Lược Thiên Ký ( Dịch Full )

Chương 373 - Chương 1574: Bản Sự Tìm Chết Mà Không Chết

Unknown

 

Chương 1574: Bản sự tìm chết mà không chết

 

 

 

Một mảng tinh vực tĩnh lặng, tiên chu bình thường lái ra khỏi Loạn Lưu hải, dọc theo Đa Bảo Tiên Hà bay về phía trước.

 

Vào khoảnh khắc này, trong một mảng tinh vực to lớn như vậy, nơi Đại Xích thiên tiên quân đóng quân, ai nấy đều đang âm thầm quan sát này chiếc tiên chu này, có người cười lạnh, có người lắc đầu thở dài, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có người trong lòng thầm dâng lên rất nhiều khó hiểu và nghi hoặc. . .

 

Đại Xích thiên đế tử Đế Lưu, đã làm sứ giả của Đại Xích thiên, đi sứ tới Thần Tiêu cung.

 

Như vậy cũng thoát ly được quân trận của Đại Xích thiên, thoát ly sự che chở của Tử Huyền Tiên Vương, tiến vào trong tinh vực bao la, tất nhiên chuyến đi sứ này, ai cũng nói là một phần công lớn có thể có được dễ như trở bàn tay, sự thật cũng chính là như vậy, bởi vì tiên soái đại biểu cho Đại Xích thiên đàm phán với Thần Chủ đều là lén tiến hành, không công khai với công chúng, cũng tức là bất kỳ ai, cuối cùng do ai đi đưa phong này cũng đều có công huân liên hợp với Thần tộc, nếu lại đánh tan được Thiên Nguyên, vậy có thể xem như là công lớn bát thiên, sẽ bước vào sử sách của Đại Xích thiên!

 

Nhưng công lớn này thật sự trọng yếu như vậy sao?

 

Mọi người đều biết Đế Thích đang nhìn chằm chằm Đế Lưu như hổ đói, e là cuối cùng sẽ không dung cho hắn, vào lúc này, lại tham công, lỗ mãng đáp ứng đi sứ, đó quả thực chính là để lộ mình ra trong tinh không không hề có phòng hộ, không ai biết sẽ có nguy cơ thế nào đang chờ hắn, cũng không biết phần công lao rõ ràng có thể thuận tay lĩnh nhận này, nhưng cuối cùng sẽ có hậu thủ gì của Đế Thích.

 

Nhưng có một điểm rất rõ ràng, đó chính là đối với vị đế tử rõ ràng đang ở trong thế yếu này mà nói, biện pháp bảo mệnh tốt nhất nên là thành thành thật thật ở trong quân trận của Đại Xích thiên, bên cạnh Tử Huyền tiên soái, một tấc cũng không rời mới đúng!

 

Bởi vì ở chiến trường vực ngoại này, người có khả năng bảo hộ hắn cũng chỉ có Tử Huyền tiên soái!

 

Đương nhiên, trừ bởi vì Phương Hành lúc ban đầu đáp ứng quá nhanh quá đơn giản, đến nỗi hậu thủ mà thế lực các phương âm thầm chuẩn bị đều không dùng được ra, thế lực các phương cũng rất nhanh tiếp nhận kết quả mà thoạt nhìn thì Đế Lưu chắc chắn phải chết này!

 

Dù sao hắn cũng tìm chết quen rồi!

 

Cho tới hôm nay, trong chư quân tiên giới, vẫn đều bàn luận về sau khi Đế Lưu trở về, vẫn sẽ trở thành truyền thuyết đi tìm chết!

 

- Ta sở dĩ đáp ứng, chính là bởi vì ta biết Tử Huyền tiên soái sẽ không bảo vệ ta.

 

Mà vào lúc này, bên trong tiên chu, đối mặt với nghi vấn của đám người Lộc Tẩu, Phương Hành cũng đang chậm rãi giải thích.

 

- Lão nhân kia luôn đứng ở thế trung lập, hắn chỉ là không cho phép Đế Thích dưới tình huống vi phạm quy tắc rõ ràng giết ta mà thôi, chứ sẽ không che chở ta, trên thực tế, hắn cũng biết rõ, ở chiến trường vực ngoại này, ta và Đế Thích chỉ có thể có một người còn sống trở về, nếu không lúc trước khi ta tiến vào Loạn Lưu hải, hắn đã ngăn cản ta rồi, nếu ta thực sự đặt hy vọng trên người lão nhân này, chắc không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ bực mình, lúc đại chiến mở ra, hắn làm gì có thể thời gian mà quan tâm tới ta, sẽ trực tiếp buông tay không để ý tới!

 

Phương Hành nói vẫn vẻ rất khinh thường, xua tay nói:

 

- Hơn nữa... Ta lúc ấy kỳ thật cũng là sau khi thuận miệng đáp ứng mới phát hiện sắc mặt của thế lực các phương rất không đúng, cảm giống như là bước hụt vậy, hiện tại ngẫm lại, bọn họ chắc cũng đã chuẩn bị hậu thủ cho ta rồi, cho dù ta không đáp ứng, bọn họ khẳng định cũng có biện pháp bức ta phải đáp ứng, cho nên ta liền trực tiếp đáp ứng.

