Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 369 - Chương 1570: Đánh Ra Đi.

Unknown

 

Chương 1570: Đánh ra đi.

 

- Ặc, đây đúng là đang bắt chẹt!

 

Người của bốn phương thế lực tất nhiên cũng không ngờ người này đường đường là đế tử, không ngờ lại nói ra hai chữ bắt chẹt một cách đúng lý hợp tình như vậy, vốn ở trong lòng bọn họ, còn tưởng rằng vị đế tử này sẽ để bọn họ chuộc lại thiếu chủ để tỏ thiện ý với họ, mượn cơ hội giải hòa với bọn họ, trọng điểm là ở giải hòa chứ không phải là lợi ích, nhưng sau khi nghe thấy Phương Hành đề xuất điều kiện, bọn họ lại tin rằng, vị đế tử này đúng là đang bắt chẹt, hắn không phải muốn thông qua loại phương pháp này để giải hòa, bởi vì hắn rõ ràng coi trọng lợi ích hơn, hơn nữa những điều kiện được đề xuất, cho dù bốn phương thế lực đều có nội tình phi phàm, tài đại khí thô, nhưng vẫn thật sự hoảng sợ.

 

Vị đế tử này coi tiên dược có thể độ Thái Ất thượng tiên là rau cải trắng sao?

 

Bọn họ quả thật có những loại tài nguyên quý lạ này, cũng đúng là đang nắm giữ những tài nguyên này, mới khiến bọn họ có căn cơ vạn thế không đổ ở Tam Thập Tam Thiên, có sức ảnh hưởng đáng sợ trong các Thái Ất thượng tiên, nhưng thế cũng không đại biểu tài nguyên của bọn họ là nhiều tới dùng mãi không hết!

 

Vị đế tử này, há miệng cái liền đòi một nghìn cân Tam Sinh trà của Ám Ảnh thiên Mộng gia.

 

Phải biết là, trong Hỗn Độn Tiên Viên mà Ám Ảnh thiên Mộng gia đang nắm giữ tổng cộng cũng chỉ có mấy gốc Tam Sinh trà thụ, mỗi một gốc mười năm mới sinh ra mấy cái chồi non, mỗi ngàn năm mới thu nhặt một lần, tổng cộng cũng chỉ thu thập được không đến nửa cân mà thôi, bình thường cho dù là cung ứng cho người nhà Mộng gia để uống, cũng một lần chỉ lấy có một ít, một nghìn cân Tam Sinh trà, vậy phải mấy vạn năm mới gom đủ?

 

Tứ Cửu Chuyển Sinh liên của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, lại là mỗi bảy năm mới nở một cánh hoa, mỗi bốn mươi chín năm mới có thể có một đóa sen nở, mà một đóa sen này bốn mươi chín năm thời gian mới héo, cuối cùng sinh ra bảy hạt sen, một ao Chuyển Sinh liên, tỉ mỉ chăm bón ngàn năm, hạt sen bọn họ có thể có cũng chỉ chừng trăm hạt mà thôi, vị đế tử này há miệng cái đòi một nghìn đóa hoa sen, lại còn nhầm lẫn bộ phận quan trọng nhất của Tứ Cửu Chuyển Sinh liên, khẩu khí này thật là lớn tới đáng sợ.

 

Mà Cửu Chuyển Cửu Chân Ngộ Đạo đan của Thái Nhạc Thiên tông khác với Ám Ảnh thiên và Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, bọn họ không có tài nguyên thiên sinh địa trưởng để dùng, lại có một đan phương thượng cổ, có thể luyện chế chín loại kỳ trân tiên dược trân dị nhất thế gian, lại do Đại La Kim Tiên tự mình xuất thủ thôi động lô hỏa, một lần phong quan chín mươi chín năm, sau đó luyện ra một lò Cửu Chuyển Cửu Chân Ngộ Đạo đan, nói không dễ nghe thì đây không phải đan dược, rõ ràng chính là ngưng tụ tâm huyết của một vị Đại La Kim Tiên, ngươi há miệng cái đòi hắn mấy vạn viên, thật không sợ người ta liều mạng với ngươi à?

