Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 374 - Chương 1575: Bí Mật Trên Người Đế Lưu

Unknown

 

Chương 1575: Bí mật trên người Đế Lưu

 

 

 

- Đế Lưu đó làm việc càng lúc càng khiến người ta không thể nắm bắt!

 

Sau khi Phương Hành đáp ứng đi sứ tới Thần tộc liên minh không đến nửa ngày, Thanh La tiên tử liền vội vàng chạy tới trước cung điện của Đế Thích, lại nghe người ta nói Đế Thích đang bế quan thôi diễn gì đó, rơi vào đường cùng, nàng ta cũng chỉ đành cố nhịn mấy canh giờ, nghe người ta nói Đế Thích đã rảnh, cho nên mới vào cung điện gặp hắn, vừa vào cung điện, nhìn thấy Đế Thích đang ngồi xếp bằng giữa điện, nàng ta liền lập tức giả vờ vô ý lên tiếng, sau đó lưu tâm chú ý phản ứng lúc này của Đế Thích, thở dài:

 

- Ta thật sự không ngờ, hắn liền đáp ứng dễ dàng như vậy, hắn không sợ sau khi rời khỏi sự che chở của tiên soái, sẽ có người xuất thủ với hắn sao?

 

- Nếu hắn chịu trốn ở bên cạnh tiên soái, như vậy hắn đã không phải là Đế Lưu!

 

Đế Thích mở mắt, khi đối mặt với Thanh La tiên tử, hắn dường như luôn lộ ra vẻ rất kiên nhẫn, hơi mỉm cười, sau đó thản nhiên giải thích:

 

- Huống chi ngươi cũng biết, cho dù hắn không đáp ứng, chúng ta cũng luôn luôn có biện pháp khiến hắn phải đáp ứng!

 

- Ta chỉ là cảm thấy, hắn đáp ứng quá nhanh, có thể sẽ có biến cố gì đó!

 

Thanh La tiên tử ngừng lại một chút, cẩn thận nhắc nhở:

 

- Dù sao ngươi chắc cũng phát hiện ra rồi, bí mật trên người hắn thật sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta kinh hãi, lúc ban đầu khi trở về, ta cảm thấy tu vi khi đó của hắn ngay cả chính tiên cũng không bằng, nhưng giờ mới trôi qua thời gian bao lâu? Hắn không ngờ lần này mạnh hơn lần khác, hơn nữa nhân mã dưới tay hắn, tuy vẫn ẩn nhẫn không phát, nhưng dường như cũng có không dưới mười vị chính tiên, là từ đâu chiêu mộ được? Chẳng lẽ tự hắn có bản lĩnh tế thiên của Tiên Đế, có thể có được tiên mệnh, bồi dưỡng ra chính tiên? Những bí mật này rất khiến người ta đau đầu, đáng sợ nhất chính là trận chiến ở Loạn Lưu hải, liên tục trảm Liệt Dương Vương, Nhiếp Cuồng Nhất, giết chết hoặc bắt giữ thiếu chủ của các phương, Thiên Nguyên loạn tu sau trận đó thì dứt khoát rời khỏi Loạn Lưu hải, hai ngàn Xích Tiêu binh không ai sống sót, Đây là loại chiến tích gì?

 

Nàng ta nói xong, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi, liên tục lắc đầu nói:

 

- Ta trong một đoạn thời gian rất dài, căn bản không tin hắn có bản sự như vậy, thậm chí hoài nghi hắn phải chăng là đạt thành hiệp nghị nào đó với Thiên Nguyên phản tu, liên thủ hại hai ngàn Xích Tiêu binh trong tay chúng ta.

 

- Bí mật khác không nói đến, bắt được hắn tất nhiên là sẽ rõ ngay, chỉ nói một điều cuối cùng, ha ha, phản bội Đại Tiên giới, liên minh với ngoại địch, đây là tội lớn vạn thế bất xá, Đế Lưu hắn dám sao?