 

- Sự ẩn nhẫn của Đế Thích cũng thật sự rất đáng sợ, nếu lúc trước ở Loạn Lưu hải, ở trước mặt chúng tiên, hắn dám đâm ngươi một kiếm, chắc hẳn lửa giận trong lòng hắn cũng đã đến mức khó có thể ức chế, ngươi nói xem hắn liệu có từ phía sau đuổi giết tới không?

 

Lộc Tẩu cho dù hiện giờ đã có tu vi Thái Ất thượng tiên, nhưng vẫn rất kiêng kị Đế Thích.

 

- Không thể!

 

Đối mặt với lo lắng của hắn, Phương Hành trực tiếp lắc đầu nói:

 

- Trước khi chúng ta đưa thư tới nơi, hắn khẳng định sẽ không động thủ, Tử Huyền tiên soái cũng sẽ không cho hắn dính vào, dù sao chúng ta vẫn là đang làm việc cho Đại Xích thiên, hắn sao dám làm ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng ta?

 

- Vả lại...

 

Hắn ngừng lại một chút, bỗng nhiên cười quỷ dị:

 

- Hắn hiện tại cũng không dám mạo muội động thủ với ta đâu!

 

Lộc Tẩu nghe vậy lập tức ngây ra một thoáng:

 

- Không. . . Dám?

 

Trong nhất thời, hắn còn tưởng rằng Phương Hành là dùng sai từ, vì sao lại nói hắn "Không dám"?

 

Nhưng Phương Hành lại gật đầu rất nghiêm túc, nói:

 

- Đúng vậy, sau khi thả mấy tên gia hỏa kia về, hắn khẳng định không dám!

 

- Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc đã động tay động chân gì trên người mấy vị thiếu chủ thế?

 

Lộc Tẩu vừa nghe vậy, vội vàng thấp giọng hỏi:

 

- Người tài ba bên cạnh bọn họ không ít, sau lưng lại có lão tổ tông cảnh giới Đại La Kim Tiên tọa trấn, rất là lợi hại, cấm chế bình thường chắc căn bản không có tác dụng, mà mấy người kia, đều nắm giữ không ít bí mật của ngươi, một khi bị bọn họ biết được, mượn cái này để đối phó ngươi là chuyện nhỏ, nhưng làm bại lộ thân phận mới là chuyện lớn.

 

- Bọn họ không thể phát hiện được!

 

Phương Hành lộ ra vẻ đắc ý dào dạt, vô cùng khẳng định nói:

 

- Bởi vì ngay cả đám thiếu chủ kia cũng không phát hiện, cho dù người tài ba bọn họ có nhiều tới mấy, ta chắc trừ người cấp bậc Tiên Vương tự mình kiểm tra thực hư ra thì căn bản không nhìn ra được dị trạng trong cơ thể bọn họ.

 

- Không ngờ lại lợi hại như vậy vậy à?

 

Lộc Tẩu có chút líu lưỡi, có điều nghĩ lại, vị đạo chủ này cầm một cái bút cổ cổ quái quái, không ngờ có thể khiến trong cơ thể mình tự dưng sinh ra tiên giác, giống như tặng cho mình tu vi nửa bước Thái Ất, thủ đoạn nghịch thiên cỡ này còn làm được thì còn gì không thể làm được nữa?

 

- Vậy ngươi rốt cuộc đã làm với những người đó?

 

Nghĩ tới đây, hắn cũng không nén được tò mò lên, muốn biết an bài của Phương Hành.

 

Lần này đã nói đến chỗ đắc ý nhất của Phương Hành:

 

- Ta mượn thân thể của bọn họ, dọa cho Đế Thích một trận.

 

- Dọa một trận là thế nào?

 

Lộc Tẩu phát giác mình càng lúc càng không theo kịp tư duy của vị đạo chủ giống như là thổ phỉ này.

 

- Chính là bốc phét với hắn!

 

Phương Hành cười hỏi:

 

- Ngươi từ mấy tuổi thì bắt đầu nói dối?

 

Lộc Tẩu bị hắn hỏi cho ngây ra, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, thở dài:

 

- Chắc là lúc mười tuổi, lúc ấy lão phu và chư vị sư huynh muội cùng nhau vừa vào sơn môn, bắt đầu tu hành, ài, ta còn nhớ rõ, đó là một buổi chiều nắng vàng rực rỡ...

 

Hắn nói đang nhập thần thì Phương Hành lại ngắt lời, đắc ý vươn hai ngón tay ra, nói:

 

- Ta thì bắt đầu từ hai!

 

- Đạo chủ uy vũ, ta năm tuổi mới bắt đầu.

 

Tiên tướng nửa người ghé tới, vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Hành.

 

- Cho nên nói các ngươi ở trò này không được, không có thiên phú.

