Chương 1571: Đế Lưu tương
- Đây là nhặt hạt vừng ném dưa hấu.
Chuyện Đế Lưu sai người dùng loạn côn đánh người của tứ đại gia tộc ra khỏi Loạn Lưu hải rất nhanh khiến các vực chấn kinh, ai nấy đều ngạc nhiên, có điều ngay sau đó liền truyền ra tin tức, càng khiến cho người ta không tưởng được. Dựa theo cách nói được ngầm lưu truyền, thì ra Đế Lưu không giết chết bốn vị thiên kiêu của Đại Xích thiên, mà là giam giữ họ trong tay, khi tứ đại thế lực đánh tới cửa tìm hắn giao người, hắn liền lấy tính mạng của những người đó ra để uy hiếp, bức tứ đại thế lực lấy ngộ đạo tiên dược ra để chuộc, mà tứ đại thế lực cũng ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên mới luôn bị Đế Lưu cắn chặt, không ngờ chịu nhục bị đánh ra khỏi Loạn Lưu hải cũng không dám hoàn thủ, chỉ có thể nén giận.
- Vị đế tử này sao tầm mắt lại nông cạn như vậy.
Không biết bao nhiêu người sau khi biết được những tin tức nửa thật nửa giả này lắc đầu thở dài:
- Hắn không biết làm như vậy, tất nhiên có thể tạm thời kiếm được chút lợi ích, nhưng vĩnh viễn sẽ đắc tội với tứ đại thế lực, không nhận được sự ủng hộ của họ hay sao?
- Hiện tại hai vị đế tử cơ hồ đã xé rách da mặt rồi, sự ủng hộ của tứ đại thế lực này trọng yếu cỡ nào chứ?
- Ngươi cho dù cướp được không ít tài nguyên, nhưng cũng không thể bằng vào những tài nguyên này mà trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ra Thái Ất thượng tiên được, nhưng đắc tội với tứ đại thế lực, cũng không thể có Thái Ất thượng tiên đứng ở bên ngươi, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm!
Nhưng trong những tiếng suy đoán này, vị Đế Lưu điện hạ kia vẫn mắt điếc tai ngơ, suốt ngày đứng trong Loạn Lưu hải, đầu cũng không lộ ra đến một lần!
Hắn tựa hồ là rất chắc chắn, chỉ đợi tứ đại thế lực đưa ngộ đạo tiên dược tới cửa.
Mà ngược lại với hắn chính là vị Đế Thích điện hạ kia.
- Hắn dùng đám người Băng Nghiên tiên tử làm con tin, lừa bịp tống tiền bốn phương chư hầu?
Đế Thích sau khi biết được tin tức này, rõ ràng cũng ngẩn ra, dường như không đoán được sẽ như vậy.
Thanh La tiên tử sắc mặt như nước, gật đầu, nói:
- Việc này đã được chứng thực, ta đi đón Ám Ảnh thiên Mộng trưởng lão, bà ta đang nghĩ biện pháp cầu gia tộc đưa tới Tam Sinh trà, hơn nữa... Oán khí của bà ta đối với chúng ta cũng rất nặng!
- Ha ha, Tam Sinh trà là mệnh căn của Mộng gia bọn họ, hơn nữa tiểu Ảnh nhi của Mộng gia bị bắt, cũng không thoát được liên quan với ta, bà ta giận chó đánh mèo lên ta cũng không ngoài ý liệu, chắc hẳn các phương thế lực khác cũng nghĩ như vậy, vị đệ đệ này của ta đúng là đã có chút thay đổi, ta thực sự không ngờ rằng lại giữ mạng cho mấy người đó, càng không ngờ rằng hắn lại ẩn nhẫn hơn tháng, sau khi quan sát kỹ động tĩnh của các phương mới ném mấy người đó ra để nghịch chuyển cục diện, xem ra bị trấn áp ngàn năm đã dạy hắn rất nhiều thứ!
Đế Thích tay trái nắm góc tay áo phải, trong tay lại cầm một cái bút, đang vẽ tranh trên ngọc án, vẽ ra tinh thần đầy trời, chư thần ma đấu pháp, rất là sinh động, vẽ con chưa xong đã khiến người cảm nhận được sự thảm thiết và sát khí trên tranh, mà trong quá trình nói chuyện với Thanh La tiên tử, hắn vẫn không dừng bút, bất luận nghe thấy bất kỳ tin tức nào về Đế Lưu, bút trong tay cũng không rung lấy một cái, dường như trong lòng hắn không hề dao động chút nào.
- Hắn hiện giờ ngoài mặt thoạt nhìn thì không thay đổi, nhưng mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, lại luôn xử lý một cách xảo trá tai quái, khiến người ta không thể nắm bắt, nhìn thì hoang đường vạn phần nhưng luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lần này ta vẫn không quá yên tâm, có cần chúng ta...