 

Đế Thích nghe đến đây, lông mày nhướn lên, cười hỏi.

 

Thanh La tiên tử gật đầu nói:

 

- Ta cũng biết tội này rất nghiêm trọng, mới không dám nghĩ về phương diện kia, nhưng trừ cách giải thích này ra, thật sự không có cách giải thích khác. Cho tới khi những thiếu chủ bị hắn bắt được thả về, ta liền ngay lập tức đi gặp bọn họ, hỏi kỹ rất nhiều lần mới từ trong miệng bọn họ biết được, thì ra Đế Lưu trong thời gian ngàn năm này không ngờ đã học được pháp môn ám sát âm trầm độc ác nào đó, phối hợp với pháp bảo, mọi việc đều thuận lợi, lúc trước sau khi tiến vào Loạn Lưu hải, hắn chính là ỷ vào thuật này liên tục ám sát bốn vị Thái Ất thượng tiên của phe Thiên Nguyên, khiến các tu sĩ Thiên Nguyên sợ hãi hãi bỏ chạy, về sau khi xuất thủ với bọn họ, không biết dùng phương pháp gì, xách động Nhiếp Cuồng Nhất, xuất kỳ bất ý ám sát Liệt Dương Vương, sau đó liên thủ với Nhiếp Cuồng Nhất, giết hết Xích Tiêu quân.

 

Nàng ta vừa nói vừa liên tục lắc đầu, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm, dường như đến giờ vẫn hết hồn!

 

- Ngươi chỉ hỏi được những cái này thôi à?

 

Khi Thanh La tiên tử nói xong, Đế Thích nhẹ nhàng nhìn về phía nàng ta.

 

- Hỏi cũng không nhiều.

 

Thanh La tiên tử lắc đầu, nói:

 

- Mấy người bọn Mộng Ảnh Nhi, Băng Nghiên tiên tử, thần hồn bị tổn thương rất nghiêm trọng, dường như Đế Lưu muốn hút ra bộ phận ký ức của bọn họ, nhưng không thành công, nhưng dù sao cũng khiến bọn họ phải nhận hết tra tấn, ký ức không trọn vẹn, chỉ nhớ được một số hình ảnh cơ bản và không trọn vẹn, nhưng có một điểm có thể xác định, đó là thực lực của bản thân Đế Lưu hiện tại vô cùng đáng sợ, theo như lời bọn họ nói, lúc ấy hắn trảm sát Liệt Dương Vương đã bị Nhiếp Cuồng Nhất đâm bị thương, không ngờ chỉ dùng một chiêu, sau đó. . . Hắn còn giống như từng triệu hoán khôi lỗi lợi hại nào đó để dùng khi giảo sát Xích Tiêu tiên quân. Còn lại thì đều bị hỗn loạn!

 

Đế Thích nghe thấy vậy, sau khi trầm mặc một thoáng, liền nói:

 

- Ngươi cảm thấy lời nói của bọn họ có đáng tin không?

 

Thanh La tiên tử liên tục gật đầu, nói:

 

- Không chỉ là ta, cho dù đó các trưởng lão của mấy phương thế lực đó cũng không cho phép người khác hạ cấm chế trên người những bảo bối này, bởi vậy đã sớm tỉ mỉ tra xét rất nhiều lần, bọn họ quả thật đã nhận hết tra tấn, nhưng thần thức vẫn tỉnh táo, thần hồn cũng không bị bất kỳ ý chí nào chi phối, bởi vậy lời nói của bọn họ hẳn là đáng tin, thực lực Đế Lưu này thể hiện ra quả thực chính là đáng sợ, ta hoài nghi, hắn hiện giờ thể hiện ra ngoài, căn bản chính là đang giả lợn ăn thịt hổ, hiện giờ hắn kỳ thật đã mạnh hơn ngàn năm trước rất nhiều, nhưng lại biểu hiện ra vẻ không chịu được một kích, là đang lừa chúng ta.