 

Phương Hành xua tay, cười dài nói:

 

- Kỳ thật ta hiện tại có thể tưởng tượng được bộ dạng của bọn Đế Thích, có điều đáng tiếc, hiện tại vẫn không thể chạy đến trước mặt bọn họ để vạch trần chân tướng rồi cười nhạo bọn họ, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, có điều có một điểm các ngươi có thể yên tâm, Đế Thích hiện tại tuyệt đối không dám tùy tiện động thủ với chúng ta, nếu ta đoán không sai, thằng ôn này cho dù lập bẫy hại ta thì cũng phải là lúc đại chiến triển khai, loạn cục bắt đầu, chỉ có nhân lúc loạn, hắn mới có thể phát huy ra tất cả lực lượng, mới có thể nắm chắc đối phó được ta.

 

Nói đến đây, ánh mắt hơi trầm xuống:

 

- Có điều hiện giờ nếu hắn xuất thủ với ta, vậy thì khẳng định đã vô cùng nắm chắc, trên thực lực chỉnh thể, chúng ta vẫn không bằng hắn, tên vương bát đản này nếu liều mạng, vậy thật đúng là uy hiếp lớn, cho nên so với cứ tiếp tục ở đó, lúc nào cũng phải đề phòng, chẳng thà thoát ly, để tránh bị hắn chiếm hết tiên cơ.

 

- Đạo chủ uy vũ.

 

Những lời này khiến tất cả mọi người đều có chút khó hiểu, chỉ có đạo huynh nửa người là vỗ tay cười to.

 

Cười một lúc mới phát hiện những người khác đều không cười, liền cũng ngượng ngùng thu hồi tiếng cười.

 

- Ài, hy vọng là vậy, nhất định phải cẩn thận một chút, chúng ta vẫn cần chút thời gian.

 

Lộc Tẩu cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nặng nề thở dài một tiếng.

 

Hắn thực sự không biết lòng tin của Phương Hành là đến từ đâu, dù sao bất kể bất kể nghĩ như thế nào, cũng không biết Đế Thích ở phương diện nào lại "Sợ" Phương Hành, đó căn bản là không hề có đạo lý, luận về thực lực cá nhân, Đế Thích đó quả thực là mạnh tới đáng sợ, luận về tiên binh dưới trướng, Đế Thích có tám ngàn Xích Tiêu quân, cũng có một ngàn tiên binh của Thanh La tiên tử, luận về Thái Ất tiên tướng, dưới tay hắn không chỉ có tiên tướng của mình, còn có sự ủng hộ của ngũ đại thế lực, có thể nói là cao thủ nhiều như mây, so với Cáp Mô quân thì thật sự là chiếm ưu thế tuyệt đối!

 

Trước đây bọn họ trong chiến trận, tuy không chiếm được tiên cơ, bất kể đại thế hay là hoàn cảnh đều bị Đế Thích kiềm chế, lúc nào cũng bị vây trong nguy cơ, nhưng có mất thì có được, chỉ cần vẫn ở trong chiến trận, Đế Thích ngại quy tắc, sẽ không tùy tiện ra tay với bọn họ, nhưng hiện giờ thì sao? Rời khỏi chiến trận, mất đi sự che chở của tiên soái, Đế Thích chỉ cần có tính toán này, liền có thể sai người đến ám sát.

 

Mà nếu cao thủ dưới trướng Đế Thích đều xuất hiện, hung hiểm bọn họ gặp phải sẽ rất lớn.

 

Phải biết rằng trong Cáp Mô quân tuy có ba mươi sáu tiên tướng đều có được tiên giác, thực lực tăng mạnh, nhưng dù sao thời gian vẫn quá ngắn, tài nguyên cũng có chút không đủ, trừ mấy người hắn và Văn tiên sinh, Mã tiên tướng ra, những người khác đều chưa có bản lĩnh đối địch với Thái Ất thượng tiên, dù sao một vị Thái Ất thượng tiên chân chính, xuất hiện cũng khó khăn cỡ nào, cho dù Phương Hành nghịch thiên tới mấy, cho bọn họ tạo hóa không tưởng tượng được thì cũng có giới hạn, cái họ cần hiện tại là thời gian, cũng cần nhiều tiên đạo tài nguyên hơn, mới có thể củng cố đạo cơ. . .

 

Có điều trong lòng tuy lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Phương Hành, lại không thể hỏi nhiều.

 

Ở chung với vị đạo chủ luôn thích làm những điều ngoài dự doán của mọi người này, cũng coi như đã hiểu về tính tình của hắn, biết phàm là khi hắn bắt đầu nói hưu nói vượn, vậy trong lòng khẳng định có cơ sở nhất định, mình cũng mấy lần bị những hành động bất ngờ của hắn khiến cho kinh ngạc rồi, con tim già không chịu nổi đả kích cỡ này, dứt khoát cũng học thông minh, chỉ cần hắn bắt đầu nói hưu nói vượn, vậy thì mặc kệ để hắn muốn làm gì thì làm.

 

Có thể luôn làm vậy mà không chết, bản lĩnh của vị đạo chủ này thực sự không thể không khiến người ta bội phục!

 

 

Bình Luận (0)
Comment