 

- Xem ra hắn không biết nội tình của Ám Sương thiên chúng ta, cho nên không giở công phu sư tử ngoạm.

 

Cũng là ba vị lão tiên áo bào trắng của Ám Sương thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không tiếp lời, Ám Sương thiên của bọn họ có một phương thái cổ tiên ngọc, băng ý vô cùng, bên trên kết đầy vạn cổ hàn sương, cứ cách mỗi một ngàn năm, người đứng đầu Ám Sương thiên của bọn họ sẽ cạo đi một chút, dùng bí pháp luyện chế, hóa thành tiên dược, như vậy mới có thể thông qua sự thần kỳ của thái cổ tiên ngọc này để thôi động hàn ý pháp tắc mà mình lĩnh ngộ, nếu vị đế tử này biết, há miệng là đòi một khối từ hàn ngọc cạo xuống, như vậy ba lão nhân này kiểu gì cũng sẽ liều mạng với hắn.

 

- Ha ha, đừng nói với ta là không có những cái này, nói chung ta cho các ngươi thời gian mười ngày, trong mười ngày mà ta không thấy đồ, lập tức sẽ giết con tin... A, không đúng, thuận miệng thôi, ta sẽ đưa họ tới Đại Xích thiên, ha ha, mấy đại gia tộc các ngươi kiêu ngạo như vậy, chỉ sợ ba vị Tiên Tôn đã sớm bất mãn với các ngươi lắm rồi, ta nghĩ, trong tay nắm được thóp của các ngươi, ba lão gia hỏa đó nhất định sẽ bắt chẹt các ngươi một hồi, chẳng thà thông minh một chút, cho ta hết đi!

 

Đối mặt vẻ mặt phẫn nộ của người bốn phương thế lực, Phương Hành chậm rãi mà nói, tuyệt không gấp gáp.

 

Cho dù ba vị Tiên Tôn cũng sẽ không giở công phu sư tử ngoạm như vậy đâu.

 

Đầu lĩnh của mấy phương thế lực căm hận nói:

 

- Đế Lưu điện hạ, ngươi là đang cố ý làm khó chúng ta phải không?

 

- Nếu là làm khó các ngươi, việc gì phải ngồi đây bình tĩnh bàn bạc với các ngươi.

 

Phương Hành liếc bọn họ một cái, lạnh giọng nói.

 

- Nhưng điều kiện ngươi đề ra căn bản là không thể thỏa mãn, nói thật, chúng ta không ngại đổi thiếu chủ về, nhưng điều kiện ngươi đề xuất thật sự quá khoa trương, cho dù gia tộc bọn ta có nội tình mười vạn năm, sợ là cũng không có nhiều như ngươi nói, làm sao mà cho ngươi được.

 

Bà lão áo lam của Ám Ảnh thiên gõ gậy đầu rồng, căm giận nói.

 

- Vậy các ngươi muốn đưa bao nhiêu?

 

Phương Hành nhíu mày bất đắc dĩ, quyết định cò kè mặc cả với bọn họ một phen.

 

- Chúng ta.

 

Nhân mã của mấy phương vừa nghe hắn hỏi như vậy, cũng đều trầm mặc, trong lòng thầm tính toán.