 

Nói đến đây, nàng ta hơi dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

 

- Ta hoài nghi, hắn trong thời gian ngàn năm này quả thật đã có được truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương, nói không chừng, một gốc Thái Hư bảo thụ trong truyền thuyết cũng lọt vào tay hắn.

 

- Thái Hư bảo thụ không lọt vào tay hắn!

 

Nghe thấy lời nàng ta, Đế Thích lại đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

- Hả?

 

Thanh La tiên tử có chút kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn vì sao lại chắc chắn như vậy.

 

Nhưng Đế Thích lại không có ý muốn giải thích, chỉ trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng mở miệng nói:

 

- Những việc ngươi nói, trong mấy tháng này ta cũng ngĩ rất nhiều, suy đoán cũng không sai lệch với ngươi lắm, những kinh lịch của các thiếu chủ sau khi trở về thuật lại, ta cũng đã cân nhắc kỹ, quả thật rất đáng tin. Cũng có thể xác định, vị đệ đệ này của ta quả thật đã lừa gạt ngươi và ta, cũng lừa gạt chúng tiên, từ biểu hiện của hắn trong trận chiến ở Loạn Lưu hải cho thấy, chắc thực lực hiện giờ của hắn đã không kém gì ta, đại khái cũng chỉ là vì vậy, lúc trước ở Loạn Lưu hải, một kiếm ta thử hắn, hắn mới có biểu hiện chắc chắn như vậy, không mảy may bối rối.

 

- Thì ra lúc đó ngươi đã hoài nghi thực lực của hắn!

 

Thanh La tiên tử hơi ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Đế Thích nói:

 

- Ta sớm nên biết rằng không có chuyện gì có thể khiến ngươi phẫn nộ!

 

Đế Thích cũng không giải thích, lại nói:

 

- Một chuyện khác có thể có bằng chứng chính là, ta đã sớm biết Nhiếp Cuồng Nhất chưa chết!

 

Hắn ngừng lại một chút, nói:

 

- Ta từng tu vu pháp thái cổ, có thể cảm giác được sinh tử của Nhiếp Cuồng Nhất, lúc trước sau khi đánh một trận ở Loạn Lưu hải, ta liền phát giác hắn còn sống, nhưng có một điều khiến ta cảm thấy kỳ quái là, Nhiếp Cuồng Nhất phản bội Đế Lưu đầu tiên, lại từng tự tay trảm sát thiếp của Đế Lưu, với tính tình của đệ đệ ta, sao có thể thể tha mạng cho hắn, bởi vậy, nếu Nhiếp Cuồng Nhất không chết, vậy nhất định là có bí mật gì đó mà chúng ta chưa đoán ra được, về sau xác minh với những lời của mấy người đó, cũng có thể minh bạch ngọn nguồn.

 

Thanh La tiên tử căm giận tiếp lời:

 

- Tên phản đồ đó lại phản bội một lần nữa!

 

Đế Thích cười khẽ, nói:

 

- Có lẽ hắn căn bản chưa từng phản Đế Lưu, ai dám chắc được chứ? Trong ngàn năm này ta dùng tâm kết giao với hắn, vốn tưởng rằng đã khiến hắn thay đổi, cam tâm tình nguyện ra sức cho ta, hiện tại xem ra ta nghĩ quá đơn giản rồi!

 

- Ta đã sớm nói rằng ngươi đối với người ta quá tốt mà.

 

Thanh La tiên tử vừa nghe thấy vậy, không nhịn được có chút oán thán.

 

Đế Thích cười nhạt, cũng không biện giải, lại nói tiếp:

 

- Cho nên từ lúc đó, ta vẫn luôn suy đoán, đệ đệ này của ta rốt cuộc là che giấu bao nhiêu chuyện, hắn rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng chuyện xảy ra về sau cũng ít nhiều nghiệm chứng suy đoán của ta!