Thanh La tiên tử lại không có công phu bình tĩnh đó của hắn, cau mày mở miệng hỏi.
Đế Thích nghe thấy vậy, khẽ lắc đầu nói:
- Không cần!
Thanh La tiên tử hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Trong tay Đế Thích bút tẩu long xà, rất nhanh liền ở giữa thần ma vẽ ra một người mặc giáp đen, tóc dài ngang vai, trong tay cầm một thanh đại đao hình người quỷ dị, bộ dạng rất là hung ác, đồng thời cũng không ngẩng đầu lên mở miệng nói:
- Kệ hắn, chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta là được, mấy phương chư hầu đó ăn phải quả đắng như vậy, chắc cũng có chút phiền lòng vì sự thờ ơ của ta, đối với chuyện này chúng ta cũng không cần thiết phải nhúng tay, chỉ phái người tặng cho họ một lọ Đế Lưu tương là được rồi.
- Đế Lưu tương?
Thanh La tiên tử nghe thấy những lời này, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, dường như cả thân thể cũng run theo.
Nàng ta sinh ra ở Đại Xích thiên, sao lại không biết sự quý giá của thứ này?
Đại Xích thiên nhất mạch, chư hầu các phương, đều mỗi người nắm giữ tài nguyên trân dị nào đó, Đế thị nhất mạch sao lại không như thế?
Sở dĩ Đế thị nhất mạch vẫn luôn trấn áp chư hầu các phương, cũng giành được chiến thắng trong Tiên Vương đại chiến, thành tựu một phương Tiên Đế, dựa vào chính là tài nguyên trân dị mà bọn họ mười vạn năm qua vẫn nắm giữ chặt chẽ trong lòng bàn tay... Đế Lưu tương!
Nghe nói, vật này chính là tinh hoa của nhật nguyệt, dư bảo của hỗn độn, cũng có thể coi là tài nguyên tu hành cao nhất trên thế gian ngoài tiên mệnh, Đế thị nhất tộc từ thời kỳ thiên đình cổ đã ở trên chúng tiên, cái dựa vào chính là vật này, mà chư tiên thế gian cũng không ai không vì có được một giọt bảo vật này mà liều mạng, Thanh La tiên tử thân phận không thấp, nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa được thấy một lần nào, chỉ biết phụ thân Thanh Huyền Nguyệt từng được Tiên Đế ban thưởng cho một lọ, coi như bảo bối, một giọt cũng tiếc không cho nàng ta.
Lúc trước Đế Lưu vì sao vẫn luôn áp chế Đế Thích, được công nhận là con mà Tiên Đế sủng ái nhất?
Nguyên nhân chính là ở đây, lúc Đế Lưu sinh ra, trời tỏa tia sáng kỳ dị, hào quang vạn đạo, một năm đó thu thập Đế Lưu tương nhiều gấp vài lần các năm trước, bởi vậy Xích Đế rất mừng rỡ, liền dứt khoát đặt tên cho hắn là Đế Lưu, cũng xác định địa vị của hắn!
Theo Thanh La tiên tử được biết, cho dù Đế Thích cũng chưa từng được tiếp xúc với bảo vật này mới đúng!
- Trước lúc Phụ vương đã cho ta mười bình, giúp ta tu hành, có thể phá được cảnh giới Đại La Kim Tiên!
Tựa hồ là phát hiện được sự kinh ngạc trong lòng Thanh La tiên tử, Đế Thích vừa vẽ tranh vừa nhẹ giọng giải thích.
- Vậy ngươi lại...
Thanh La tiên tử muốn nói lại thôi, tuy vật này không thuộc sở hữu của nàng ta, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng.
- Tu hành của ta quả thực đã gặp môn hạm, nhưng vẫn không dụng được nhiều Đế Lưu tương như vậy!
Đế Thích cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng giải thích:
- Cho nên phụ vương ban cho ta Đế Lưu tương, ngoài để ta tu hành, cũng là thủ đoạn để mượn sức chư hầu tứ phương, ngươi cũng biết đấy, hiện giờ Tam Thập Tam Thiên đại thế chưa ổn, tuy cũng có 'Đế' hào, nhưng không thể so sánh với thiên đình cổ trước đây, chư hầu tứ phương ngoài mặt thì nguyện trung thành với phụ vương ta, nhưng trong lòng vẫn có tâm tư riêng, chỉ sợ cái họ muốn làm vẫn là Tiên Vương, muốn thống ngự một phương thiên địa, thành tựu Tam Thập Tam Thiên Tiên Vương. . .