 

Qua một lúc, bà lão áo lam trầm ngâm nói:

 

- Mộng gia ta giờ còn lại không nhiều Tam Sinh trà, hơn nữa bảy trăm năm trước đã hiến cho Xích Đế đại bộ phận rồi, giúp hắn chinh phạt Tam Thập Tam Thiên, hiện giờ chẳng còn lại là bao, ngay cả lão thân cũng mấy năm rồi chưa được thưởng thức tư vị của Tam Sinh trà, có điều đế tử điện hạ đã có yêu cầu này. Ha ha, lão thân tất nhiên cũng phải nghĩ biện pháp thỏa mãn ngươi, ta có thể làm chủ, cho ngươi ba mươi lạng Tam Sinh trà, chuộc tiểu Anh nhi nhà ta về, có điều lời xấu nói trước, nếu đế tử ngươi muốn Tam Sinh trà, vậy Ám Ảnh thiên Mộng gia ta sẽ không nợ gì ngươi nữa.

 

Những người khác nghe vậy đều rùng mình, biết ẩn ý của bà lão áo lam này!

 

Nếu Đế Lưu muốn hòa giải, tất nhiên sẽ nhận được thiện ý của Mộng gia. tặng vài lạng Tam Sinh trà cũng chỉ là một chút ý tứ!

 

Nhưng nếu Đế Lưu là đang bắt chẹt, vậy đó chính là một vụ mua bán, sau khi cầm trà thì không còn quan hệ gì với Mộng gia.

 

- Không sai, một nghìn đóa Tứ Cửu Chuyển Sinh liên thì Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên chúng ta không lấy ra được, e là khiến đế tử thất vọng rồi, có điều mười hạt Chuyển Sinh liên tử (hạt sen Chuyển Sinh) thì vẫn có thể thỏa mãn đế tử, nhưng cũng hy vọng, sau khi lấy hạt sen rồi thì đế tử điện hạ hay là...

 

- Ám Sương thiên ta nguyện bỏ ra ba lạng thái cổ Ngọc Sương cho đế tử, mong đế tử đồng ý để chúng ta đón Băng Nghiên về chữa thương!

 

Đến cuối cùng, đệ tam chân truyền Tần Hoài Dương của Thái Nhạc Thiên tông cau mày, cũng nhẹ nhàng lên tiếng:

 

- Cửu Chuyển Cửu Chân Ngộ Đạo đan vô cùng trân quý, tông ta bỏ ra trăm năm tâm huyết mới ra được một lò, ta thân là chân truyền của Thái Nhạc Thiên tông, không dám lấy tâm huyết của tông chủ ra hứa lung tung với người, có điều trong tay ta còn có một viên Cửu Chuyển Cửu Chân Ngộ Đạo đan, nguyện ý hiến ra, xin Đế Lưu điện hạ thả đệ tử của tông ta rồi!

 

Bọn họ cũng đều nói ra điều kiện của mình!

 

Đương nhiên điều kiện này so sánh với công phu sư tử ngoạm vừa rồi của Phương Hành thì kém quá xa.

 

- Từ trong lời nói của bọn họ, cũng có thể nhìn thấy nội tình chân chính của bọn họ.

 

Phương Hành cũng trầm ngâm một lúc, thầm phỏng đoán, sau đó khẽ cười nói:

 

- Được!

 

Vừa nghe thấy vậy, đầu lĩnh của mấy thế lực đều trở nên hưng phấn, dường như đều không ngờ hắn lại đáp ứng nhanh như vậy.

 

Nhưng rất nhanh Phương Hành lại bồi thêm một câu:

 

- Theo số lượng các ngươi nói mà nhân lên mười đi, coi như là làm điều kiện với người quen!

 

- Nhân lên mời!

 

Những người này vừa nghe thấy vậy, lập tức biến sắc, ai nấy đều phẫn hận, số lượng bọn họ nói ra chính là trong dự đoán của mình, đối với gia tộc hay tông môn, khả năng chấp nhận là năm mươi năm mươi, đây cũng là để lại dư địa để mặc cả, chỉ là bọn họ bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng, Đế Lưu này không ngờ dứt khoát như vậy, trực tiếp nhân lên mười sống lượng mà mình nói ra, trên trình độ nào đó, số lượng này không phải là không lấy ra được,nhưng lại vượt quá xa cực hạn mà thế lực sau lưng bọn họ có thể chấp nhận!