 

Hơi dừng lại một chút, hắn thở dài, nói:

 

- Thực lực của hắn, ta đoán là không kém ta quá xa, nếu không hắn cũng không có gan giáp mặt gây hấn với ta, mà Cáp Mô quân của hắn chắc chỉ là một ngụy trang mà thôi, ta hoài nghi hắn có một tốp tiên binh khác, hoặc là luyện ra khôi lỗi nào đó, có điều rất rõ ràng, loại khôi lỗi này không phải có thể thôi động tùy tiện, cần đại lượng tài nguyên quý giá, nếu không, hắn cũng sẽ không dùng thiếu chủ của chư thiên để đổi lấy ngộ đạo tiên dược của các đại thế gia.

 

- Thì ra là thế!

 

Thanh La tiên tử nghe vậy mắt sáng rực, vỗ tay nói:

 

- Cái này thì đúng rồi, hắn nóng lòng muốn trả các thiếu chủ về, là vì hắn đã không còn tiên dược, chẳng khác nào đã không còn chiến lực đáng sợ trong tay, cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất, chẳng trách hắn lại dùng thủ đoạn thô bạo nhất để hút ra ký ức của các thiếu chủ, chỉ tiếc, hắn vẫn tính sai một điểm, cho dù hắn có hút ra được một bộ phận ký ức của bọn họ, nhưng chúng ta vẫn có thể từ một số điều vụn vặt suy đoán ra chân tướng, không để hắn được như mong muốn.

 

- Không sai, cũng chỉ là vì vậy, ta mới xác định, Thái Hư bảo thụ không ở trong tay hắn!

 

Đế Thích gật đầu, mỉm cười nói.

 

Thanh La tiên tử bừng tỉnh đại ngộ:

 

- Nếu Thái Hư bảo thụ ở trên tay hắn, hắn đã không cần phải vội vã trao đổi với các thế gia như vậy!

 

- Không sai, mà cũng chính bởi vì xác định được điểm này, ta mới có an bài về sau!

 

Đế Thích nhẹ nhàng gật đầu, nói:

 

- Nếu ta đã quyết định muốn xuất thủ một lần, vậy tất nhiên phải nắm chắc mười phần!

 

Thanh La tiên tử nghe vậy mắt sáng rực:

 

- Ngươi tính lúc nào thì xuất thủ?

 

Đế Thích mỉm cười, nói:

 

- Sẽ không lâu nữa đâu.

 

Thanh La tiên tử nghe vậy, muốn nói lại thôi, một lúc sau, mới vẻ mặt hờn dỗi, nhẹ nhàng dậm chân, oán trách Đế Thích:

 

- Thì ra ngươi đã sớm biết tất cả, nhưng lại không nói cho ta biết, hại ta lo lắng một hồi vô ích, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều chạy tới chỗ mấy lão gia hỏa đó để phân tích, trưng cầu ý kiến, khiến họ đã bực ta lắm rồi.

 

Nói xong lại như nhớ tới gì đó:

 

- Đúng rồi, nếu Đế Lưu ẩn tàng nhiều thực lực như vậy, vậy ngươi...

 

- Ta cũng chỉ đành lấy ra tất cả tinh lực thôi!

 

Đế Thích thản nhiên cười cười, dường như cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

 

Thanh La nghiêm túc suy nghĩ, thấp giọng hỏi:

 

- Có nắm chắc không?

 

Đế Thích thành thành thật thật gật đầu nói:

 

- Cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không sống được, huống chi hắn vẫn chưa phải là Đại La Kim Tiên?

 

Thanh La tiên tử nghe vậy, trên mặt lộ ra ánh mắt sùng bái giống như tiểu nữ nhi nhìn về phía đại anh hùng, đón ánh mắt ôn hòa của Đế Thích, qua rất lâu, mới có chút nhăn nhó nói:

 

- Ta quả nhiên không nhìn lầm, vẫn là ngươi lợi hại hơn, so với ngươi, Đế Lưu chỉ là một tiểu hài tử hồ nháo!