Hắn dường như không coi Thanh La tiên tử là người ngoài, nói chuyện cũng không kiêng kị:
- Dựa theo đạo lý thì phụ vương chắc thu nạp tiên quyền, đoạt tiên dược chư hầu này nắm giữ, chân chính trấn phục bọn họ mới đúng, nhưng hiện giờ thiên địa đại biến, thế cục bất ổn, phụ vương không ra tay lại phải phong quan, bất đắc dĩ, chỉ có thể để lại những chuyện này cho ta làm, mà bằng vào bản lĩnh của ta, cho dù là cộng với ba vị Tiên Tôn, cũng vẫn không đủ lực lượng để chấn nhiếp các vị chư hầu của Đại Xích thiên nhất mạch, nếu không chấn nhiếp được, vậy chỉ có thể dùng lợi để dụ, nếu ta đoán không sai, phụ vương để lại Đế Lưu tương cho ta chính là dùng cho việc như vậy.
- Một khi đã quý giá như vậy, vậy ngươi còn...
Thanh La tiên tử ánh mắt lấp lánh, không nhịn được lên tiếng.
- Dù sao sớm muộn gì cũng cho bọn họ, cho trước cũng chẳng sao.
Đế Thích tiếp tục vẽ tranh, ở bên cạnh hung ma mặc giáo đen lại vẽ ra một nam tử mặc áo choàng thân mặc đỏ đậm, hai người giằng co, sát khí tỏa ra bốn phía, đồng thời nói:
- Bọn họ bị ép phải bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy, không phải chính là lúc rất đau lòng sao? Trong lòng đang oán ta, nhưng một lọ Đế Lưu tương này tặng tới, cũng có thể bù đắp tổn thất cho bọn họ chứ? Ha ha, chúng ta cũng không thiệt, chỗ tài nguyên bọn họ giao ra, chẳng phải là lọt vào tay lão Tam sao, đợi ta chém lão Tam rồi, mấy thứ này cũng sẽ lọt vào tay ta thôi?
- Ngươi... Đối với Đế Lưu điện hạ...
Nghe thấy Đế Thích không hề che giấu nói muốn giết chết Đế Lưu, Thanh La tiên tử cũng không nhịn được mà tim đập bịch bịch.
- Ta không phải là một người thích tiêu phí thời gian trên loại tranh đấu này, cho nên thích trực tiếp hơn một chút.
Đế Thích hạ xuống một cuối cùng, sau đó đứng thẳng dậy, đổi góc quan sát bức họa đó, đồng thời thản nhiên nói:
- Theo ta được biết, tiên soái đã thuyết phục được Thần Chủ, sẽ ước định thời gian, đồng thời giáp công Thiên Nguyên phản tu, tiêu diệt hết bọn chúng, mà ta cũng đã an bài hậu thủ của mình, chắc trong đoạn thời gian gần nhất, đợi đại quân của tiên giới và Thần tộc chính thức tấn công Thiên Nguyên phản tu, cũng chính là lúc những hành động hồ nháo của vị Tam đệ kia kết thúc.
Hắn ngắm lại bức vẽ trên bàn, lại thêm một chút chi tiết rồi mới hài lòng gật đầu.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Thanh La, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Lần này, ta sẽ tự mình xuất thủ!
Nghe thấy những lời này, Thanh La tiên tử không nhịn được tim đập bịch bịch. . .
Cúi đầu nhìn về phía bức họa đó, nàng ta trong lòng lại càng cả kinh, chỉ thấy nam tử tóc dài giáp đen trên tranh không phải Đế Lưu thì là ai?
Người đó một thân hung ác điên cuồng, có thể nói là giống hệt Đế Lưu, nhưng vào lúc này đã bị vô số thần ma bao vây, những thần ma đó thoạt nhìn cũng đang ác chiến sinh tử, nhưng không biết vì sao, ác chiến của bọn họ lại hình thành một xiềng xích, khóa chặt Đế Lưu ở tại chỗ, gặp phải tuyệt cảnh, mà ở đối diện Đế Lưu, vị năm tử mặc áo choàng màu máu trong tay đang xách một thanh kiếm, kiếm ý gào thét đầy trời, tuy là ở trong tranh, nhưng vẫn có một phen cuồng ngạo, trấn áp tất cả!
- Người có thể vào tranh của ta, đều từng chết dưới thần ma thủ hạ của ta, ta vốn muốn vẽ một bức Bách Ma đồ, nhưng đếm đi đếm lại, vẫn chỉ có chín mươi chín, hiện giờ thêm tên đệ đệ ma đầu này của ta, vừa hay đủ bách ma, ngươi cảm thấy như thế nào?
Đế Thích thưởng thức bức họa của mình, mỉm cười hỏi Thanh La tiên tử một câu.
- Rất... rất tốt...
Thanh La tiên tử cũng không biết nghĩ tới gì đó, sắc mặt có chút tái nhợt.