 

- Không sai, nhân lên mười!

 

Phương Hành lúc này lại trực tiếp nghiêm mặt, cười lạnh nói:

 

- Thật sự cho rằng bản đế tử có thời gian để ngồi đây tán phét với các ngươi à? Đường lui ta đã cho các ngươi rồi, có lấy ra đủ thành ý hay không thì tự trông vào các ngươi, bản đế tử chỉ chờ thời gian mười ngày, sau mười ngày, nếu không đưa được những thứ ta muốn tới trước mặt ta, vậy thì chờ tới Đại Xích thiên mà đón thiếu chủ của nhà các ngươi về đi!

 

Dứt lời liền trực tiếp lười biếng đứng lên!

 

- Đế Lưu điện hạ, ngươi không thể...

 

Những người đó tất nhiên vẫn muốn nói tiếp, cũng không thể đáp ứng ngay điều kiện của Phương Hành.

 

Nhưng Phương Hành lại lộ ra không có tâm tư muốn nhiều lời với bọn họ, trực tiếp vung tay quát:

 

- Ai đi theo thì đánh ra ngoài!

 

- Tuân mệnh!

 

Theo một tiếng ra lệnh hắn, chung quanh thạch điện, một thanh âm ầm ầm vang lên, gần trăm tên tiên binh lao ra, ai nấy tay cầm pháp bảo tiên mâu, đánh tới nhân mã của mấy thế lực lớn đang xông tới, trong mấy thế lực này tất nhiên có đủ cao thủ, nhưng dưới loại tình cảnh này, nào dám phân cao thấp với các tiên binh, chỉ có thể nén lửa giận trong lòng, sầm mặt bị họ đuổi rồi ngoài, người đi chậm thật đúng là bị đánh trúng mấy cái, tuy không đến mức đánh chết người, nhưng cũng khiến ai nấy mặt xám mày tro bị đuổi ra khỏi Loạn Lưu hải.

 

Bên ngoài Loạn Lưu hải vốn đã tụ tập rất nhiều tiên vây xem, có người là xem náo nhiệt, có người thì là thế lực các phương khác phái tới tìm hiểu tin tức, ai nấy đều nghển cỗ chờ trông, muốn biết kết quả tranh chấp của tứ đại thế lực và Đế Lưu, khi đang nóng lòng thì bỗng nhiên nghe thấy trong Loạn Lưu hải vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ, lập tức vẻ mặt nghiêm lại, nghển dài cổ!

 

- Đánh nhau rồi à?

 

Mấy người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện lập tức hưng phấn.

 

Mà vào lúc này, Thanh La tiên tử trốn trên một viên tinh thần cách đó không xa trong đáy mắt lộ ra một tia vui mừng.

 

Nhưng rất nhanh, mắt bọn họ trợn tròn.

 

Bên trong quả thật là rất ầm ĩ, một đám người của thế gia sắc mặt phẫn nộ giống như là bỏ chạy lao ra khỏi Loạn Lưu hải, bộ dạng giống như giận mà không dám nói gì, mà ở phía sau bọn họ lại là một đám Cáp Mô quân cưỡi trên lưng cóc ồn ào hô to gọi nhỏ, không ngờ giống như đang đánh đuổi người của thế gia ra ngoài. Mà sau lưng bọn họ còn có một người, mặc một thân tiên trắng, áo choàng dài, mắt như hàn tinh, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn đám người của thế gia, thanh âm từ xa xa truyền đến, giống như đang cảnh cáo.

 

- Bản đế tử không có nhiều kiên nhẫn đâu, các ngươi mau mau mà nộp!

 

- …

 

- Cái này.

 

Người xem đều ngây ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

 

Mà Thanh La tiên tử lúc này sắc mặt đột nhiên, ngực giống như bị người ta bóp một cái!

 

 

Bình Luận (0)
Comment