

Nghe thấy lời nói của hắn, vẻ mặt của thế lực các phương đều trở nên kinh ngạc, dõi mắt nhìn tới.

 

Nếu thật sự giao bốn người này ra, vậy ba vị Tiên Tôn cũng không dễ xử lý, ba lão gia hỏa đó nhất định sẽ mượn cơ hội này để gây khó dễ cho tứ đại thế lực, cho dù không dao động được căn cơ của tứ đại thế lực, vậy thì cũng sẽ từ trên người bọn họ cắt xuống một miếng thịt, mà một số hộ đạo giả của mình rất có thể sẽ trở thành vật hi sinh trong đó, vừa nghĩ tới những khả năng này, bọn họ liền không nhịn được mà biến sắc.

 

Cục diện dường như biến thành chờ chết vậy, cho dù là Đế Thích, sợ rằng trong chuyện này cũng không giúp gì được họ, bởi vì bọn họ đều biết Tử Huyền tiên soái chính là dị loại của Đại Xích thiên, trong đế tử chi tranh, trước giờ vẫn luôn giữ thái độ trung lập, bản thân Đế Lưu đương nhiên không có bản sự lớn như vậy, đuổi các thiếu chủ về Đại Xích thiên, nhưng nếu hắn bẩm lên Tử Huyền tiên soái, lão nhân kia nhất định sẽ theo quy củ mà làm việc, đáp ứng yêu cầu này của hắn, mà truyền tống bốn gã thiếu chủ về Đại Xích thiên, với thần thông của hắn, không phải là việc khó.

 

- Điện hạ làm như vậy, dường như cũng không có lợi gì cho chính ngươi cả!

 

Không biết qua bao lâu, nam tử mũi ưng của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.

 

- Nói rất đúng, ta cũng cảm thấy là không có lợi gì đối với ta cả, cho nên mới kéo dài tới tận giờ.

 

Phương Hành nghe thấy lời nói của hắn, hai tay vỗtay cười nói:

 

- Làm như vậy, tất nhiên có thể khiến các ngươi chịu khổ, nhưng ta cũng không chiếm được tiện nghi, mà không chiếm được tiện nghi đối với ta mà nói vốn chính là chịu hiệt, loại chuyện này ta không thích làm, cho nên ta mới đặc biệt cho các ngươi mười ngày thời gian, trong mười ngày này, nếu các ngươi không đành lòng nhìn đám gia hỏa này tiếp tục phải chịu khổ, vậy thì đưa ra thành ý đi, nhận người về, bởi vì hành động ám sát của họ khiến trong lòng ta rất tức giận, chỉ có điều ta là người rộng lượng, nếu các ngươi đưa ra đủ thành ý, ta kỳ thật cũng có thể không tức giận, thậm chí có thể quên đi chuyện này.

 

- Ặc.

 

Mọi người nghe thấy những lời này, đều không nhịn được mà ngây người.

 

Không biết bao nhiêu ánh mắt đều hướng vào mặt Phương Hành.

 

Phương Hành sửng sốt, cố gắng giải thích:

 

- Thành ý mà ta nói chính là lợi ích.

 

- Đế tử không cần nhiều lời, chúng ta đều hiểu rồi.

 

Ba vị lão tiên áo bào trắng của Ám Sương thiên cắt ngang lời nói của hắn, hoài nghi hỏi:

 

- Chúng ta muốn hỏi là... chỉ vậy thôi à?

 

Phương Hành cũng hơi ngây ra, gật đầu nói:

 

- Vậy thôi.

 

Các thủ lĩnh của Thế lực các phương, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng cổ quái, trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không biết là vui mừng hay tức giận.

 

Vị đế tử này tỏ ý có thể giải hòa với thế lực các phương, điều này chứng minh hắn quả thật đã khác với tính tình thối một ngàn năm trước, biết xử thế hơn, nhưng hiện tại lại trắng trợn đòi lợi ích, lập tức lại khiến người ta cảm thấy lòng dạ của hắn không đủ thâm sâu.

 

Người thông minh quả thật sẽ không trực tiếp nói ra chuyện này, mà là mượn cơ hội để thân thiết hữu hảo với bốn phương thế lực, bán cho bọn họ một cái nhân tình, mà bốn phương thế lực cũng sẽ không thể không hiểu chuyện như vậy, cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ cho ngươi lợi ích, nhưng hiện giờ ngươi trực tiếp nói ra, lại thành khéo quá hóa vụng, có phải là cho ngươi lợi ích rồi thì mọi người không ai nợ ai không.

 

Sự hoài nghi trong lòng còn chưa vơi đi, vị đế tử kia đã có chút bực mình, nói thẳng:

 

- Làm sao, các ngươi vẫn không chịu đáp ứng à? Ha ha, cái ta muốn kỳ thật cũng không nhiều lắm, hiện tại dưới tay ta đã có người ra sức, bọn họ cũng phải tu hành, không có chút lợi ích thì thành có lỗi với họ, mà đại bộ phận lợi ích có thể để bọn họ nhìn thấy đều nằm trong tay các ngươi rồi, cho nên, ta cho các ngươi mười ngày thời gian, Tam Sinh trà của Ám Ảnh thiên Mộng gia một ngàn cân, Tứ Cửu Chuyển Sinh liên của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên một ngàn đóa, còn có Thượng Thanh Thiên Thái Nhạc Thiên tông, Cửu Chuyển Cửu Chân Ngộ Đạo đan của các ngươi nghe nói không tồi, trước tiên đưa mấy vạn viên đi, về phần Ám Sương thiên các ngươi... Có gì lấy ra không.

 

Vừa nghe thấy vậy, đầu lĩnh các phương sắc mặt vừa có chút hòa hoãn lập tức lại trở nên khó coi, thậm chí còn mang theo vẻ giận dữ, dường như bọn họ từ trong những lời này, cảm thấy được sự vũ nhục giống như đang trêu tức nào đó.

 

- Điện hạ, công phu sư tử ngoạm này của ngươi dường như không phải là giống như có ý giải hòa.

 

Bà lão của Ám Ảnh thiên Mộng gia âm trầm lên tiếng, cố nén lửa giận trong lòng.

 

- Giải hòa?

 

Phương Hành nghe thấy những lời này cũng ngây ra, sau đó vỗ bàn quát:

 

- Ai muốn giải hòa với các ngươi, bản đế tử là đang bắt chẹt mà!

 

 

Bình Luận (0)
Comment