 

 

 

 

 

Chương 1576: Sinh linh Thần tộc

 

 

 

Tiên chu phóng xuất ra tiên uy đáng sợ, một đường dọc theo Đa Bảo Tiên Hà tiến về phía thượng du, chung quanh hàn tinh lấp lánh, không thấy bóng người, giống như một hạt bụi phiêu trong tinh vực mênh mông, chỉ có tinh quang cô tịch bầu bạn, nếu không phải tiên chu bay nhanh, mạn thuyền tùy thời có thể thấy được từng đạo tinh quang xẹt qua, giống như lưu tinh, thậm chí tạo cho người ta một loại cảm giác như vĩnh viễn đang bồng bềnh giữa tinh vực, chưa từng di động một chút nào.

 

Cứ như vậy đi mấy ngày, dựa theo tinh đồ lấy được từ chỗ Tử Huyền tiên soái, đã đến tinh vực sở hạt của Thần Chủ, cũng tức là hang ổ của Thần tộc liên minh, có điều rất quỷ dị là, nơi mắt có thể nhìn tới không hề thấy có sự tồn tại của tiên cung thần điện, thậm chí trước mắt chỉ có một mảng tinh vực mờ mịt, ngay cả đại tinh cũng không có, điều này không khỏi khiến đám người Lộc Tẩu đang điều khiển thuyền không hiểu ra sao.

 

Dù sao cũng là tinh đồ Tử Huyền tiên soái ban cho, không thể là giả được?

 

- Không đúng, chúng ta từ lúc nào đi xa như vậy, dường như ngay cả tinh thần ở chung quanh cũng ít đi nhiều!

 

Văn tiên sinh cũng tới bên cạnh mạn thuyền, cau mày hỏi.

 

- Hình như xảy ra chút vấn đề rồi.

 

Lộc Tẩu cũng phát hiện không đúng, sau khi bọn họ vừa qua, nhớ rõ cách đó không xa còn có mấy viên tinh thần tỏa hào quang, hiện giờ nhìn ra sau, không ngờ giống như là con đường phía trước, chỉ thấy một mảng hắc ám, loại cảm giác đó giống như có cảm giác hư vô sâu thẳm như hồ dán trên cả chiếc pháp chu, chung quanh mất đi khái niệm không gian, không biết mình là đang tiến lên hay là dừng lại.

 

- Thái Hư sư điệt, dùng bảo kính xem thử đi!

 

Lộc Tẩu trầm giọng phân phó Thái Hư Bảo Bảo, mày đã nhíu chặt.

 

- Ơ... Không nhìn thấy gì?

 

Sau khi Thái Hư Bảo Bảo chiếu qua, cũng ngây ra một thoáng, trên mặt hắn không ngờ cũng là một mảng hắc ám.

 

Điều này không khỏi khiến chư tiên hoang mang, bên trong tinh vực hung hiểm vô số, sợ nhất chính là gặp phải tình cảnh quỷ dị thế này!

 

- Để ta xem thử!

 

Phương Hành cũng bị kinh động, bước ra khỏi khô lâu thần cung, đi tới mạn thuyền, hắn cau mày quan sát xung quanh, sau đó thò đầu ra, lướt nhìn tinh không, sau đó rụt lại, hai tay búng một cái, giống như là đoán được gì đó, cau mày...

 

- Đạo chủ, đây là...

 

Lộc Tẩu thấy hắn như hiểu ra gì đó, vội vàng mở miệng hỏi.

 

- Chúng ta đến nơi rồi!

 

Phương Hành xua tay, nói khẽ một câu, sau đó ngẩng đầu lên, hai tay chắp sau lưng, một thân tiên uy vận chuyển cuồn cuộn, trầm giọng nói:

 

- Dạ tộc sinh linh đang chặn đường nghe đây, ta chính là Đại Xích thiên đế tử, phụng lệnh của Tử Huyền tiên soái tới gặp chúng thần chi chủ, có tín vật của Tử Huyền tiên soái ở đây, các ngươi tốt nhất hãy mau mau tránh ra, nếu không khiến bản đế tử nổi giận, dưới Khi Thiên Phách Man đao trước giờ không có người sống đâu.

 

Ầm!

 

Thanh âm của hắn dưới sự thôi động của tiên uy truyền ra xa, khiến cho tinh vực trước giờ chưa từng xuất hiện thanh âm hiện lên từng gợn sóng, sau đó, dường như hư không cũng rung chuyển, mây rách sương tan, hắc ám vô tận đó không ngờ giống như được gắn một tấm vải đen vào trong tinh vực, trong nháy mắt xuất hiện nếp nhăn, từ phía sau trực tiếp tách ra, phân biệt bỏ chạy về các phương hướng, mà tinh vực lúc này cũng đã xuất hiện hình dáng, từng viên đại tinh lấp lánh rực rỡ, giống như bảo thạch!

 

Trước mặt bọn họ, ngoài trăm vạn dặm lại hiển hóa ra bộ dạng của một mảng đại lục, lẳng lặng bồng bềnh trong tinh vực, được một mặt trăng một mặt trời vây quanh, trật tự rõ ràng, chung quanh lại có vô số đại tinh bồng bềnh, trên mỗi một đại tinh đều có khí tức của sinh linh!

 

- Thì ra vừa rồi chúng ta không cẩn thận rơi vào trong cấm chế Thần Chủ bày ra, không ngờ hoàn toàn không phát hiện.

 

Đám người Lộc Tẩu đều biến sắc, bọn họ lúc trước khi ở Thiên Nguyên đã nhận ra sự lợi hại của Thần Chủ, hơn nữa một lòng cầu tiên, chưa từng xuất thủ đối nghịch với nàng ta, mà đến hiện giờ, vẫn chưa thấy chân thân của Thần Chủ đã ăn một vố, cho nên mới biết, Thần Chủ trên Thiên Nguyên chỉ là phân thân, sự lợi hại có hạn, hiện giờ vị chính chủ ở bên trong tinh vực mới thực sự là tồn tại tài ba.

 

- Ha ha, đã sớm nghe nói Đại Xích thiên Đế Lưu hung ác điên cuồng, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không ngoài sở liệu!

 

Bên trong tinh vực cũng có một thanh âm vang lên, hùng hậu khó lường, khàn khàn như sắt đá ma sát, theo thanh âm này vang lên, một viên đại tinh ở cách đó không xa đột nhiên biến hóa hình dạng, rung động rắc rắc, tới cuối cùng một viên đại tinh không ngờ hóa thành một thần tướng thân mặc ngân giáp, tướng mạo khôi ngô bất phàm, khí cơ khủng bố, ánh mắt giống như thực chất trực tiếp dừng ở trên mặt Phương Hành, cười lạnh nói:

 

- Ta chính là Thông Cổ Thần Vương dưới trướng Thần Chủ, phụng mệnh ở đây chờ Đại Xích thiên sứ giả từ lâu.

 

Nhìn thấy bộ dạng của người này, Lộc Tẩu cùng chư tiên nhất thời ai nấy da đầu run lên.

 

Phương Hành thì khinh thường không thèm bận tâm, trách mắng:

 

- Bớt sàm ngôn đi, mẹ ta đâu?

 

- Gì cơ?

 

Vị Thông Cổ Thần Vương bộ dạng hung lệ, khí tức kinh người kia cũng bị một câu này của Phương Hành khiến cho ngây ra, ngơ ngác hỏi.

 

Phương Hành lúc này mới có phản ứng, cười nói:

 

- Xin lỗi lỡ lời, Thần Chủ lão nhân gia đang ở đâu.

 

Thông Cổ Thần Vương có chút cổ quái nhìn Phương Hành một cái, dường như cảm thấy vị đế tử này có chút kỳ dị, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, lâp tức liền cười nhạt, nhìn lướt qua Phương Hành cùng với chư tiên ở phía sau hắn, sau đó xua tay, nói:

 

- Thần Chủ đang ở một Tiểu Tiên giới, khi đế tử đến ta đã thông tri rồi, có điều lão nhân gia đang tu hành, sao có thể tùy tiện muốn gặp là được? Đế tử cứ đi theo ta, vào thần vực thánh điện nghỉ ngơi?

 

- Vẫn đang tu hành?

 

Phương Hành nghe thấy lời này chính là lấy cớ, chỉ không ngờ Thần Chủ cũng ngông nghênh thật, ngay cả biết đế tử đến cũng không cho trực tiếp bái kiến.

 

Nhưng lúc này, hắn cũng không tiện cường hành biểu lộ thân phận, liền chỉ cười cười rồi để vị Thần Vương này đi trước dẫn đường!

 

Phía trước chư tinh nhường đường, mở ra một tinh đồ rộng thênh thang, kéo dài tới đại lục ở trung tâm, trong tinh đồ Tử Huyền tiên soái ban cho, có giới thiệu về đại lục này, đây vốn là vào mấy vạn năm trước, một Đại La Kim Tiên ở Tam Thập Tam Thiên tranh phong với người ta thất bại liền rời khỏi Tam Thập Tam Thiên, đi tới gần Đa Bảo Tiên Hà này, luyện tinh làm đất, hóa ra một mảng đại lục này, thu nhận đệ tử, sáng lập đạo thống, truyền thừa đến giờ, hóa thành một Tiểu Tiên giới, nhưng về sau lại bị Thần Chủ đoạt đi, làm căn cơ của Thần tộc liên minh!

 

Tiểu Tiên giới như vậy ở trong tinh vực cũng có không ít, đều dùng Tam Thập Tam Thiên làm trung tâm bảo vệ.

 

Dù sao, bọn họ ở nơi xa xôi như vậy, tuy có thể ở trong Đa Bảo Tiên Hà thu thập đủ loại tiên khoáng thần tủy, nhưng lại không có những tài nguyên mấu chốt như tiên dược để tu thân, điều kiện tu hành rất là gian nan, so với Thiên Nguyên còn không bằng, trừ phi là ở gần Tam Thập Tam Thiên, có thể ở phương diện tài nguyên bù đắp cho nhau, mới có thể đảm bảo sự tu hành của mình, giống như là các thuộc địa của Đại Tiên giới!

 

Hiện giờ, một phương Tiểu Tiên giới này rõ ràng đã bị sinh linh Thần tộc dưới trướng Thần Chủ chiếm đóng, tinh không cũng được, trên đại lục cũng được, khắp nơi đều có thể thấy được sinh linh Thần tộc với các loại hình dạng, ai nấy đều thò đầu, lạnh lùng nhìn tiên chu của Phương Hành, nhưng khi tiên chu tới ần thì lại đều trốn như gặp đại địch.

 

Thậm chí là trên đường đi, Phương Hành còn có thể nhìn thấy, có rất nhiều sinh linh Thần tộc hình dáng già nua đang quỳ lạy tiên chu!

 

- Hả?

 

Phương Hành thầm cảm thấy kỳ quái:

 

- Trước kia khi ở Thiên Nguyên, nhớ rõ là những sinh linh Thần tộc này ai nấy đều hung hãn, sao lúc này lại thấy khác hẳn, ai nấy đều giống như là kẻ đáng thương vậy.

 

Đám người Lộc Tẩu rõ ràng cũng phát hiện điểm này, lúc bước vào Thần Chủ lĩnh vực, còn lo lắng sẽ gặp phải hung hiểm trùng trùng, dù sao bọn họ cũng đều biết ân oán giữa sinh linh Thần tộc và Đại Tiên giới, cũng từng thấy sinh linh Thần tộc khi ở Thiên Nguyên tổ địa thể hiện ra hận ý đối với Nhân tộc, lo lắng sẽ bị sinh linh Thần tộc thù hận.

 

Nhưng đến hiện tại lại mẫn cảm phát hiện, trong những sinh linh Thần tộc này tất nhiên có người dùng ánh mắt cừu thị nhìn bọn họ, nhưng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, đại bộ phận không ngờ đều vừa kính vừa sợ, thậm chí là mang theo loại ánh mắt nịnh nọt.

 

Rất nhiều sinh linh Thần tộc, khi nhìn thấy bọn họ từ xa, ánh mắt vừa hận vừa giận, nhưng khi tiên chu chậm rãi tiếp cận, ánh mắt phẫn nộ của bọn họ lập tức biến thành sợ hãi, khi tiên chu đến trước mặt bọn họ thì liền không nhịn được mà hai đầu gối run rẩy, giống như là có ý muốn quỳ xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng các chúng tiên trên tiên chu, chỉ cúi đầu chờ bọn họ đi qua.

 

- Ha ha, chỉ bằng vào đám này mà cũng muốn phản kháng Đại Tiên giới à?

 

Trên tiên chu, kinh ngạc nhất chính là ba người Phương Hành cùng với Lộc Tẩu, Văn tiên sinh, cũng là đám tiên tướng tiên binh xuất thân Đại Tiên giới ai nấy nhìn quen lắm rồi, thậm chí là kẻ nhát gan như tiên tướng nửa người cũng thể hiện ra bộ dạng giống như là đang hãnh diện, nhìn sinh linh Thần tộc, mặt lộ vẻ khinh khỉnh, cau mày, trên đường đi liên tục chỉ trỏ về phía bọn họ, hùng hùng hổ hổ.

 

- Sinh linh Thần tộc ở đây so với khi chúng ta thấy ở Thiên Nguyên thì thực lực cao hơn nhiều, vị Thông Cổ Thần Vương này thoạt nhìn lại càng đáng sợ dị thường, dường như còn cường đại hơn cả ba vị Thần Vương ở Thiên Nguyên, nhưng sao lại lộ ra vẻ không có cốt khí các vậy?

 

Lộc Tẩu cau mày, thầm truyền âm cho Phương Hành:

 

- Về lý thì bọn họ phải hận chúng ta hơn mới đúng chứ?

 

Những lời này đột nhiên khiến trong lòng Phương Hành linh cơ khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó!

 

Trước kia khi ở Thiên Nguyên, những sinh linh Thần tộc này quả thật là hận Nhân tộc tới thấu xương, biểu hiện hung ác bá đạo, huyết tinh tàn nhẫn, về sau cũng có người từng nói, đó là bởi vì sinh linh Thần tộc thật sự từng nếm trải đau khổ khi làm thuộc hạ của chúng tiên, loại cừu hận này đã ăn sâu vào trong huyết mạch, mà hiện giờ, đám người Phương Hành là dùng thân phận tiên nhân tới đây, lẽ ra càng phải khiến họ thống hận mới đúng chứ!

 

Dù sao, Thiên Nguyên sinh linh cũng là đồng nguyên với chúng tiên, tiên nhân mới là đối tượng cừu hận chân chính của bọn họ!

 

- Tất cả vẫn là lực lượng quyết định!

 

Đối với câu hỏi của Lộc Tẩu, Phương Hành lười chẳng muốn giải thích kỹ, thở dài đáp lại một câu.

 

- Có cừu oán với bọn họ quả thật là tiên nhân, nhưng tiên nhân quá cường đại, cho nên bọn họ thể hiện ra ngược lại không phải là hận...

 

- ...Mà là nịnh nọt!

 

 

Bình Luận (0)
Comment